Trong thời gian ngắn nàng và nhóm người đã cấp tốc chạy về kinh thành nơi cha nàng ở, có thể nói bây giờ nàng đang rất sốt ruột vì đường xa, hơn nữa từ trên đường vào trong thành có không ít vật cản đường nàng. Kết quả là Vân Chi nản chí muốn trở về Thiên Long quốc tuy nhiên khi nàng nhìn thẳng vào trong mắt của nàng ấy thì nàng có cảm giác như có một thứ gì làm nàng bất an, ban đầu nàng dùng hết mọi uy hiếp để có thể làm Vân Chi ở lại nhưng mà đến cuối cùng thì vẫn không được. Trước khi đi Vân Chi để lại một tiếng bảo trọng. Bây giờ suy nghĩ lại quả thật tiếng nói đó là để nàng nói mới đúng.
“ Chủ tử, chúng ta không thể cưỡi ngựa nữa rồi” Phương Liên đang suy nghĩ thì tiếng Long Bạch vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng. Long Bạch nhíu mày thật sâu hắn không biết nàng đang nghĩ cái gì mà lại chú tâm đến vậy nhịn không được lại kêu nhưng lần này hắn dùng thanh âm lớn hơn “ Chủ tử, chúng ta không thể cưỡi ngựa nữa rồi”
Nàng trấn định lại tinh thần của mình, không biết vì sao giờ phút này trong lòng như có một thứ gì đó nôn nao khó tả như là chờ mong. Đồng ý bỏ lại ngựa đi bộ, sẵn đó nàng có thể ngắm cảnh vật từ trên đường trở về phủ. Cảnh vật cũng không thay đổi nhiều lắm chỉ là người buôn kẻ bán nhiều hơn thôi, bất giác đã đi đến cửa phủ ngước nhìn tấm bản treo ba chữ to đùng Liễu Vương Phủ do hoàng thượng ban nét chữ uyển chuyển nhưng cứng cáp, bay bổng như rồng bay phượng múa. Người được chính hoàng thượng hạ bút đề bảng vinh dự như thế nào.
“Cốc, cốc, cốc” tiếng gõ cửa liên hồi vang lên, đứng đợi một lúc thì có một gia đinh chạy ra mở cửa, ban đầu chưa nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì cằn nhằn không ngớt. Lúc sau ngẩng mắt lên nhìn thấy khuôn mặt kìm nén tức giận của nàng thì tên gia đinh đó “ Bụp “ một tiếng quỳ xuống đất van xin “ Tiểu thư là nô tài không có mắt”. Nàng cũng không có tâm tình mà so đo với tên gia đinh như hắn nên phất tay một cái ý bảo hắn đứng lên rồi tự mình chạy vèo vào trong phủ. Dọc đường nàng tình cờ gặp Lâm quản gia.
“ Quản gia ông mau nói cho ta biết cha của ta đâu”Cầm hai vai của Lâm quản gia chất vấn nàng chỉ thấy ông buồn rầu im lặng thế nên tâm càng sốt ruột hơn mặc kệ ông ấy nàng tự đi tìm cha nàng.
Chạy vào phòng cha nàng. Không có. Chạy ra ngoài lương đình cũng không có nàng chạy khắp nơi có thể kiếm được cha nàng nhưng kết quả cũng bằng không. Quả thật là cổ nhân nói không sai “ Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai tòan bất phí công phu*” Đến cuối cùng nàng mệt mỏi trở về phòng thì vô tình thấy cha nàng đang ngồi thương tâm ở cạnh bàn. Trông bộ dáng như là thay đổi đi rất nhiều tại sao trong vòng một năm khi nàng đi rõ ràng là đã thấy cha nàng rất tốt, nhưng bây giờ thì…. Đột nhiên ở sống mũi cảm thấy cay cay hốc mắt cũng từ đó mà đỏ lên cha của nàng ông ấy đã thay đổi rồi. Nghẹn ngào kêu lên một tiếng
“ Cha” Phương Liên chạy ùa tới chui vào lòng Liễu Nghị, ban đầu ông cảm thấy rất kỳ lạ ông thừa nhận là ông nhớ đứa con gái này rất nhiều luôn luôn chọc phá ông đến khi ông giận thì thôi. Ông ngạc nhiên nhìn nữ nhi trong lòng mình đã ra dáng một thiếu nữ rồi mà khi gặp ông vẫn còn khóc như vậy là sao “ Đứa trẻ ngốc, không ai bắt nạt con mà con khóc cái gì” Mỉm cười dùng tay cốc đầu nàng, dù cho đây là ảo ảnh ông cũng không muốn thoát ra ngoài, ông nhớ nữ nhi đến phát điên rồi.
Nàng dường như hiểu được những điều ông suy nghĩ, chu mỏ lên không hờn không giận nói” Cha, Liên nhi về thăm người tại sao người còn làm bộ mặt như vậy. Không vui sao? Liên nhi cho người biết đây không phải là mơ đâu đây là thật đấy” Vừa nói vừa vươn tay nhéo hai má của ông xoay vòng thành ra một bộ dáng rất đáng cười.
Lúc sau Liễu Nghị mới phản ứng lại, ông cảm thấy trên mặt đau rát hơn nữa nhìn vào chiếc gương ở gần đó cảm thấy hai má của ông như hai trái đào tươi. Chuẩn bị giận dữ với người kế bên nào ngờ vừa mở miệng lại bị Phương Liên ngăn cản “ Liên nhi con dám…” Nàng lập tức phản bác” Thôi cha ơi, giận mau già lắm đấy”
Nghe thế nên ông chỉ còn cách trừng mắt nhìn nàng. Nào ngờ nàng lại có tâm tình chơi đùa với ông như vậy, nàng không chịu thua trừng mắt lại nói một giọng thật ngây thơ “ Cha à, đừng so mắt to với con, mắt của con tất nhiên sẽ lớn hơn a”
Cả hai người đều cười đến vui vẻ trong phòng tràn ngập tiếng cười của họ đến Long Hắc và Long Bạch, Tiểu Xuân ở ngoài cửa còn có thể nghe thấy. Hai người lâu ngày mới gặp nhau đương nhiên là bàn đủ mọi chuyện từ trên trời xuống dưới đất lan ra hành tinh nhưng vẫn chưa đủ. Nàng ló đầu nhìn ngoài trời, nhanh quá ánh trăng đã xuất hiện rồi màn đêm cũng đã buông xuống mà nàng lại chưa bỏ một chút gì vào bụng a. Bụng của nàng đã bắt đầu đánh trống rồi.
Thấy vẻ mặt thống khổ của nàng, Liễu Nghị tuy không đành lòng nhưng vẫn muốn đùa giỡn nàng một chút.
“ À, Liên nhi lúc trước con có nói với ta kêu ta thử món gì gì đó, hình như là xoài chua phải không, cha thử rồi….”
Khi nghe Liễu Nghị nhắc đến xoài chua trong miệng nàng nước bọt tiết ra ngày càng nhiều “ Cha à, Liên nhi đói hảo đói a” Giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu làm cho ông không khỏi có chút sởn da gà, nói đúng hơn là ông không quen với giọng nói như vậy. “ Liên nhi, con đừng làm ra bộ dáng thục nữ như vậy…”
“ Rầm”
Vừa nghe đến ông nói nàng không cần làm ra bộ dáng thục nữ như vậy nàng có chút dở khóc dở cười, nàng khi diễn thục nữ cũng đâu có sai biệt lắm. Thế mà…. Thế mà….. Tức chết nàng rồi.
Nàng đứng dậy bộ dáng phóng khoáng một chân phải để lên ghế một tay để lên đùi phải của chân vừa mới gác lên ghế nghiêm mặt nói “ Cha, nữ nhi hảo đói”Bộ dáng như vậy làm cho ông tức cười không thôi. Ông liền vui vẻ ly khai khỏi phòng tự tay đi xuống phòng bếp căn dặn hạ nhân làm món ăn nàng thích nhất.
Nàng thu lại bộ dáng cười vui vẻ sau khi bóng lưng ông biến mất. Trong mắt nàng hàm chứa lệ quang, môi dưới cũng bị nàng dùng sức cắn chặt. Liễu Nghị tuy không phải là người sinh ra nàng nhưng ít nhất từ khi nàng xuyên qua cũng chỉ có ông ấy là người đối với nàng bảo vệ yêu thương, ít nhất còn đối xử với nàng như đứa con ruột nâng như nâng trứng hứng hứng như hứng hoa, ít nhất cũng khác hơn cha mẹ ruột của nàng ở hiện đại. Aiz….. Liễu Phương Liên a Liễu Phương Liên đến cuối cùng những gì ngươi có bây giờ là phúc hay là họa đây hở….?!
Lúc sau nàng định ôm bụng đói lên giường nào ngờ từ xa xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát xông thẳng vào mũi. Cố gắng trấn định lại tâm của mình, nàng đã thèm đến nước bọt sắp tràn ra ngoài cư nhiên lại đi lâu như vậy a. Sắp không chịu nổi định tự mình ra bưng thức ăn vào thì thấy Tiểu Xuân vui vui vẻ vẻ mang một mâm thức ăn ngào ngạt hương thơm vào.
“ Tiểu thư của người đây.” Tiểu Xuân bưng mâm thức ăn để xuống trước mặt nàng, nhìn qua lại cũng chỉ có 5 món ăn nhưng đó đều là món ăn mà nàng thích nhất. Nàng nhìn Tiểu Xuân đang cố gắng nhịn cơn đói của mình xuống lại nhìn hai nam nhân ở ngoài cửa, ba người bọn họ đều chưa ai ăn gì nếu nàng ăn một mình thì không xứng làm chủ tử của bọn họ rồi.
“ Tiểu Xuân, Long Hắc, Long Bạch các ngươi hôm nay cũng chưa ăn gì, chi bằng ngồi xuống đây cùng ăn với ta”Dừng một chút không cho họ cự tuyệt nên chèn thêm lời vào “ Đây là lệnh, tuyệt đối không cho cự tuyệt”
Thế nên trong phòng một bàn ăn có bốn người, vui vui vẻ vẻ thoải mái ăn chung không còn ra dáng chủ-tớ nữa, họ cùng nhau ăn cùng nhau trải qua những khó khăn cạm bẫy. Nhưng họ không biết lần đi này những khó khăn bắt đầu ập tới. Nhẹ thì họ có thể vượt qua nhưng nặng thì họ phải trả giá bằng chính tính mạng của họ.