Tiêu Lẫm rời khỏi nhà Bách Thần, lên xe ngựa.
Hắn không biết có nên đi Vọng Nguyệt Lâu hay không.
Hắn không muốn Bách Thần cảm thấy hắn cố tình theo dõi Bách Thần, nhưng trong lòng lại rất muốn biết chuyện là như thế nào, cực kỳ buồn bực.
Hắn phát hiện bản thân có chút sợ hãi, sợ hãi Bách Thần thật sự xa cách hắn.
“Thiếu, thiếu gia.” Mã phu thấy chủ tử ngồi vào xe ngựa thật lâu cũng không lên tiếng, liền thật cẩn thận hỏi, “Chúng ta đi chỗ nào?”
Tiêu Lẫm nhắm hai mắt, suy tư một lát: “Vọng Nguyệt Lâu.”
Vô luận như thế nào, trước tiên gặp Bách Thần rồi nói tiếp.
Hắn muốn gặp Bách Thần.
“Vâng.”
Mã phu không dám chậm trễ, giơ roi, con ngựa hí vang một tiếng, rất nhanh biến mất.
……
Bách Thần cùng Khương Hạo Sâm xuống xe ngựa, chờ sai vặt của Khương gia đón ở cửa. “Tiểu thiếu gia, đã chuẩn bị phòng, đồ ăn còn chưa mang lên.”
“Ân.” Khương Hạo Sâm nhìn nhìn bốn phía nói, thần bí hề hề nói, “Đại ca không có tới đi?”
Gã sai vặt nói: “Đại thiếu gia hôm nay không ở trong phủ, hẳn là không theo tới.”
Khương Hạo Sâm lộ ra tươi cười sáng lạn, “Vậy là tốt rồi.”
Bách Thần có chút kinh ngạc: “Đêm nay chỉ có hai người chúng ta ăn cơm?”
“Đúng vậy.” Khương Hạo Sâm chớp chớp mắt nói, “Không được sao?”
“Được chứ……” Bách Thần cười nói, “Bất quá ngươi hiện tại lá gan thật lớn nha, không sợ đại ca ngươi biết mắng ngươi sao, hắn luôn không cho ngươi một mình đi ra ngoài.”
“Ta đã lớn như vậy.” Khương Hạo Sâm không cho là đúng, “Nếu thân thể ta đã tốt, đã đến tuổi cưới vợ, cũng chỉ có bọn họ xem ta như hài tử. Đôi khi ta cũng muốn một mình cùng bạn tốt đồng liêu uống rượu ăn cơm, không muốn hắn theo.”
“Ta hiểu cảm thụ của ngươi.” Bách Thần vỗ vỗ vai của hắn, “Chúng ta đi lên đi.”
Xem ra có một ca ca có năng lực lại nghiêm khắc, là hạnh phúc, cũng là gánh nặng ngọt ngào.
Hai người đi vào phòng, chọn mấy món thích ăn, Khương Hạo Sâm còn hào phóng mà mua một hồ vọng nguyệt nhưỡng.
Không có Khương Hạo Nhiên ở đây, Khương Hạo Sâm rõ ràng muốn chơi lớn, cũng không chỉ ăn, còn cùng Bách Thần tùy ý mà trò chuyện các loại đề tài.
-- thậm chí còn trộm uống một ly vọng nguyệt nhưỡng.
“Chỉ có thể uống một chén.” Bách Thần cùng hắn ước pháp tam chương, “Thân thể của ngươi không nên uống rượu nhiều.”
Khương Hạo Sâm hiển nhiên tửu lượng không tốt, chỉ uống nửa ly, sắc mặt liền có chút phiếm hồng, hắn méo miệng, “Đại ca không có tới, ngươi lại thay hắn quản ta. Ta biết rồi, chỉ uống một ly.”
“Ăn chút đồ ăn đi.” Bách Thần gắp cho hắn một đũa đồ ăn, “Đại ca ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, ta cùng với đại ca ta đều xem nhau như người xa lạ.”
Bách Thần nhớ rõ Băng Nhi có nói qua, Bách Hưng Bang cơ hồ đều không thể cùng Bách Thần nói chuyện, coi đệ đệ con vợ lẽ này là không khí.
“Thực xin lỗi……” Khương Hạo Sâm cho rằng mình gợi lên chuyện thương tâm của Bách Thần, vội vàng xin lỗi, “Ta không cố ý.”
“Không cần xin lỗi, ngươi cũng không sai.” Bách Thần nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ của Khương Hạo Sâm, bất tri bất giác cũng xem hắn như đệ đệ nhìn, rõ ràng Khương Hạo Sâm hiện còn lớn tuổi hơn hắn.
Bách Thần nâng chén, lại lần nữa nhắc nhở, “Ngươi uống xong nửa ly thì nên uống trà.”
“Cụng ly.” Khương Hạo Sâm cười nâng chén, hai người đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Bách Thần phát hiện Khương Hạo Sâm nói không sai, ngẫu nhiên cùng bằng hữu đi uống một chén, tụ tập một phen, ngươi ngươi ta ta trò chuyện, cũng có thể thả lỏng thể xác và tinh thần.
-- đương nhiên, từ bằng hữu này không bao gồm Tiêu Lẫm.
Bởi vì hình thức Tiêu Lẫm cùng hắn ở chung, đã vượt qua ranh giới bằng hữu.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện này, không khỏi thở dài.
“Thần đệ, ngươi làm sao vậy?” Khương Hạo Sâm buông ly, quan tâm nói, “Có tâm sự gì à? Hay là gặp phiền toái gì?”
“Không có việc gì.” Bách Thần không thích cùng người khác chia sẻ tâm tình của mình, chỉ nói: “Chỉ là bôn ba một ngày, có chút mệt mà thôi.”
“Mệt thì uống thêm mấy chén rượu ngon giải tỏa.” Khương Hạo Sâm rót cho Bách Thần ly rượu đầy, “Một say giải ngàn sầu.”
“Ta thấy ngươi nói bừa.”
Theo thanh âm rơi xuống, cửa đột nhiên bị mở ra, Khương Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khương Hạo Sâm tay phải còn cầm bầu rượu, cố găng giữ vững.
“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Hắn trên mặt tràn ngập kinh ngạc, còn có một tia sợ hãi.
“Hừ.” Khương Hạo Nhiên đi vào, “Ta không tới sợ là hôm nay ngươi muốn tìm đường chết, không được sự cho phép của ta liền lén đi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.”
Gã sai vặt ở ngoài cửa gục đầu xuống, một bộ dạng sau khi bị mắng.
Khương Hạo Sâm có chút sinh khí: “Ngươi theo dõi ta?”
“Ai theo dõi ngươi?” Khương Hạo Nhiên nói, “Ta ở trên đường ngẫu nhiên gặp được thế tử gia, cùng nhau tới ăn cơm uống rượu mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, thân anh cao lớn của Tiêu Lẫm cũng xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt Tiêu Lẫm sáng ngời ngời mà nhìn thoáng qua Bách Thần, ngay sau đó nghiêm trang gật đầu: “Không sai.”
Bách Thần:……
Các ngươi đang lừa hài tử ba tuổi sao?!
Khương Hạo Nhiên xuất hiện cũng không có gì lạ, nhưng băng sơn này vì cái gì cũng xuất hiện ở chỗ này? Thật sự trùng hợp như thế?
Nói thật, hắn hiện tại còn không có lý do gặp mặt, cũng không biết nên dùng thái độ nào đối đãi hắn.
Bách Thần trong lòng nói thầm, lại thấy Khương Hạo Sâm thu hồi biểu tình tức giận, nhỏ giọng nói: “Thì ra là thế, là ta trách nhầm đại ca.”
Bách Thần:……
Được rồ, Khương Hạo Sâm cùng tiểu hài tử ba tuổi không khác nhau mấy. =)))
“Nếu các ngươi cũng đến đây ăn cơm, vậy hay là cùng ăn đi.” Khương Hạo Nhiên nói, “Cũng đỡ phải phân hai nơi phiền toái như vậy.”
Dứt lời cũng không đợi hai người trả lời, chính mình ngồi xuống.
Bách Thần có thể nói không sao? Không thể.
Vì thế Tiêu Lẫm cũng ngồi xuống.
Đang êm đẹp uống rượu ăn điểm tâm hai người, lại biến thành bữa tiệc bốn người như thường lệ.
Á
nh mắt hắn cùng Tiêu Lẫm đối diện chạm vào nhau, Bách Thần không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể xấu hổ mà cười cười, rót rượu cho Tiêu Lẫm cùng Khương Hạo Nhiên.
“Hôm nay sao ngươi lại mời Bách công tử ăn cơm?” Khương Hạo Nhiên tò mò hỏi, “Sáng nay ăn cơm cũng không nghe ngươi nói qua.”
“Bởi vì không gặp hắn một thời gian, ta nhớ Thần đệ a.” Khương Hạo Sâm nói rất có lý, “Cho nên sau khi lãnh bổng lộc, cố ý ở cửa chờ hắn.”
Khương Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Tiêu Lẫm, ho khan một tiếng, giả vờ trách mắng: “Hồ nháo. Lần sau muốn một mình mời bằng hữu đồng liêu ăn cơm thì nói cho ta là được, không cần che che dấu dấu như ăn trộm, ta sẽ không theo tới.”
“Thật vậy sao?” Khương Hạo Sâm đôi mắt đều sáng lên, “Ta về sau có thể thường xuyên một mình cùng Thần đệ gặp nhau sao?”
Tiêu Lẫm:……
Bách Thần:……
“Bách công tử gần đây bận rộn, ngươi cũng đừng gây thêm phiền.” Khương Hạo Nhiên thấy Tiêu Lẫm sắc mặt có chút đen, quyết đoán nói sang chuyện khác, thấp giọng nói, “Nghe nói Hà Văn Quang bị đánh, án giang dương đại đạo chuyển tới Đại Lý Tự các ngươi?”
Tiêu Lẫm: “Tin tức của ngươi thật nhanh.”
Khương Hạo Nhiên biết Tiêu Lẫm trong lòng khó chịu, không có trả lời hắn, mà nhìn Bách Thần.
“Đúng vậy.” Khương Hạo Nhiên tin tức linh thông, Bách Thần cũng không cần thiết dấu diếm, “Gần đây bởi vì án này có chút vội.”
“Nghe bằng hữu trên giang của ta nói qua, giang dương đại đạo kia biết võ công, khinh công cũng không kém, trước kia ở Giang Nam phạm vào không ít án tử, quan phủ không thể làm gì được hắn.” Khương Hạo Nhiên nhắc nhở nói, “Ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn quan tâm.” Bách Thần nâng chén, “Không nói chuyện này nữa, cụng ly.”
Thời gian nghỉ ngơi hắn không muốn nói về vụ án, hắn chỉ muốn thả lỏng tâm tình hảo hảo uống hai ly.
……
Ăn cơm xong, Khương Hạo Nhiên phi thường tự giác mà dẫn dắt Khương Hạo Sâm rời đi, Tiêu Lẫm sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một ít.
“Đi thôi, ngồi xe ngựa của ta trở về.” Thời điểm Tiêu Lẫm nói những lời này biểu tình thực bình tĩnh, nhưng nội tâm lại có một tia thấp thỏm.
Bách Thần nói: “Được.”
Hai người ngồi vào xe, Bách Thần thấy vị trí mình thường ngồi liền nghĩ đến sự tình phát sinh đêm qua, theo bản năng thay đổi chổ ngồi.
Tiêu Lẫm trong lòng cả kinh, quả nhiên là bị hắn phát hiện sao?
Giờ phút này, hắn có chút suy nghĩ muốn băm bản thân ra trăm mãnh.
Ở trong xe, hai người cũng chưa nói chuyện, Bách Thần như cũ nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Lẫm lần này lại rốt cuộc không dám động tay động chân
“Án này có phải rất khó giải quyết không?”
Thấy Bách Thần sắc mặt mỏi mệt, Tiêu Lẫm đánh vỡ không khí trầm tĩnh này.
“Manh mối rất ít, hết thảy đều là suy luận của chúng ta.” Bách Thần mở to mắt, không giấu hắn, “Chúng ta hoài nghi hung phạm còn có một người giúp đỡ.”
Tiếp theo hắn liền đem tình huống điều ra ban ngày sơ lượt lại một lần.
Sau khi nói xong hắn đột nhiên ý thức được bản thân thập phần tín nhiệm Tiêu Lẫm, tín nhiệm đến chi tiết vụ án đều nói cho hắn.
Hắn là thật sự xem băng sơn này thành bằng hữu, nhưng vì sao mọi chuyện lại lệch lạc như vậy?
“Người này tàn nhẫn độc ác, Hoàng Thượng lại hạ lệnh trong vòng nửa tháng phá án.” Tiêu Lẫm nhíu mày, “Các ngươi có đối sách gì không?”
Bách Thần dừng một chút: “Dẫn xà xuất động.”
Tiêu Lẫm phi thường thông minh, lập tức đoán được ý đồ Bách Thần.
Giọng nói mang chút kinh ngạc: “Ngươi muốn chính mình làm mồi sao?”
Bách Thần gật gật đầu, “Ân.”
“Không được.” phản ứng đầu tiên của Tiêu Lẫm cùng Lạc Lan Dạ giống nhau như đúc, “Kẻ xấu kia không chỉ có võ công mà còn có khinh công, ngươi làm mồi nhữ quá nguy hiểm.”
Bách Thần nội tâm đột nhiên liền có chút bực bội, bọn họ luôn nghĩ bản thân mình thật sự gầy yếu như thế sao?
“Ta cũng không phải đóa hoa yếu ớt, không cần quá lo lắng.” Bách Thần nói, “Đến lúc đó ta sẽ để hai nha dịch âm thầm bảo hộ.”
Tiêu Lẫm còn muốn nói cái gì, Bách Thần giơ tay ngăn cản hắn, “Nếu ngươi xem ta là bằng hữu, nên tôn trọng quyết định của ta, đừng quên, ta cũng là một nam nhân.”
Tiêu Lẫm ngơ ngẩn, sau một lúc lâu hắn nói: “Vậy ngươi ngàn vạn phải chú ý an toàn.”
Hắn biết, vừa rồi mình đã chạm đến nghịch lân của Bách Thần, Bách Thần cùng những người đó không giống nhau, hắn tự lập tự cường, không muốn phụ thuộc vào người khác. Cũng đúng là bởi vì như vậy, hắn mới bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn.
Mà hành vi vừa rồi của hắn, đích thật có chút không ổn.
Bách Thần ngữ khí cũng hạ xuống, “Yên tâm đi, ta sẽ chú ý, sẽ không dùng tánh mạng của mình làm tiền đặt cược.”
Tiêu Lẫm nói: “…… Hảo.”
……
Xe ngựa rất nhanh tới trước cửa nhà Bách Thần, Bách Thần nói: “Ta vào đây.”
-- vẫn như cũ không có ý mời Tiêu Lẫm vào trong.
“Ngươi mua xe ngựa mua chưa?” Tiêu Lẫm hỏi.
“Mua rồi.” Bách Thần nói, “Ngày mai để Như Ý đi đem xe ngựa trở về.”
Tiêu Lẫm nói, “Vậy được.”
“Ta…… vào đây.” Bách Thần xuống xe, quay đầu lại nói, “Trên đường cẩn thận.”
Tiêu Lẫm gật đầu, “Vào đi.”
Chờ đến Bách Thần vào trong, viện môn đóng cửa, hắn lúc này mới phân phó mã phu rời đi.
Con đường phía trước có lẽ có chút khó, nhưng hắn sẽ không từ bỏ.
_________
Từ lúc số lượt đọc tăng vọt tui mới siêng năng mà 1 ngày 1 chương luôn á -.-