Năm tám Hữu Đức, mùng một tháng 11.
Bắt đầu mùa đông là trận tuyết đến muộn. Từng lá bông tuyết rơi xuống, chỉ sau một đêm đã làm sân Phong Vũ Lâu phủ một mảnh trắng xóa.
Đây là lần đầu tiên Bách Thần chân chính được nhìn thấy tuyết. Đời trước hắn chưa từng rời xa quốc gia, mà quốc gia của bọn hắn cũng chỉ có hai loại thời tiết là nóng và cực nóng. Tuyết đối với bọn hắn là khái niệm chỉ được nghe đọc trên TV, sách vở, hoặc từ miệng những người đi du lịch nước khác trở về.
Vì thế, khi mà Bách Thần dựa theo thời gian cũ đến viện tập luyện thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh diễm.
Đất tuyết được ánh trăng tàn phản xạ xuống sáng ngời dị thường, thậm chí xua tan đi bóng tối vào sáng sớm của mùa đông.
Tuyết trắng tinh oánh nhuận đọng lại trên cây, trên bồn hoa, trên giàn nho, trên bàn đá ghế đá, tựa hồ phủ lên cho bọn chúng một tầng kem thật dày. Ngân trang tố khỏa, hết sức quyến rũ.
Bách Thần không nhịn được mà bước ra, tiếng sàn sạt vang lên, chân lập tức bị tuyết bao phủ lấy toàn bộ. Nhưng kỳ diệu hay, cảm xúc dưới chân vẫn rất thoải mái.
Lúc này đây hắn muốn giống như mấy đứa con nít mà nằm trên tuyết lăn vài vòng, nhưng lại có chút do dự. Lỡ như bị Lâm Phi Vân nhìn thấy có khi nào cậu nghĩ hắn bị điên không?
"Ngươi sao lại đứng ngốc trên nền tuyết thế?"
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên.
Bách Thần giương mắt, nhìn thấy Tiêu Lẫm một thân hắc y xuất hiện trước mặt. Có lẽ là do hôm nay trời đổ tuyết nên y khoác thêm một áo choàng mao lãnh màu đen. Người yêu màu đen như y cùng với thế giới trắng xóa này thể hiện ranh giới rõ ràng nhưng lại rất hài hòa.
Bách Thần cười cười, "Nhìn thấy đất tuyết nên phát ngốc một lát thôi."
Có xem tuyết thôi mà cũng chăm chú như vậy, thế mà lại không phát hiện có người đi vào đây.
Hắn vội đi qua đỡ Tiêu Lẫm, "Sao ngươi lại qua đây?"
"Hôm nay Phi Vân có việc, ta đại ban(*) làm sư phụ cho ngươi một ngày." Tiêu Lẫm một tay chống quải trượng, một tay khác đặt trên vai Bách Thần.
Hai tháng trước bọn họ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại động tác này nên đã sớm hình thành thói quen tự nhiên.
Bách Thần ở cùng với Tiêu Lẫm thời gian lâu đần mới phát hiện người này thật ra có chút hài hước. Chỉ là ngày thường y đều giấu chúng sau khuôn mặt băng sơn của mình.
"Cũng được nha, chỉ là sư phụ này cấp bậc cao quá, ta có chút thụ sủng nhược kinh." Hiện tại Bách Thần cùng y nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều, "Hôm nay trời lại còn đổ tuyết nữa, chắc hẳn ngươi đi qua đây rất lao lực đúng không."
Tiêu Lẫm nói: "Coi như phục kiện."
Y nhìn hoàn cảnh trong sân, "Nơi này tuyết đọng quá dày, đi vào đại sảnh luyện đi."
"Được."
Tuy nói Tiêu Lẫm một tay đặt lên vai Bách Thần, nhưng y chưa hề đặt nhiều lực lên người hắn, cơ bản mỗi bước đi của y đều dựa vào quải trượng của mình mà di chuyển.
Nghị lực của băng sơn này làm Bách Thần cực kỳ bội phục. Từ tháng trước, Tiêu Lẫm từ chối ngồi xe lăn, chuyển sang bắt đầu sử dụng quải trượng.
Đầu gối bên trái của y đã hoàn toàn khang phục, còn đầu gối bên phải bị thương nghiêm trọng còn cần thời gian để phục hồi, bởi vậy chỉ cần một quải trượng là có thể đi lại được rồi.
....................
Bách Thần còn nhớ rõ ba ngày trước, khi Tiêu Lẫm dùng tư thái đứng thẳng xuất hiện ở bữa tối làm mọi người trong Vương phủ kinh ngạc đến ngây người.
Khang Vương mừng như điên, thiếu chút nữa là nước mắt chảy xuôi, Vương phi thì không thể khống chế được cảm xúc, lập tức rơi nước mắt.
Nói thẳng ra là trừ bỏ vợ chồng (*) Tiêu Xuyên ra thì ai nấy trong Vương phủ đều vui mừng tưng bừng.
Biểu tình của Tiêu Xuyên lúc ấy ngưng đọng, còn Liễu Như Phong lại càng phức tạp. Nhưng hai người bọn họ rất mau đã điều chỉnh lại biểu tình, đổi thành cười vô cùng vô cùng chân thành, miệng nói đầy những lời chúc mừng.
Kỳ thật chân Tiêu Lẫm vẫn chưa hoàn toàn khang phục, y lựa lúc này mà thông báo cho mọi người biết là hành vi rất nguy hiểm. Bách Thần cũng đã nhắc nhở với y, nhưng sau khi Tiêu Lẫm nói rõ ngọn nguồn, hắn liền hiểu được vì sao y lại phải đưa ra lựa chọn như thế.
Y không có động thái gì, chi vị thế tử sợ rằng sẽ rơi vào tay Tiêu Xuyên.
Cha vợ Tiêu Xuyên dạo gần đây bắt đầu lựa thời điểm lúc thượng triều mà thường xuyên làm trò trước mặt Đức Huệ Đế hỏi khan Khang Vương về vấn đề lập thế tử. Mặt ngoài là thông gia lại kiêm là đồng sự quan tâm lẫn nhau nhưng thật ra là đang tạo áp lực bắt ông nhanh chóng quyết định ai là người được chọn.
"Nhờ ơn" Liễu tướng thường xuyên đề cập chuyện này mà Đức Huệ Đế cũng dần dần cảm thấy chi vị thế tử cứ để đó mà không quyết xác thật không phải là chuyện tốt. Có người nói ra nói vào sẽ tổn hại mặt mũi của hoàng thất, vì thế lão liền thúc giục ca ca mình nhanh đưa ra quyết định.
Hoàng thượng cũng đã nhắc rồi, Khang Vương cảm thấy cũng không thể kéo dài thêm được.
Tư chất của Tiêu Xuyên không bằng Tiêu Lẫm, nhưng tốt xấu gì cũng là người kiện toàn. Hơn nữa, mấy ngày gần đây Tiêu Xuyên thường đi theo ông đến quân doanh học tập, quan sát, không hiểu liền hỏi, thái độ thập phần thành khẩn đoan chính. Chính điểm này làm Khang Vương rất vừa lòng.
Chỉ cần nguyện ý học hỏi tất là còn có hi vọng. Cán cân trong lòng Khang Vương có chiều hướng nghiêng về phía Tiêu Xuyên hơn.
Tiêu Lẫm biết được việc này, hiểu rằng mình không thể tiếp tục chờ đợi. Vì thế liền ra nước cờ hiểm, lập tức công bố.
Nhưng thật sự nước cờ này vô cùng hữu dụng. Khang Vương dò hỏi Tiêu Lẫm chân y còn có thể khôi phục hay không, khi nào có thể phục hồi? Tiêu Lẫm nhât nhất đáp lại, còn đem Bách Thần ra khen ngợi một phen.
"Ngoại trừ thuốc của thái y, may mà còn có Bách công tử xoa bóp chân cho con phục kiện, con mới có thể khôi phục nhanh như vậy."
Việc hắn châm cứu cho y, y rất thông minh mà không nhắc đến. Dù Bách Thần không nhắc Tiêu Lẫm giữ bí mật, nhưng y lại rất cẩn thận mà nghĩ tới vấn đề này.
Cho Tiêu công tử tri kỷ một tràng vỗ tay. Bách Thần thật sự cảm thấy bản thân không uổng công trị liệu cho y.
Có vị bằng hữu như vậy thật đáng giá.
"Thần nhi, con thật sự là phúc tinh của Tiêu gia nha!" Khang Vương cảm thán nói, "Từ khi con vào cửa, Lan Tâm hết bệnh, Lẫm nhi cũng có thể đứng lên trở lại. Con còn đối với Lẫm nhi tận tâm tận lực như thế, vậy mà lúc trước chúng ta lại chậm trễ với con, cái mặt già của ta quả thực không biết vứt đi đâu nữa."
"Vương gia người nói quá lời rồi." Bách Thần đột nhiên bị khen nên không biết phản ứng thế nào cho đúng, cười gượng một tiếng nói, "Việc cũ không cần nhắc đến nữa, cho qua đi ạ."
Dù sao cũng không phải thật sự gả vào, theo cảm nhận của hắn, trận hôn sự này chính là một tràng khôi hài, chung quy cũng sẽ kết thúc.
"Đứa nhỏ này." Vương phi oán trách, "Sao còn gọi là Vương gia, như Lẫm nhi đi, gọi phụ thân mới được."
Khang Vương cười nói: "Đúng vậy, đều vào cửa cũng non nửa năm rồi, nên sửa miệng thôi."
Tiêu Mạt cười hì hì, "Nhị tẩu, mau gọi phụ thân nha."
......... Bách Thần cảm nhận được một loại quẫn bách như cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống.
Hắn hy vọng Tiêu Lẫm giúp mình giải vây, kết quả quay sang thấy tòa băng sơn kia vẫn đang ra sức ăn đùi gà.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Mắt thấy Tiêu Lẫm xem sự tình này chẳng liên quan đến y, Bách Thần chỉ đành nhẹ giọng kêu một tiếng, "Phụ thân."
"Ngoan!" Khang Vương thật sự vui vẻ, cả người đều mặt mày hồng hào, ông vỗ vỗ bả vai Bách Thần, "Lẫm nhi về sau giao cho con."
..... Từ từ, một đại nam nhân giao cho con làm cái quỷ gì, Vương gia ngươi có nhầm lẫn gì không nha! Nội tâm Bách Thần muốn hỏng mất, tuy xấu hổ nhưng không mất lễ phép mà tươi cười.
Sau bữa cơm chiều này, việc sắc phong thế tử lại tiếp tục tạm dừng.
Ngay cả Liễu tướng quân cũng không có cách nào tạo áp lực thường xuyên nữa. Hoàng thượng đã lên tiếng cho Khang Vương thêm chút thời gian, không cần gấp.
.........
"Sao ngươi lại phát ngốc nữa rồi?"
Thanh âm Tiêu Lẫm lôi Bách Thần ra khỏi hồi ức, hắn cười cười, "Đang nghĩ tới biểu tình của cả nhà lúc ngươi đứng lên được, cảm thấy rất có ý tứ."
"Ta có thể đứng lên lần nữa, ít nhiều cũng nhờ có ngươi." Tiêu Lẫm nói, "Đa tạ."
"Cái gì ngươi cũng muốn đa tạ." Bách Thần bất đắt dĩ, "Ngươi cứu mạng ta, cho ta học võ công, nếu muốn tạ, ta mới là người nên cảm tạ ngươi."
Tiêu Lẫm nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, tạ tới tạ lui thât không biết khi nào mới ngưng được."
"Lúc này mới để ý đến sao." Bách Thần một bên làm động tác chuẩn bị khởi động một bên nói, "Là bằng hữu thì đừng nói lời cảm tạ."
"Bằng hữu?" Tiêu Lẫm ngẩn ra một cái chớp mắt.
"Sao, không muốn có một người bằng hữu như ta?" Bách Thần giả bộ tức giận, "Vừa gặp mặt chưa nói được hai câu đã mắng ta, ta đại nhân không nhớ tiểu nhân muốn cùng người làm bằng hữu, ngươi còn dám có ý kiến hử?"
"Thực xin lỗi." Tiêu Lẫm lộ ra thần sắc hối hận, "Khi đó ta quá thô lỗ, quá hỗn đản, ngươi mắng ta đi, lời khó nghe cũng được."
Bách Thần xem thần sắc ảo não hối hận của y, nhịn không được mà cười, "Dù gì cũng đã qua lâu như vậy, ta sớm không còn nhớ rõ, xem như tờ giấy lật qua đi."
Tiêu Lẫm gật đầu, "Được, lật qua đi, chúng ta làm bằng hữu."
Nhưng vì sao trong lòng y lại có cảm giác khó lòng giải thích, giống như có thứ gì đó chợt lóe rồi lại biến mất, khiến y không tài nào đào ra được.
.....
Bách Thần theo chỉ đạo của Tiêu Lẫm mà đứng tấn và dùng tạ để luyện tập lực tay.
Rèn luyện cũng được nửa năm, cánh tay Bách Thần đã lộ rõ đường cong cơ bắp xinh xinh, thân thể cũng cường tráng hơn trước rất nhiều. Hiện tại có kêu hắn mặc áo đơn đứng giữa nền tuyết hắn cũng không thấy lạnh.
"Chờ thêm một thời gian nữa là ngươi có thể chính thức học võ." Tiêu Lẫm khích lệu nói, "Ngươi tiến bộ rất mau."
"Thật tốt quá." Bách Thần có chút hưng phấn, "Học được võ rồi sẽ có thể tự thân bảo vệ mình."
Tiêu Lẫm: "Có thể bảo vệ mình hay không cũng tùy thuộc đối tượng mình phải đối mặt là ai, ví như việc Trần quản sự lúc trước vậy, nếu lúc ấy ngươi biết võ thì cũng vô dụng."
Bách Thần:.............
Cảm ơn ngài đã nhắc chuyện cũ để đả kích ta.
"Đúng rồi, Trần quản sự kia xử trí như thế nào?" Sau bữa đó Bách Thần không nghe sự tình diễn biến tiếp ra sao, giờ vừa nhắc tới hắn thuận miệng hỏi.
"Nhốt hắn vào đại lao." Tiêu Lẫm nói, "Vốn dĩ phụ thân còn muốn đề bạt La Tam, nhưng hắn lại uyển cự, sau đó thì quyết định về quê nhà. Đáng tiếc."
"Cũng như việc ngươi uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết." Bách Thần thở dài, "Rời khỏi nơi thương tâm bắt đầu lại một lần nữa chưa chắc không phải là chuyện không tốt."
Tiêu Lẫm: "Cũng đúng."
Bông tuyết ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi lả tả lả tả, phối với đề tài này liền có chút thương cảm nhàn nhạt.
"Đúng rồi......"
"Ngày mai đó là....."
Trầm mặc một lúc lâu, hai người thế mà cùng lúc mở miệng.
Bách Thần: "....... Tiêu công tử, ngươi nói trước đi."
Không ngờ lại một lần nữa lại trải qua khoảnh khắc khi xưa.
Tiêu Lẫm gật đầu: "Ngày mai là ngày triệu tập dự thi, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi?"
Bách Thần nhẹ thở ra, còn may là Tiêu Lẫm không giống như lúc trước bảo "Ngươi nói trước", sau đó hai người bọn họ đưa qua đẩy lại chết sống không muốn nói trước.
Hắn chính là thích Tiêu Lẫm thắng thắn như thế này.
"Chuận bị cũng không sai biệt mấy." Bách Thần cười nói, "Ta nhất định sẽ tận lực làm bài, tranh thủ lấy thành tích tốt trở về."
"Ngươi rất thông minh." Tiêu Lẫm nói, "Sẽ không thành vấn đề."
............ Cổ vũ người cũng đông cứng như thế, đây là chỗ đặc sắc của Tiêu Lẫm.
"Ngươi...... Phải cẩn thận." Bách Thần nghiêm mặt nói, "Đi đến chỗ nào cũng phải mang theo Lâm thị vệ. Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt, đối phương thiếu kiên nhẫn chắc chắn sẽ giở trò."
"Vậy ta chỉ ở Vương phủ, chỗ nào cũng không đi." Khóe miệng Tiêu Lẫm cong lên, "Cho hắn gấp chết."
Bách Thần thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng, gia hỏa này thật là gian xảo.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Người họ Tiêu: Cũng đã sửa miệng gọi phụ thân, hắn sẽ không đổi ý.
Tiêu Xuyên: Ha hả.
Hà Văn Quang: Ha hả +1.
Tiểu Hoa: Hai lầu trên chắc đã nổ tung tại chỗ cực lớn!
Một chương tràn đầy hỗ động. ~^_^
............................
7/6/2020