Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương này edit khi chưa nhận được sự góp ý từ mọi người nên câu văn vẫn chưa có gì thay đổi. Từ chương sau sẽ nhận đóng góp và chỉnh sửa lại.)

Editor: Khổ Qua Hầm

Beta: Khổ qua nhồi thịt

Vừa dứt lời, không khí trong lều chợt an tĩnh. Ngoại trừ Bách Thần và Trần Mặc Nhiên mặt mày đã sớm xám như tro tàn thì những người còn lại tựa hồ đều khiếp sợ.

Tất nhiên khiếp sợ này không phải vì hai người kia đều là nam. Ở tân triều, chẳng những các nhà quyền quý có thói quen cưới nam thê nạp nam sủng mà dân thường cũng có việc nam nam thành thân xây tổ ấm.

Mọi người cảm thấy khiếp sợ chính là việc quản sự Ưng Đoàn và kẻ bị hắn ta đánh nửa sống nửa chết thế mà lại là một đôi, tam quan đã chịu đả kích vô cùng to lớn.

"Việc này...." Đôi lông mày của Triệu tướng quân giờ phút này gần như dính lại với nhau tạo thành một đường thẳng, "Việc Trần quản sự ngược đánh thuộc hạ đã được hắn thừa nhận, nên việc này ta tin. Nhưng ngươi nói hắn và La Tam là một đôi, cái này... sao có thể?"

"Đợi La Tam tỉnh lại rồi sẽ biết được sự thật, dù sao nãy giờ cũng chỉ là suy luận của ta thôi." Bách Thần cười cười, "Mà ngươi cũng thử nhìn biểu tình hiện tại của Trần quản sự xem, liền biết ta có nói dối hay không."

Triệu tướng quân nhìn Trần Mạc Nhiên, chỉ thấy Trần Mạc Nhiên quỳ trên mặt đất, sắc mặt đồi bại, trên trán còn toát ra rất nhiều mồ hôi. Rõ ràng là bộ dáng kinh hoảng thất thố, trong miệng hắn ta lẩm bẩm cái gì đó nhưng không thể nghe rõ được.

Điều này chứng minh Bách Thần suy đoán đúng tám chín phần mười.

Triệu tướng quân đỡ trán:......

"Thần nhi, nhanh nói ra phỏng đoán của con nào." Khang Vương thật sự rất tò mò, chỉ tưởng án này chỉ là là cấp trên lợi dụng chức quyền ngược đãi cấp dưới nhưng không ngờ rằng sâu bên trong còn có ẩn tình khác?

"Con suy đoán Trần quản sự và La Tam đều là chiến hữu tòng quân tiến vào Ưng Đoàn, bảy năm trôi qua, Trần Mạc Nhiên từ lính nhỏ biến thành quan quân, mà La Tam vẫn mãi là lính bình thường. Tuổi La Tam vốn đã không nhỏ, hắn không thành gia cũng chẳng có sự nghiệp, thân phụ mẫu thì lại muốn vội được ôm tôn tử, vì thế chính hắn cũng nản lòng thoái chí chuẩn bị xuất ngũ."

Bách Thần đi đến bên cạnh Trần Mạc Nhiên, "Mà nói đi cũng phải nói lại, La Tam dù là nghiệp vụ hay tố chất lẫn cả nhân phẩm cái nào cũng tốt, tuy so với Trần quản sự còn kém chút, thế nhưng cũng đủ dư sức để cho hắn làm một tiểu đội trưởng đúng không? Nhưng nhiều năm vậy rồi mà cũng chẳng tiến thân được, chỉ e rằng bên trong có người giở trò quỷ nha."

"Tài bắn cung của La Tam không tồi, ta có ấn tượng." Triệu tướng quân nhớ lại nói, "Còn về Vương Phúc, trước khi hắn làm đội trưởng ta chẳng có ấn tượng gì. Chỉ là lúc ấy Trần Mạc Nhiên từ đội trưởng nhỏ thăng lên làm quản sự, hắn ta liền đề cử Vương Phúc làm tân đội trưởng. Lúc đó ta còn có chút buồn bực, nhưng vì hắn ta cực lực đề cử Vương Phúc, lại vì xuất phát từ sự tín nhiệm Trần quản sự nên đồng ý."

Trần Mạc Nhiên sắc mặt đã trắng lại giờ còn trắng thêm một tầng, cãi lại: "Ta không có, ta chỉ ấn vào luật mà làm."

"Vậy thì kỳ quái." Lạc Lan Dạ nói, "Nếu bọn họ thật là một đôi, vậy thì Trần quản sự càng nên trợ giúp La Tam thăng chức để hắn và y cùng chung vinh dự mới đúng, thế nhưng ngược lại vì sao lại muốn chèn ép y?"

"Bởi vì ích kỷ." Bách Thần nhìn Trần Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Hắn sợ sau khi La Tam công thành danh toại sẽ rời khỏi hắn. Trần Mạc Nhiên này có dục khống chế rất mạnh, nếu việc kia xảy ra hắn sẽ chịu không nổi. Nếu không tin, đợi lát nữa các ngươi có thể đi hỏi phó quản sự một chút, có phải hắn thường xuyên bị Trần Mạc Nhiên quản thúc quở trách."

"Ta cũng có chút khó hiểu." Tiêu Lẫm nhíu mày, "Sau khi Trần Mạc Nhiên đề bạt La Tam, hắn liền có thể cùng y thành thân. Hai người danh chính ngôn thuận ở bên nhau, thế vì sao hắn lại chọn chèn ép La Tam?"

Lần này không chờ Bách Thần trả lời, Triệu tướng quân liền nói: "Ta biết là vì cái gì."

Dứt lời ông đi đến cạnh người Trần Mạc Nhiên, nhấc chân liền đá, dùng một chân đem người dưới chân mình mà đá tới tấp.

"Binh bộ Bành đại nhân cực kỳ yêu thương tiểu nhi nữ con vợ cả, không muốn nàng gả chồng nên liền muốn chiêu một con rể đến ở rể. Lần trước lúc Ưng Đoàn chấp hành nhiệm vụ vừa lúc Bành đại nhân cũng ở đó, ông ta cảm thấy Trần Mạc Nhiên không tồi, liền sai ta dò hỏi ý kiến của Trần Mạc Nhiên, gia hỏa này một ngụm liền đồng ý." Triệu tướng quân càng nói càng giận, chỉ vào Trần Mạc Nhiên mắng, "Ngươi một bên muốn thành thân với Bành tiểu thư trở thành con rể Binh Bộ Thị Lang, một bên lại cùng cấp dưới dây dưa không rõ?! Còn may ngươi và Bành tiểu thư còn chưa đính thân, hết thảy sự tình có thể vãn hồi. Nếu đã ở rể Bành gia mà còn gây ra sự việc bát nháo như này, bị phát hiện ra thì ta phải ăn nói như thế nào với Bành đại nhân?!"

Triệu tướng quân mắng Trần Mạc Nhiên, mặt Tiêu Xuyên cũng có chút hơi hơi nóng. Loại ý tưởng ăn trong bát nhìn trong nồi này gã cũng từng có, chẳng qua bị Bách Thần đạp nửa người dưới nên ý niệm này cơ bản cũng bị đánh bay.

Bách Thần nói: "Trần quản sự và La Tam lúc trước đến với nhau có thể là bởi vì thưởng thức lẫn nhau, nhưng qua một đoạn thời gian liền xuất hiện điểm bất đồng. Tính cách La Tam ôn hòa bổn phận, chỉ muốn sống tháng này an ổn, mà Trần quản sự lại hy vọng trở nên nổi bật quan tông diệu tổ. Hắn khát vọng vinh hoa phú quý, biết chính mình không có khả năng cùng La Tam thành thân, rồi lại luyến tiếc La Tam đối với hắn tốt. Vì thế hắn liền muốn đem La Tam vĩnh viễn quyển dưỡng bên người, muốn biến cậu thành một con chó muốn kêu lúc nào thì phải đến ngay lúc đó. Ngay lcc nầy hắn nghe nói La Tam muốn xuât ngũ, hắn lập tức luống cuống. Khi cậu rời quân doanh rồi, hắn không có cách nào không chế được cậu. Bởi vậy hắn giận tím mặt, lần lượt ngược đánh uy hiếp La Tam. Nhưng ý đã quyết, cậu sẽ không quay đầu lại. Người bị một lần so với một lần càng bị đánh đến tàn nhẫn, lần này mà không cứu trị kịp thời, mệnh của La Tam thật khó giữ được."

"Đã đến lúc này, ngươi chẳng những không lo lắng an nguy của La Tam, ngược lại muốn tìm cách để thoát tội, đem nước bẩn hắt trong bát hắt vào người khác." Bách Thần không chút khách khí nói, "Lương tâm ngươi, đã sớm bị chó ăn."

"Ha hả, người không vì mình, trời tru đất diệt." Trần Mạc Nhiên không bị phỏng đoán của Bách Thần dọa sợ, ngược lại còn cười, hắn ta nhìn Bách Thần, lộ ra biểu tình trào phúng, "Các ngươi là con nhà giàu sao hiểu được tâm tình của những người xuất thân nghèo khổ như chúng ta? Muốn hướng lên bờ, nghĩ tới ngày lành, ta có gì là sai?"

....... Này quả thực y như tra nam cấp bậc phượng hoàng mà Bách Thần đã xem qua trong sử thi, tra đến như thế mà vẫn đúng lý hợp tình. Đem Trần Mạc Nhiên ra so, Tiêu Xuyên thật sự không đủ nhìn.

"Nghĩ tới ngày lành là không sai, nhưng lại vừa muốn trèo cao vừa muốn đem người thành sủng vật đánh giết là mười phần sai." Tiêu Lẫm lạnh lùng nói, "Ngươi chỉ thích hợp vứt về lò tái tạo, không cứu."

Những lời này chọc trúng Trần Mạc Nhiên, hô hấp hắn dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày cũng không nói nên được một chữ.

Vốn dĩ Bách Thần còn rất tức giận, nhưng nghe thấy những lời Tiêu Lẫm nói lại nhịn không được cười.

Thật sự loại đại tra nam như Trần Mạc Nhiên này chỉ có thể vứt về lò tái tạo thôi, người như hắn ta lưu lại trong quân doanh là một uy hiếp cực lớn đối với mỗi tướng sĩ trong Ưng Đoàn.

"Phát rồ." Khang Vương cả giận nói, "Áp giải hắn đến nhà lao, chờ La Tam tỉnh, nhân chứng vật chứng có đủ rồi liền xử trí."

Chỉ từ một binh lính té xíu lại tra ra thảm án cứ như vậy được phá.

Lúc Trần Mạc Nhiên bị áp đi còn rất không phục, cảm thấy bản thân hắn ta không sai.

Bách Thần lắc đầu, người này thật hết thuốc chữa.

"Thuộc hạ thất trách, không thể sớm phát hiện được trong quân lại giấu một tên ác ma như thế." Sự tình thành ra như thế, sắc mặt Khang Vương đen như đáy nồi, Triệu tướng quân vội vàng nửa ngồi xổm bồi tội, "Thỉnh tướng quân trách phạt."

"Hàng năm ngươi thay ta quản lý sự vụ lớn nhỏ trong quân, phức tạp vất vả, Trần Mạc Nhiên người này lại che dấu rất sâu, ngươi không phát hiện ra là điều bình thường, ta sao lại trách ngươi được." Khang Vương thở dài, "Chỉ là việc này gõ chuông cảnh báo cho chúng ta, lúc đề bạt binh lính ngoại trừ xem xét kỹ thuật, thì nhân phẩm và tính cách nhất định phải quan sát cẩn thận."

Triệu tướng quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vâng, tướng quân."

........

Triệu tướng quân lui ra, trong lều chỉ còn bốn người Vương phủ và Lạc Lan Dạ. Khang Vương sai người dọn dẹp hiện trường, lại sai pha thêm nước trà.

"Hôm nay để Lạc đại nhân chê cười rồi, nội quân thế nhưng lại có chuyện gièm pha như thế này." Khang Vương nâng chung trà lên, có chút bất đắc dĩ.

Lạc Lan Dạ chắp tay: "Thế gian có trăm thái, nhân tâm khó nhất trắc, Vương gia không cần chú ý."

Dứt lời anh lại nhìn Bách Thần, có chút cảm thán: "Anh hùng xuất thiếu niên. Án hôm nay nếu không nhờ Bách công tử khó có thể phá, xem ra ta cần phải nỗ lực tiến lên mới không bị bọn hậu bối bỏ xa."

Nghe được Lạc Lan Dạ khen ngợi Bách Thần, nội tâm Khang Vương rất vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn một phen, "Thần nhi còn nhỏ, có nhiều chỗ chưa tốt, về sau nếu có vào triều nhậm chức mong Lạc đại nhân chỉ điểm nhiều hơn."

Trong lòng Bách Thần vô cùng vui vẻ, là Khang Vương đang cố ý nhắc Lạc Lan Dạ đề cử hắn đây mà.

Vốn tưởng Khang Vương chỉ tùy tay báo danh giúp hắn thôi, không ngờ ông còn nói giúp hắn trước mặt mệnh quan triều đình nữa. Ông là người rất coi trọng thanh danh vì thế sẽ không tùy tiện đề cử người khác phòng ngừa thanh danh mình bị hủy hoại.

Có thể nói, có Khang Vương nói giúp, so với thiên kim càng đáng giá hơn.

Nói không cao hứng là giả đó. Mặc dù bản thân cố gắng nỗ lực là cực kỳ quan trọng nhưng kỳ ngộ cũng là thứ không thể thiếu.

Lạc Lan Dạ kinh ngạc, "Bách công tử muốn tham gia triệu tập dự thi sao?"

Bách Thần đứng thẳng chắp tay nói: "Đúng thế."

"Tốt, rất tốt." Lạc Lan Dạ cười nói, "Xem ra năm nay triệu tập dự thi sẽ có ít nhất hai vị có thực tài, triều đình thật sự vinh dự."

"Vị còn lại là ai?" Khang Vương nói, "Nghe khẩu khí của Lạc đại nhân khẳng định người này nhất định là kinh tài tuyệt diễm."

Lạc Lan Dạ nói: "Là tiểu nhi tử của Khương Hộ Bộ Thương Thư. Vốn dĩ muốn tham gia thi khoa cử nhưng do thân thể không tốt nên từ bỏ, sau đó chuyển sang chọn triệu tập dự thi."

"À, thì ra là Khương công tử." Khang Vương hiểu rõ, "Là vị thần đồng ba tuổi am hiểu kinh thư, năm tuổi đã có thể đối đáp 300 bài thơ Đường?"

"Không sai, văn chương của y thần đã từng xem qua. Bố cục rõ ràng, hành văn mỹ lệ, văn phong đại khí, với lại y đối với tình hình chính trị hiện giờ luôn có cái nhìn rất sắc bén." Lạc Lan Dạ nói, "Đáng tiếc thân thể Khương công tử không tốt..."

Còn nửa câu chưa nói, nhưng mọi người đều hiểu.

Đáng tiếc thân thể cậu không được tốt, vì thế không thể nào đảm đương được chức vị có công việc áp lực lớn lại bận rộn suốt như vậy. Uổng cho một thân tài hoa nhưng không cách nào đền đáp được cho quốc gia.

Nói tới vấn đề này có chút trầm xuống. Khang Vương không khỏi nghĩ đến tiểu nhi tử nhà mình. Cũng là nhân trung long phượng nhưng phải hứng chịu thống khổ của tàn tật, ông trời đây thật bất công.

"Nói không chừng Khương đại nhân tìm được lương y có khả năng chữa khỏi bệnh cho Khương công tử, đến lúc đó y liền có thể tận lực vì triều đình." Khang Vương không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên nói, "Còn hai tháng nửa là bắt đầu khảo thí, Thần nhi, con chuẩn bị đến đâu rồi?"

Bách Thần nói: "Mỗi ngày đều cố gắng xem sách ôn luyện, không dám chậm trễ."

"Nên như vậy." Lạc Lan Dạ nói, "Có rất nhiều người cho rằng chỉ cần tham gia khảo thí thì liền có thể trúng tuyển rồi, nghĩ thật đẹp."

"Lạc đại nhân, quy tắc khảo thí năm nay có thay đổi sao?" Tiêu Lẫm nhạy bén mà bắt được trong lời nói Lạc đại nhân che dấu tin tức.

Lạc Lan Dạ cũng không kiêng dè, "Việc này cũng không phải bí mật gì. Năm nay ta và vài vị giám khảo thương nghị đưa ra thống nhất là bố trí thêm mục tỉ lệ đào thải, Hoàng Thượng cũng đã cho phép rồi. Còn tỉ lệ đào thải ít nhiều ra sao thì khảo thí trước rồi sẽ tự tuyên bố sao."

Anh nhìn Bách Thần: "Bách công tử, chờ mong biểu hiện của ngươi."

Bách Thần hơi hơi khom người, chắp tay nghiêm túc nói: "Đa tạ Lạc đại nhân, ta nhất định sẽ nỗ lực thật tốt."

Tiêu Xuyên nhíu mày nhìn Tiêu Lẫm, thầm nghĩ đệ đệ gã chẳng lẽ là phát điên rồi sao? Thế mà dám cho lão bà của mình tiến vào cái chảo nhuộm quan trường kia?

Gã càng ngày càng cảm thấy Bách Thần không còn là tiểu khả ái nghịch ngợm như trước đây nữa. Một khi tiểu khả ái biến thành chim ưng con, liền không còn là nơi để gã hy vọng.

Tác giả có lời muốn nói:

Người họ Tiêu: Chúc mừng ngươi thu được thành tích.

Bách Thần:...... Ngươi rất vui?....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui