Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Lạc Lan Dạ sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định đồng ý để Bách Thần làm mồi dẫn giang dương đại đạo mắc câu.

Nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng hắn băn khoăn rất nhiều, nhưng vẫn quyết định tín nhiệm cấp dưới của mình.

“Đa tạ đại nhân!” Bách Thần chắp tay nói, “Ti chức nhất định sẽ không lỗ mãng hành sự, thỉnh đại nhân yên tâm.”

“Ngươi tuổi tuy nhỏ, lại không thiếu cơ trí và bình tĩnh.” Lạc Lan Dạ nói, “Hôm qua ngươi cũng cho ta thấy được công phu của ngươi, ta suy tư hồi lâu, thật sự không có lý do gì cự tuyệt ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nếu như gặp nguy hiểm, không cần đánh bừa, mạng sống là trên hết.”

Bách Thần đáp: “Tuân mệnh, đại nhân.”

Hắn đời trước mưa bom bão đạn đều sống sót, cuối cùng bị chết nghẹn khuất, sống thêm một lần hắn so với ai khác đều coi trọng tính mạng hơn.

Lạc Lan Dạ đem hai nha dịch võ công tốt nhất ở Đại Lý Tự âm thầm bảo hộ Bách Thần, lại cùng Bách Thần xác nhận kế hoạch, lúc này mới hơi thả tâm xuống.

“Nhiều thanh lâu như vậy, kẻ xấu lại không biết xuất hiện nơi nào, kế hoạch dẫn xà xuất động nếu không thuận lợi, sợ là phải tốn chút thời gian.” Lạc Lan Dạ biểu tình ngưng trọng, “Hy vọng kế hoạch thuận lợi một chút.”

“Mục tiêu hắn tìm kiếm để gây án rõ ràng, chính là con nhà giàu háo sắc bà đi một mình. Nhưng chúng ta lại không thể làm quá rõ ràng, để hắn không hoài nghi.” Bách Thần nói: “Hư hư thật thật, thật thật hư hư, xem ai thiếu kiên nhẫn trước.”

……

Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi từng đợt, thành nam giăng đầy đèn đỏ, đàn sáo lả lướt, oanh thanh yến ngữ, một cảnh xuân ái muội.

Vài nữ tử mặc sa mỏng dáng người quyến rũ ở trước cửa múa, rất nhiều nam tử đi ngang qua cũng khôg chịu đựng được sự mê hoặc này, ma xui quỷ khiến mà vào đại môn.

Không bao lâu, một chiếc xe ngựa  xa hoa tới trước “Bách Hoa Lâu”.

Xe còn chưa dừng hẳn, những người của kỹ viện ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy nhót tiến lên nghênh đón.

Màn xe nạm vàng xe bị xốc lên, để lộ một phần y phục màu trắng được làm từ lụa thượng đẳng.

“Công tử, ngài chậm một chút.” Khuôn mặt gã sai vặt hàm hậu khom lưng, thật cẩn thận đỡ chủ tử nhà mình.

Người này khoảng tầm mười tám chín tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhưng sắc mặt vàng như nến, bước chân có chút liêu xiêu.

Đáng tiếc nhất chính là, trên mặt thanh tú thế nhưng có một khối bớt màu đen làm ảnh hưởng.

Nơi này đã thấy đủ kiểu người, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng người này lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới, càng thêm ân cần lấy lòng, “Công tử, ngài là lần đầu tiên đến đây đi, mau mời vào.”


Nam tử híp híp mắt, “Nghe nói các ngươi gần đây có một đám cô nương mới đến?”

“Công tử ngài tin tức thật nhanh, hôm qua vừa tới mấy khuê nữ, mới mười bốn lăm, người đẹp như nước.” trên đường giới thiệu thao thao bất tuyệt, “Lát nữa còn có hoa khôi Sơ Tuyết cô nương bán đấu giá đêm đầu tiên, ai ra giá cao thì được, công tử ngài nếu cảm thấy hứng thú, chúng ta liền đi vào đi?”

Nam tử nghĩ nghĩ nói: “Trước kia vẫn luôn đi “Vọng xuân viện” đối diện, có chút tò mò, vậy hôm nay đi nơi này của ngươi xem thử.”

“Công tử mời bên này.”

Mời nam tử vào lâu, mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy tú bà trang điểm lòe loẹt, trang sức cắm đầy đầu đã đi tới, nàng đi đến đâu mùi thơm đến đó, tiếng leng keng leng keng trên người vang thành một mảnh.

“Vị công tử này thực lạ mặt a, lần đầu tiên đến đây đi?” Nói xong thì dùng mị nhãn nhìn hắn, “Không bằng để ta giới thiệu cho ngươi vài cô nương, mập ốm cao thấp, muốn cái gì có cái đó.”

Nam tử còn chưa nói chuyện, người mời hắn vào đã đắc ý nói: “Vị công tử này trước kia thường đi đối diện, có chút đối diện, hôm nay tới nơi này của chúng ta chơi.”

-- hắn đây là ám chỉ đã cướp được khách đối diện, cầu được thưởng.

“Đã biết, cho ngươi.” Tú bà đưa cho hắn mấy đồng rồi đuổi hắn đi, đưa ra gương mặt tươi cười cọ đến bên nam tử, “Công tử muốn cô nương như thế nào a? Ta đều có thể đáp ứng nha~”

“Nghe nói hôm nay có hoa khôi bán đấu giá đêm đầu tiên, bản công tử muốn nàng.” Nam tử làm biểu tình, “Không biết khi nào bắt đầu?”

“Nguyên lai lại là người ngưỡng mộ Sơ Tuyết nhà chúng ta!” Tú bà lấy ra khăn tay lụa che miệng lại giả cười một phen, “Công tử mời ngài qua bên kia lấy lệnh bài, một cái lệnh bài năm lượng bạc, đợi chút nữa liền bắt đầu. Ta trước để Đỗ Quyên cùng Mẫu Đơn bồi ngài uống rượu, ngài lần đầu đến, rượu thịt này ta mời.”

Tú bà vừa thấy người này liền biết là bại gia tử của cải phong phú, lần đầu tiên để hắn nếm đến ngon ngọt, về sau mới đem hắn ép khô.

“Vậy đa tạ mụ mụ.” Nam tử cười nói.

Nam tử đưa năm lượng bạc, nhận lệnh bài, phía trên viết “27”.

Tú bà đem nam tử đưa tới “Khu khách quý đấu giá”, nơi này mỗi bàn đều rộng, đã ngồi không ít nam nhân, có già có trẻ, có béo có gầy, điểm duy nhất giống nhau chính là trong ánh mắt lóe tinh quang háo sắc.

Ở lầu hai có một cái bục cao, hoa khôi sẽ ở nơi đó triển lãm tài nghệ.

Nam tử ngồi xuống, rượu ngon điểm tâm cũng bưng lên.

Hắn còn chưa động đũa, hai thân ảnh một đỏ một xanh hướng tới phía hắn.

“Công tử ~~~”


“Để nô tì rót rượu cho ngài ~~”

……

Bách Thần giờ phút này nội tâm muốn hỏng mất, đối mặt với Đỗ Quyên cùng Mẫu Đơn ăn mặc thiếu vải, đôi mắt hắn không biết nên nhìn nơi nào.

-- chỗ nào cũng đều là da thịt trắng mịn. =))))))))

Hai cô nương này còn liều mạng đem bộ ngực của mình cọ cánh tay của hắn, cánh tay hắn tê dại, xoang mũi tràn ngập mùi son phấn, huân đến đầu váng mắt hoa.

Trên đời này chuyện thống khổ nhất chính là để một tên gay đi dạo thanh lâu.=)))))))))))))

Đời trước hắn may mắn chưa từng gặp chuyện nằm vùng như vậy, nhiều nhất cũng là giả làm tiểu đệ của hắc bang, đây là lần đầu tiên hắn đón nhận bạo kích lớn như vậy.

Đây đã là ngày thứ ba hắn đến thanh lâu làm nhiệm vụ, mấy ngày trước hắn đều mang theo Vương Hổ, hôm nay cũng mang theo, nhưng đu nửa đường hắn để Vương Hổ rời đi.

Còn đỡ kinh nghiệm hắn phong phú, cười tủm tỉm rút cánh tay, nhẹ nhàng ôm vai hai cô nương, “Tới, bồi ta uống rượu.”

Ân, như vậy các nàng liền không có thời gian làm chuyện khác.

“Công tử ngươi thật là xấu ~” Mẫu Đơn mặc váy lụa màu đỏ dáng người nóng bỏng, khom người rót rượu, muốn Bách Thần uy nàng mới uống.

Bách Thần thông minh, lừa dối lừa dối, trái uy một ly, phải uy một ly, hai vị cô nương cười đến hoa chi loạn chiến, chính hắn lại không uống nhiều. Người khác còn cảm thấy đây là tay già đời, sẽ không làm người khác hoài nghi.

Đang cười gian, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng tỳ bà vang lên, uyển chuyển du dương.

Ồn ào cãi cọ đột nhiên an tĩnh lại, những nam nhân đang uống rượu ăn thịt đều dừng động tác, có người hưng phấn nói: “Sơ Tuyết cô nương sắp ra rồi!”

Bách Thần cẩn thận quan sát nam nhân chung quanh, nhìn không ra ai có dị thường.

“Công tử, đấu giá sắp bắt đầu rồi, nô gia liền cáo lui trước.” Đỗ Quyên đứng dậy nũng nịu nói, “Lần tới cũng đừng quên tìm ta.”

“Nha~.” Mẫu đơn càng lớn mật, còn sờ sờ mặt Bách Thần, “Công tử, nhớ tìm nô gia nha ~”

Bách Thần gật đầu: “Được, các ngươi đi đi.”


…… Rốt cuộc đem hai người này tiễn đi! Bách Thần ở trong lòng mới an tĩnh được.

Lúc này, ánh nến trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên u ám, tiếng tỳ bà trở nên ái muội, phảng phất có một cô nương đang xướng tiểu khúc như tình mật ngữ.

Cùng với tiếng tỳ bà, một nữ tữ mặc váy lụa trắng tuyết xuất hiện ở lầu hai.

Nàng dáng người thướt tha, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, tóc đen mượt như thác nước, trên mặt che một tầng sa mỏng, ánh đèn lướt qua tràn ngập cảnh sắc mỹ miều.

Nàng dáng múa mạn diệu, mềm mại không xương, thời điểm váy lụa tung bay làm người ta cảm giác có loại ảo giác tiên nữ hạ phàm.

Phía dưới các nam nhân ánh mắt si cuồng, những người này thúc giục tú bà nhanh bắt đầu đấu giá.

Nguyên lai hoa khôi chính là như vậy, không thể tục mị diễm lệ, phải đi đường núi cao tuyết liên?

Khó trách người khác đều nói, mỗi thẳng nam trong lòng đều có một mối tình đầu váy trắng phiêu phiêu.

D

ù sao hắn trời sinh đã cong cũng không thể lĩnh hội được.

Bách Thần làm bộ thật sự cảm thấy hứng thú, cùng một đám thẳng nam cổ đại tán thưởng hoa khôi mỹ lệ.

Chỉ là không biết phải diễn đến khi nào, đêm nay kẻ xấu kia không biết sẽ xuất hiện hay không.

……

Lúc này, thành Đông Bắc, cách vách nhà Bách Thần……

Tiêu Lẫm đã hoả tốc dọn vào, đã nhiều ngày Bách Thần bận việc án tử, bọn họ chỉ cách một bức tường, nhưng lại không gặp mặt bao nhiêu.

Hắn lo lắng Bách Thần, lại không thể quá mức can thiệp chuyện của hắn.

Tiêu Lẫm ngồi ở trong viện, nhìn ánh trắng trên bầu trời.

Đúng lúc này, ngọn cây ngoài tường run mấy cái.

“Vào đi.” Tiêu Lẫm nói.

Giây tiếp theo, một đạo hắc ảnh bay tiến vào.

Hắn xuống đất liền nửa quỳ, “Chủ tử.”


Tiêu Lẫm khoanh tay nhìn hắn: “Bách công tử hiện tại có an toàn không?”

“Thời điểm thuộc hạ rời đi Bách công tử đang chờ đợi hoa khôi đấu giá.” Ảnh vệ nói, “Thuộc đã quan sát, trong đại sảnh không có người võ công cao cường.”

“Vậy được.” Tiêu Lẫm nói, “Ngươi đi đi, tiếp tục bảo hộ Bách công tử an toàn.”

“Rõ.”

Ảnh vệ đang muốn rời đi, lại bị Tiêu Lẫm gọi lại.

“Chủ nhân còn có gì phân phó?”

Tiêu Lẫm nhíu nhíu mày, “Hắn ở thanh lâu…… Làm cái gì?”

Ảnh vệ dừng một chút, “Khởi bẩm chủ nhân, Bách công tử cùng hai vị cô nương uống rượu.”

Tiêu Lẫm:……

Ngày hôm qua chỉ là một cô nương, hôm nay liền biến thành hai cô nương!

“Còn làm cái gì?”

“Nhìn qua Bách công tử tâm tình không tồi, uy hai vị cô nương uống không ít rượu.” Ảnh vệ nói, “Thỉnh chủ nhân không cần lo lắng.”

Tiêu Lẫm:……

Càng lo lắng!

Đuổi ảnh vệ đi rồi, Tiêu Lẫm trở lại trong phòng.

“Chít chít ~!” Tiểu Hoa ở trong lồng sắt đặt trên bàn sách, nhìn thấy Tiêu Lẫm vào nhà, nó liền kêu vài tiếng soát độ tồn tại.

“Muốn ra thì ra đi.” Tiêu Lẫm nói, “Cửa lồng không có khóa.”

Tiểu Hoa thật cẩn thận dùng móng vuốt nhỏ thuần thục đẩy cửa ra, bay tới.

Nó bay đến vai Tiêu Lẫm, cọ cọ, “Cha!”

Tiêu Lẫm: “Muốn làm cái gì, nói thẳng.”

Tiểu Hoa nghiêng nghiêng đầu, hàm hàm hồ hồ nói: “Nương! Trở về!”

Tiêu Lẫm giật mình, sau đó lộ ra một tia ý cười, “Được, để ngươi tìm nương trở về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận