Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Edit: Khổ Qua Hầm

Lạc Lan Dạ và Bách Thần đi tới nhà ăn.

Khoảng cách giữa nhà ăn và văn phòng cũng không xa lắm, chỉ cần vòng qua hai cái sân là đến rồi. Bách Thần cố gắng nhớ kỹ đường đi để tránh sau này lại bị lãnh đạo bắt gặp tình huống xấu hổ tương tự.

Không gian nhà ăn Đại Lý Tự cũng không khác biệt mấy với không gian nhà ăn Lại Bộ, cũng rất ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng mà thời điểm bọn hắn đến nhà ăn thì thấy chỉ còn vài người đang ăn cơm, cửa sổ lấy đồ ăn đã đóng, bên kia còn có mấy đại nương đang lau dọn mấy cái bàn gần đó.

Bách Thần ngơ ra vài giây, hắn nhớ lời thủ trưởng Tằng Ấn nói, nếu qua thời gian ăn cơm thì nhà ăn sẽ không cung cấp đồ ăn nữa.

Ngày đầu tiên đi làm đã không đuổi kịp giờ ăn cơm?

"Lạc đại nhân......" Nhìn về phía lãnh đạo cũng không đuổi kịp giờ ăn cơm, Bách Thần nói, "Hình như chúng ta đến muộn rồi."

Không ngờ thần sắc Lạc Lan Dạ như thường, tựa hồ đối với việc này đã quen rồi, anh cười nói: "Không có gì đâu, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống trước đã."

"Được."

Lạc Lan Dạ tìm bừa một chỗ ngồi xuống, Bách Thần căng da đầu ngồi xuống chỗ đối diện anh.

Tuy lúc trước cũng đã có mấy lần tiếp xúc với Lạc Lan Dạ rồi nhưng giờ đây quan hệ bọn họ là cấp trên cấp dưới, không khỏi có chút câu nệ.

Một vị đại nương đang dọn dẹp bàn ghế quay đầu lại, lớn giọng chào hỏi như gặp bằng hữu, "Lạc đại nhân, ngài lại đến muộn giờ ăn trưa rồi!"

..... Nghe khẩu khí này, chắc Lạc Lan Dạ thường xuyên tới chậm.

"Nãy mãi xem hồ sơ nên quên thời gian." Lạc Lan Dạ không hề làm cao, cười nói, "Vương thẩm, người bảo Vương thúc nấu cho bọn ta hai chén mì đi, làm phiền rồi."

"Được, vừa lúc còn dư chút thịt hầm." Vương thẩm đứng dậy đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa kêu, "Lão Vương, hai chén mì thịt hầm, cho thêm hai cái trứng gà vào nữa!"

"Biết rồi!" Một thanh âm nam nhân hồn hậu ẩn ẩn từ sau bếp truyền ra, "Lão thái bà đúng là nói nhiều, bộ tự ta không biết thêm trứng gà vào sao hử?"

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Không ngờ đối thoại sinh hoạt thế này cũng xuất hiện ở Đại Lý Tự. Bách Thần cảm thấy có chút mới mẻ lẫn với chút thân thiết, một thoáng làm hắn nhớ về ngày tháng chấp hành nhiệm vụ ở đời trước, hắn ở nhờ một hộ gia đình đồng hương, người chồng cũng nói chuyện như thế với người vợ.

"Hôm nay nhậm chức, cảm giác như thế nào?" Lạc Lan Dạ lấy hai đôi đũa từ ống trúc ra, đưa cho Bách Thần một đôi.

"Đa tạ Lạc đại nhân." Bách Thần tiếp nhận đôi đũa bằng hai tay, cười cười nói: "Khá tốt."

Cũng không thể cáo trạng với boss là có người xa lánh mình, loại hành vi mách lẻo này là biểu hiện bản thân vô năng.

Lạc Lan Dạ nói: "Tằng đại nhân là một cấp trên tốt, có gì không hiểu thì hỏi hắn, hắn biết gì sẽ nói hết."

"Vâng, Lạc đại nhân."

"Tuổi ngươi còn nhỏ, làm nhiều việc, nỗ lực một chút, năm rộng tháng dài, cái nhìn về nhiều việc sẽ thay đổi."

Bách Thần nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc, thỉnh Lạc đại nhân yên tâm."

"Vậy là tốt rồi."

Lạc Lan Dạ cũng từ tân nhân mà dần đi lên như hiện tại. Mặc dù thân phận Bách Thần đặc thù, anh tất nhiên cũng hiểu ngày tháng làm việc của Bách Thần cũng sẽ không thông thuận được như anh, nhưng đứng ở lập trường của anh, sẽ không có khả năng vì một tân nhân mà thay đổi hoàn cảnh của toàn bộ Đại Lý Tự, chỉ có thể mong Bách Thần tự lực nỗ lực dung nhập với tập thể.

Nếu ngạch cửa như này mà cũng không thể đi qua,vậy Bách Thần chú định sẽ không làm được việc lớn.

Đang nói chuyện, Vương thẩm bưng hai chén mì nóng hầm hập ra.

"Tranh thủ lúc còn nóng thì mau ăn đi." Vương thẩm nhắc nhở, "Nếu để nguội mỡ sẽ đông lại không thể ăn được nữa đâu đấy."

"Phiền người rồi, Vương thẩm." Lạc Lan Dạ nói lời cảm ơn sau đó nói với Bách Thần, "Ăn đi."

Nói xong anh liền động đũa.

Thủ trưởng đã ăn, Bách Thần cũng không khách khí nữa.

Thịt hầm màu hồng hồng nhạt đặt trên sợi mì trắng tinh, chung quanh còn thả thêm chút cải thìa, mặt trên còn thấp thoáng thấy được màu vàng tươi của trứng gà. Xem xong hình thức, ngửi được mùi hương liền biết hương vị sẽ cực ngon.

Hắn thật sự rất đói bụng, vì thế mau chóng giải quyết chén mì thịt hầm này, tốc độ còn nhanh hơn cả Lạc Lan Dạ.

Bách Thần cơm nước xong xuôi liền nhớ đến còn non nửa tủ hồ sơ mình còn chưa sắp xếp xong, vì vậy muốn mau chóng trở về làm việc, nhưng mà thủ trưởng còn đang ăn, hắn cứ vậy mà đi hình như không được tốt lắm.

Nhất thời có chút rối rắm, không biết nên đi hay là ở lại.

"Ngươi có việc thì đi trước đi, không cần chờ ta." Lạc Lan Dạ nhìn ra băn khoăn của hắn, dừng đũa lại nói.

Thủ trưởng lên tiếng vậy không còn vấn đề gì nữa. Bách Thần đứng dậy hành lễ, "Vậy ta về trước để làm việc."

Bách Thần quay đầu lại cảm tạ Vương thúc, Vương thẩm, sau đó mới rời khỏi nhà ăn.

"Đứa nhỏ này rất lễ phép." Vương thẩm dọn dẹp chén đũa Bách Thần, nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn nói: "Trừ bỏ hai ngươi, những người khác nhìn bọn ta hoặc là hờ hững, hoặc là lỗ mũi hướng lên trời."

Lạc Lan Dạ cười cười, "Đúng vậy, hắn là một đứa trẻ tốt."

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Khi trở lại văn phòng Bách Thần tiếp tục sửa sang lại hồ sơ. Tằng Ấn chưa về, lúc này trong văn phòng chỉ còn hai đồng sự đang uống trà nghỉ trưa, thấy hắn không giống với bộ dáng đói bụng, sinh ra tò mò.

"Bách đại nhân, lúc ngươi đi đến nhà ăn vẫn còn đồ ăn sao?" Tiền lục sự hỏi.

Bách Thần nói: "Không còn, nhưng mà được Vương thúc nấu cho chén mì."

"Vậy ngươi cãi nhau với đầu bếp à?" Ngụy lục sự cũng chen vào nói, "Không phải lão có tiếng là mặt lạnh sao, một đầu bếp thôi mà tính tình còn lớn hơn Hồ đại nhân và Lạc đại nhân, bọn ta đi muộn có một tí xíu thì cũng chẳng còn gì để ăn, Bách đại nhân đến muộn còn được nấu mì cho, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh nha."

"Ai biểu ngươi chỉ là một tên thư sinh nghèo chứ." Tiền lục sự nói, "Không giống Bách đại nhân xuất thân danh môn."

Hai người kẻ xướng người họa, lời nói mang theo ghen tỵ không hề che dấu, châm chọc.

"Ta không có gặp Vương thúc, người ở phòng bếp." Bách Thần cười cười, mi mắt cong cong, giống như không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, "Lần sau các ngươi hảo hảo trò chuyện với Vương tẩu, khẳng định bọn họ sẽ nấu mì cho các ngươi."

Ngụy lục sự và Tiền lục sự bị nghẹn lại, nhớ tới thái độ bản thân đối với hai vợ chồng đầu bếp kia, thực sự không được tốt lắm.

Tân nhân này ẩn ý việc bọn họ không coi ai ra gì để đáp trả việc châm chọc hắn đúng không? Nhưng bọn hắn là quan, dựa vào cái gì mà phải cho tạp dịch sắc mặt tốt?

Bây giờ bọn họ mới nhận ra tên tiểu tử này là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, bên ngoài thoạt nhìn thuần lương vô hại nhưng thật ra là vô cùng gian xảo.

So với mấy loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa hay ương ngạnh ăn chơi trác táng các thứ thì loại như Bách Thần mới mệt. Loại "nhị đại" vừa không ngại khổ cực vừa có thái độ tốt lại thêm tính cách thông minh, tóm lại loại này là cực kỳ khó chọc.

Hai người bọn họ quyết định thu hồi tâm tư trêu đùa ban đầu, lựa chọn cùng với Bách Thần nước sông không phạm nước giếng. Dù sao thì hắn cũng có cha là Hầu gia, cha chồng là Khang Vương, lỡ thật chọc tới hai người bọn họ thì không chừng xác bọn hắn giải quyết không hết còn gói mang đi xử lý dần.

Bách Thần cũng mặc kệ bọn họ, chuyên tâm là việc của mình.

Trước giờ tan tầm Bách Thần đã sắp xếp tốt đống hồ sơ. Giá đầy hồ sơ hiện tại đã được sửa sang gọn gàng nhìn vô cùng thoải mái sạch sẽ, bất luận muốn tìm tư liệu gì vừa nhìn sẽ tìm được ngay.

Hai người đồng sự cũng cực kỳ kinh ngạc, thì ra sắp xếp gọn gàng thật sự dễ tìm đồ hơn rất nhiều. Có người đứng ra nhận làm loại chuyện phiền phức như này, còn bọn họ thì chỉ cần đứng đó hưởng thụ thành quả, tất nhiên là vui sướng cực điểm rồi.

Tằng Ấn cũng rất vừa lòng, vậy về sau cứ giao cho Bách Thần phụ trách việc trông giữ với sắp xếp hồ sơ là được.

"À, đúng rồi." Thời điểm Tằng Ấn về tới văn phòng bổ sung nói, "Ngày mai giúp ta sắp xếp lại một chút hồ sơ thư tịch."

"Vâng, đại nhân."

Cứ như vậy Bách Thần vượt qua ngày đầu tiên nhậm chức, có chút gợn sóng nhỏ nhưng đều được hắn giải quyết tốt.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Bất tri bất giác Bách Thần đã đi làm được mười ngày.

Quá trình tính ra khá thuận lợi, hắn cũng dần dung nhập với môi trường làm việc.

Hai vị đồng sự kia không còn xa lánh nữa nhưng mà cũng không quá thân cận hắn. Ngoại trừ giao lưu việc công, ngày thường sẽ không nói chuyện phiếm với hắn, giờ cơm trưa cũng không kêu hắn đi cùng.

Bách Thần biết thừa hai người kia không thích mình, nhưng hắn thì không quan tâm, vì dù sao cũng không cần có quan hệ cá nhân gì, chỉ cần thời gian đi làm phối hợp với nhau làm việc công cho tốt là được.

Huống chi nói khó nghe một chút là trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này hắn phát hiện ra tuy hai người này đều có xuất thân từ cử nhân nhưng mà bọn họ chỉ biết đọc sách, gì cũng dựa chết vào sách, đầu óc không linh hoạt, quan trọng hơn nữa là bọn họ sợ mấy cái hung án, không muốn ra ngoài làm việc mà chỉ muốn làm việc trên công văn thôi.

Muốn từng bức thăng chức ở Đại Lý Tự, chỉ ngồi ở văn phòng xem hồ sơ thôi là không có khả năng, nhất định phải ra ngoài làm việc vất vả mới từ từ lên chức.

Đây là nguyên nhân vì sao Tằng Ấn rõ ràng lớn hơn Lạc Lan Dạ rất nhiều nhưng vẫn chỉ là chủ mỏng.

Làm việc bên trong như này cao nhất cũng làm đến chủ mỏng thì ngừng, nếu hai vị kia không làm công việc bên ngoài thì nhiều nhất cũng làm đến cái chức vị này rồi thôi, cùng so đo với bọn họ chính là việc lãng phí thời gian.

Bách Thần biết Lạc Lan Dạ đưa hắn đến nơi này khẳng định không phải để làm việc bên trong mà là thăm dò tâm tính của hắn.

Lạc Lan Dạ đã nhìn thấy Bách Thần phân tích phá án vài lần nhưng đối với tính cách hắn thì anh không quá am hiểu. Anh cần chính mình nhìn thấy được sự nhẫn nại và kiên trì của Bách Thần mới có thể yên tâm cho Bách Thần đi theo anh làm việc.

Vì thế, hắn cần phải nỗ lực.

Hắn còn phải đợi.

Chờ đến khi hắn dừng chân ở Đại Lý Tự, chờ đến lúc Tiêu Lẫm thuận lợi bước lên chi vị thế tử.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

"Hắt xì--"

Tiêu Lẫm ở thư phòng hắt xì.

Sao lại thế này, đang êm đạp tự nhưng lại hắt xì, y cũng đâu có nhiễm phong hàn gì đâu, tự nhiên mũi lại ngứa ngứa.

"Ku ku ku!" Tiểu Hoa ở trong lòng kêu lên, "Nương!"

Tiêu Lẫm sờ sờ mũi, nhíu mày nhìn Tiểu Hoa, "Đang êm đẹp, sao lại bắt đầu gọi bậy đấy?"

Tiểu Hoa chớp chớp đôi mắt, lắc lắc đầu, "Nương!"

"Nếu đây là ngươi đang gọi Bách công tử..." Tiêu Lẫm nói, "Hắn còn chưa hồi phủ."

Tiểu Hoa nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, mơ hồ không rõ phun ra một từ: "Ngốc!"

"...... Trong đầu của ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?" Tiêu Lẫm búng đầu Tiểu Hoa một cái, "Không thể hiểu được."

"Ku ku!" Tiểu Hoa lại kêu, phi thường bất mãn, "Đần!"

Tiêu Lẫm không để ý đến Tiểu Hoa nữa, tiếp tục đọc sách.

Lúc này bỗng cửa bị gõ vang.

"Vào đi."

Lâm Phi Vân đi vào, hành lễ.

"Tiểu công tử."

"Tình huống bên kia như thế nào?" Tiêu Lẫm hỏi.

"Gần đây không có động tĩnh gì." Lâm Phi Vân dừng một chút nói, "Chỉ là Liễu tướng lại thúc giục sự kiện kia với hoàng thượng. Mà gần đây hoàng thượng vì sự tình Đột Kiệt nên tương đối bực bội, không có lòng đi quản mấy việc này."

"Đã biết." Tiêu Lẫm nói, "Ngươi đi đi, tiếp tục theo dõi kỹ càng."

Lâm Phi Vân rời đi không bao lâu, Tiêu Lẫm đang đọc sách đột nhiên ngẩng đầu.

Tiểu Hoa phi thường kích động, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, phát ra tiếng cảnh cáo.

"Đóng, đóng, đóng."

Cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng vang thật nhỏ.

Tiêu Lẫm hiện tại đã không cần quải trượng, y chậm rãi đi qua, mở cửa sổ ra.

Có một con bồ câu màu xám trắng đứng trên song cửa sổ, trên chân nói là bộ vòng bạc.

Đây là một con bồ câu đưa tin.

"Ku ku!" Tiểu Hoa lại kích động lên, hận không thể lao tới đánh cho con bồ câu kia một trận.

Mày Tiêu Lẫm nhăn lại, từ vòng chân bồ câu lấy ra một tờ giấy mỏng.

Mặt trên chỉ có ba chữ: Thực xin lỗi.

Nhìn nét bút quen thuộc, Tiêu Lẫm cười lạnh một tiếng, gấp tờ giấy lại như cũ rồi nhét về vòng chân bồ câu.

"Về đi, ta không nhận."

Bồ câu thực mau bay đi, trước khi nó bay đi Tiểu Hoa vẫn còn rất kích động, vẫn luôn gầm nhẹ, muốn lao ra cấu xé con bồ câu kia một trận nhớ đời.

"Tiện(*)!" Tiểu Hoa nghẹn nửa ngày rốt cuộc cũng nghẹn ra một từ như vậy, tuy rằng nói không rõ nhưng dị thường mang theo tức giận.

(*) Tiện = hèn hạ, thấp hèn

Tiêu Lẫm sửng sốt, ngay sau đó cười, "Đúng thế, rất tiện."

......................

30/11/2020

Thông báo nhỏ

Tuần sau và tuần tới, có thể là tuần tới tới không thể up truyện được do editor phải chạy deadline và thi cuối kỳ.

Sẽ bù sau ạ, mong các bạn thông cảm cho nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui