Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Xe ngựa ngừng ở trước cửa nhà Bách Thần.

Bách Thần xuống xe, không đợi Tiêu Lẫm xuống xe, hắn liền quay đầu lại nói: "Ta vào đây, sắc trời đã tối, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Dứt lời không chờ Tiêu Lẫm phản ứng liền bước vào, làm động tác muốn đóng cửa.

Tiêu Lẫm có chút ngốc, hắn còn muốn đi vào tâm sự một lát, tại sao đến cả xuống xe cũng không cho hắn xuống.

Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bách Thần, hắn lại không đành lòng, liền nói: "Vậy...... Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

"Ân, trên đường cẩn thận." Bách Thần lễ phép gật gật đầu, sau đó đóng cửa lại.

Tiêu Lẫm nhìn cửa viện đóng kín, sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới nói với mã phu nói: "Hồi phủ."

......

Tiếng xe ngựa chậm rãi đi xa, Bách Thần ở sau cánh cửa xoa xoa huyệt Thái Dương, đi tới trước bàn đá ngồi xuống.

Đầu óc vốn mơ màng, hiện tại càng thêm hoang mang cùng mỏi mệt.

"Tiểu thiếu gia, thế tử gia hôm nay lại đi nha môn đón ngài?" Băng Nhi bưng chậu nước đến, "Ngài trước rửa mặt, ta đem đồ ăn lại cho ngài."

"Ân." Bách Thần không có trả lời nàng, chỉ lo rửa mặt rửa tay, "Như Ý đâu?"

"Nàng làm việc cả buổi trưa, ta sợ nàng chịu đựng không nổi, kêu nàng đi ngủ rồi." Băng Nhi nói.

Nước giếng mát lạnh làm đầu óc hỗn loạn hơi thanh tỉnh một ít, Bách Thần lúc này mới cảm thấy thân thể đói khát.

Băng Nhi bưng đồ ăn tới, đều là món hắn thích, bắp tôm bóc vỏ, thịt kho tàu cùng một dĩa rau xào.

Món chính là cháo ngũ cốc thơm ngon ngào ngạt.

Mỹ thực là cách chữa khỏi tâm tình lớn nhất, ăn mấy khối xương sườn, lại uống lên nửa chén cháo ngũ cốc nóng hầm hập, dạ dày cùng đầu óc tựa hồ đều thoải mái rất nhiều.

"Thế tử gia tại sao không tiến vào?" Băng Nhi ngồi ở một bên, hiếu kỳ nói, "Ta còn tưởng rằng hắn cũng muốn ăn một chút, còn nấu rất nhiều cháo."

...... Bách Thần cảm giác đầu của mình nháy mắt lại đau lên, có thể để người ta ăn một bữa cơm yên ổn hay không.

"Đã trễ thế này, hắn cũng muốn trở về nghỉ ngơi." Bách Thần buông chiếc đũa, "Lại nói, mọi người đều có việc của mình, không cần thiết cả ngày ở bên nhau."

Băng Nhi nghĩ nghĩ nói: "Nhưng hắn trước kia thường xuyên tới ăn cơm chiều a? Vì sao hôm nay không tới?"

"......" Bách Thần không biết nói thế nào, "Ngươi có nhìn thấy Khương công tử bọn họ thường xuyên đến đây không?"

"Không có." Băng Nhi lắc đầu, "Nhưng thế tử gia cùng Khương công tử không giống nhau."

Bách Thần ngẩng đầu: "Có cái gì không giống, không phải đều là hảo bằng hữu của ta sao?"

"Không giống nhau." Băng Nhi cẩn thận cân nhắc một trận, "Ta cảm thấy thế tử gia không xem ngài là bằng hữu."

Bách Thần: "Ngươi có ý gì?"

"Ta cảm thấy hắn xem ngài là phu nhân của mình." Băng Nhi nghiêm trang nói.

...... Nữa muỗng cháo trong miệng Bách Thần thiếu chút nữa bị phun ra.

"Được rồi, đừng nói nữa. Nói nữa ta ăn không có vô."

"Vậy ngài từ từ ăn, ta đi dọn nhà bếp, ngài ăn xong ta rửa chén." Băng Nhi tựa hồ cũng phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình không vui, không muốn chọc hắn, lặng lẽ tránh ra.

Bách Thần ăn xong cháo, buông chén đũa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

......

Ánh trăng trên ngon cây, tựa như một tiểu cô nương, e lệ ngượng ngùng mà lộ ra nửa khuôn mặt, chiếu xuống anh sáng mông lung lại mỹ lệ.

Đêm trăng đẹp như thế, lại làm người ta phiền não.

Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hắn tự cho là cảm giác nhạy bén, lực quan sát mạnh, thế nhưng còn không bằng nha đầu Băng Nhi cả ngày ngốc trong nhà.

Nếu không phải động tác kia của Tiêu Lẫm, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến phương hướng kia

Thời điểm tay Tiêu Lẫm sờ mặt hắn, nội tâm hắn khiếp sợ tột đỉnh, hoàn toàn từ mông tỉnh dậy.

Không phải nói tốt bằng hữu sao? Hắn đây là đang làm cái gì? Bị ngốc à?

Hành động kia của Tiêu Lẫm làm suy nghĩ của hắn hoàn toàn rối loạn, loạn thành một đoàn, không có đầu mối.

Làm bằng hữu, nhưng hành động này đã vượt quá mức bằng hữu, nhưng phản ứng cùng hành vi của Tiêu Lẫm ngày thường đều rất bình thường, hoàn toàn không quá mức, hết thảy đều đúng mực, sẽ không làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Cho nên, Bách Thần phi thường hoang mang, hoang mang đến không biết dùng thái độ gì với Tiêu Lẫm.

Thẳng đến khi nghe được Băng Nhi nói câu kia, giống như trời giáng một đạo sấm sét, vừa vặn đem hắn bổ ra.

Tiêu Lẫm, xem hắn, như phu nhân, của mình?

Chuyện này thật sự là quá vớ vẩn, vớ vẩn đến mức vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Hắn luôn ho rằng hắn cùng Tiêu Lẫm chính là hai đường thẳng song song, có thể cùng nhau tịnh tiến, có thể đối xử chân thành, nhưng sẽ không tương giao.

Hơn nữa hắn cùng Tiêu Lẫm quen biết cũng đã hơn một năm, hắn cảm thấy chính mình đối với hắn cũng có chút hiểu biết.

Mắt nhìn của Tiêu Lẫm cao như vậy, chỉ thích đồ vật hoàn mỹ, hắn rõ ràng không phải dạng này.

Mà Tiêu Lẫm cũng không phải loại hình hắn thích, có thể nói, bọn họ đều không phải đối tượng của đối phương.

Nhưng Băng Nhi nói lại có chút đạo lý, Bách Thần nghĩ đến thời điểm đồng đội theo đuổi người ta đời trước, cũng là mọi mặt chu đáo, mọi việc đều thoả đáng, liên tưởng đến hành động của Tiêu Lẫm, thật là đã vượt qua quan hệ bằng hữu.

Hắn đời trước nhiều bằng hữu như vậy, không ai làm đến mức chu đáo như thế, bao gồm cả người kia.

Đời này tuy nói bằng hữu không nhiều lắm, nhưng bọn hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

-- nghĩ đến cũng lạ, hai nam nhân đại trượng phu, đều là người thẳng thắng, không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng Tiêu Lẫm nhìn qua lại rất bình thường, Bách Thần cũng không cảm giác được hắn đối với mình có ý gì, nếu vậy tại sao Tiêu Lẫm lại muốn sờ mặt hắn?

Chuyện này không phải rất mâu thuẫn sao?

Không nghĩ còn đỡ, càng nghĩ hắn càng đau đầu.

Hắn chỉ muốn cùng Tiêu Lẫm làm bằng hữu, có thể hỗ trợ nhau mà thôi, tại sao lại xuất hiện động tác làm người ta hít thở không thông như vậy?

Đây thật sự là muốn bức hắn chết mà.

......

S

áng sớm hôm sau, sắc trời còn có chút màu đen, mặt trăng giữa không trung cũng chưa biến đi, Tiêu Lẫm liền theo thường lệ đi tới cửa nhà Bách Thần.

Tính thời gian, Bách Thần đã ở đây một khoảng thời gian.

Còn mấy ngày nữa là có thể dọn đến bên cạnh hắn, Tiêu Lẫm trong lòng ẩn ẩn có chút hưng phấn.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

"Là thế tử gia sao?" Thanh âm Băng Nhi ở trong viện vang lên.

"Là ta."

Cửa rất nhanh mở ra, Băng Nhi xuất hiện ở sau cửa, nàng cười khanh khách nói, "Thế tử gia, mời ngài vào."

Tiêu Lẫm đi vào trong viện, lại không thấy bóng dáng đến Bách Thần.

Tiểu Hoa nhìn thấy chủ nhân tới, hưng phấn từ lồng sắt bay ra, đứng ở trên vai hắn.

Tiêu Lẫm sờ sờ Tiểu Hoa, có chút thất thần.

Không đúng a, người này sẽ không ngủ nướng, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều rèn luyện thân thể, rất có nghị lực.

Tiêu Lẫm nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Thiếu gia nhà ngươi đâu?"

"Thiếu gia đã ra cửa rồi!" Băng Nhi nói, "Tiểu thiếu gia phân phó, nếu là ngài tới thì mời ngài ăn sáng, hắn có việc muốn đi trước."

"Sớm như vậy?" Tiêu Lẫm nghi hoặc nói, "Trời còn chưa sáng, hắn lại không có xe ngựa, đi thế nào?"

"Cấp dưới tiểu thiếu gia rất sớm đã tới đây chờ tiểu thiếu gia. Hắn dắt hai con ngựa tới, hẳn là ngựa của nha môn đi, bọn họ cưỡi ngựa đi rồi." Băng Nhi nói, "Thế tử gia ngài yên tâm, Vương Hổ kia cũng biết công phu."

"Thì ra là thế."

Tiêu Lẫm nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Chuyện này không phù hợp tác phong của Bách Thần.

Người này làm việc trước nay đều đâu vào đấy, đúng hạn ấn điểm, chưa bao giờ xuất hiện chuyện không nói cho hắn biết liền rời đi.

Mấu chốt là, tối hôm qua lúc tạm biệt hắn cũng không nói qua hôm nay đi sớm như vậy.

Hắn đột nhiên có một tia bất an, người kia, không phải là cố ý tránh mặt hắn chứ?

"Thế tử gia, ta đem cháo cùng bánh nhân thịt để trên bàn." Băng Nhi nói, "Ngài ăn một chút đi."

"Được."

Tiêu Lẫm bưng chén lên, nhìn thoáng qua Như Ý quét sân nơi xa, hắn nhất định phải hỏi một chút, chuyện này đến tột cùng là như thế nào.

Ă

n cơm xong, hắn kêu Như Ý tới, "Tối hôm qua sau khi Bách công tử trở về có dị thường gì không?"

"Dị thường?" Như Ý gãi gãi đầu, "Nô tì hôm qua đốn củi có chút mệt, nên ngủ sớm, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy Tiểu phu nhân cùng Băng Nhi nói chuyện."

"Ngươi là nha hoàn, ngủ còn sớm hơn chủ nhân, còn ra thể thống gì?" Tiêu Lẫm nhướn mày, "Ta biết Bách công tử đối với ngươi rất tốt, nhưng ngươi phải tự giác một chút, đừng để ta mất mặt."

"Vâng, chủ tử." Như Ý ủ rũ trả lời, "Nô tì lần sau không dám."

"Ngủ ngủ ngủ." Tiêu Lẫm nghĩ có chút sinh khí, "Vừa tới lúc mấu chốt, ngươi liền ngủ."

"Chủ tử ngài đừng nóng giận." Như Ý liều mạng nhớ, "Hình như hôm qua ta nghe thấy Bách công tử cùng Băng Nhi nói đến ngài."

"Nói gì?" Hắn biết, việc này định có quan hệ tới hắn.

Như Ý nói: "Ta ngủ đến có chút mơ hồ, hình như là Băng Nhi đang hỏi vì sao ngài không vào, Bách công tử nói ngài cũng có việc, không cần thiết thường xuyên ở bên nhau."

Tiêu Lẫm:......

Đuổi Như Ý đi, Tiêu Lẫm ngồi ở dưới giàn nho rầu rĩ.

Bách Thần nói lời này là muốn cùng hắn lập ra giới hạn.

Lập ra giới hạn nói rõ là Bách Thần đã biết được cái gì.

Bách Thần có thể biết được cái gì? Hắn trước giờ đã khắc chế, trừ bỏ tối hôm qua......

Nghĩ đến chuyện này, gương mặt anh tuấn của Tiêu Lẫm nhăn lại.

......

Giờ phút này Bách Thần đã cưỡi ngựa đến thành nam.

Kỳ thật hắn cũng không phải cố tình tránh mặt Tiêu Lẫm, mà là vừa đi tới ngoài viện Vương Hổ đã tới rồi.

Vương Hổ hôm qua ở Đại Lý Tự trực đêm, hắn tâm địa thành thật, lại là lần đầu tiên đi theo thủ trưởng đi tra án, nội tâm có chút hưng phấn, nghe Bách Thần nói hôm nay muốn đi thành nam sớm một chút, hắn sáng sớm đã dắt ngựa đến chờ.

Bất quá chuyênnj này cũng coi như trời xui đất khiến hợp ý Bách Thần, trước khi làm rõ ràng chuyện này đến tột cùng là như thế nào, hắn cũng không muốn cùng Tiêu Lẫm thân mật giống như trước.

-- hắn suy nghĩ cả đêm, mấy tháng trước kia bọn họ đích thực có chút thân mật qua mức, chuyện này có chút không bình thường.

......

Đường phố thành nam sáng sớm đã rộn ràng nhốn nháo, một mảnh không khí náo nhiệt.

Tiến vào chổ náo nhiệt, Bách Thần cùng Vương Hổ xuống ngựa đi chậm.

"Bách đại nhân, ta sớm như vậy tới quấy rầy ngài, ngài cũng chưa ăn sáng." Vương Hổ nắm dây cương, có chút băn khoăn, "Chỗ này có một tiệm bán hoành thánh, hương vị rất ngon, nhân thịt mới mẻ, nước canh tươi ngon, nếu ngài không chê, ta mời ngài đi ăn."

"Được a." Nhớ tới hoành thánh nhỏ thơm ngào ngạt, Bách Thần có chút thèm, "Nhưng mà ta nói trước, ta mời."

Vương Hổ lộ ra hàm hậu tươi cười, "Vâng, đại nhân."

Hoành thánh quả nhiên có hương vị tươi ngon, làm Bách Thần nhớ tới năm tháng trước kia, lúc ăn liền đánh vài cái hắt xì, làm cho hắn ngượng ngùng.

Vương Hổ rối tinh rối mù liền ăn ba chén, lúc này mới ngừng.

"Ăn no chưa?" Bách Thần hỏi, "Ăn no thì phải đi làm chính sự."

Vương Hổ gật đầu, "Hồi bẩm đại nhân, no rồi, đặc biệt no."

"Đi thôi."

Bách Thần để tiền trên bàn, chuẩn bị mang theo Vương Hổ đi gặp nạn nhân còn sống của án này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui