Tạ Đại Lang khuyên nhủ rất lâu, nói đủ mọi lý lẽ, nhưng người ta nhất quyết không nghe, dầu muối cũng không ăn thua.
Không muốn phí thêm thời gian, Tạ Đại Lang đành để họ đi theo ý mình.
Hai nhóm người chia tay nhau ngay tại cổng thôn: một nhóm đi về hướng núi Tiên Cư, một nhóm xuống ruộng gặt lúa.
Ngô lão ngũ nhìn theo đám người đi về phía núi, vẻ mặt đầy khinh miệt, cười lạnh rồi nói với vợ: "Một lũ ngốc, tin tưởng Tạ Tứ Lang, thằng oắt con còn chưa mọc đủ lông cánh thì biết gì? Đọc được mấy cuốn sách thì tưởng mình cái gì cũng hiểu chắc? Lão tử đây ăn cơm còn nhiều hơn nó ăn muối!"
Bà vợ Ngô lão ngũ lập tức phụ họa theo chồng, gật gù đồng tình.
Ngô Tam nương, con gái của Ngô lão ngũ, miệng thì méo xệch, ánh mắt buồn bã nhìn theo đoàn người thôn dân dần khuất xa.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, từ giờ e rằng không thể gặp lại Tạ Tứ Lang nữa!
Bất chợt, nàng cắn môi, giọng nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nói: "Cha, nhà mình cũng đi lên núi Tiên Cư đi.
Tứ Lang ca thông minh như vậy, lời ca ấy nói nhất định là đúng.
Chúng ta đừng lên núi Lăng nữa, được không cha?"
Ngô lão ngũ vừa mới cười nhạo người ta, giờ thấy con gái nói ngược lại thì mặt lập tức xầm xuống: "Cái con nha đầu chết tiệt này biết gì mà nói! Lão tử sống ngần ấy năm còn không bằng thằng nhóc lông bông ấy à? Đi nhanh lên, đừng có mà dây dưa!"
Ngô Tam nương khóc lóc, khẩn thiết van xin: "Cha ơi, trên núi Tiên Cư nhất định có thể tìm được cái ăn.
Rau dại, nấm dại tùy tiện hái cũng không lo chết đói.
Con xin cha, cho con đi cùng mọi người, con cầu xin cha!"
Ngô lão Ngũ cảm thấy mặt mày đã mất hết thể diện, trong lòng hắn vốn nghĩ rằng sau lần này, mọi người trong thôn sẽ tin phục hắn, chờ sau khi lũ rút, trở về làng, không chừng hắn có thể thay thế Tạ Đại Lang làm thôn trưởng.
Nhưng nào ngờ con gái hắn lại dám mở miệng khen người khác trước mặt mọi người, làm sao hắn chịu nhịn nổi.
Hắn liền vung tay tát Ngô Tam Nương một cái, mắng: "Ngươi biết cái gì mà nói? Còn muốn đi tìm rau dại nấm? Rừng già đó từ xưa đến nay chẳng ai dám vào, mãnh thú đầy rẫy, tìm không thấy gì mà trước hết lại làm mồi cho sói thì có!"
Ngô Tam Nương bị cái tát làm cho loạng choạng vài bước, khóc lóc càng thảm thiết hơn, rồi chạy vài bước về phía Tạ gia, quỳ xuống trước mặt Tạ Trạm, nức nở: "Tứ Lang ca, ngươi khuyên cha ta giúp ta đi, ta...!ta muốn đi cùng ngươi."
Cố Cửu đột nhiên tròn xoe mắt, tò mò nhìn khuôn mặt thanh tú của Tạ Trạm, rồi hỏi đầy bát quái: "Đó là tiểu nhân tình của ngươi sao?"
Tạ Trạm liền bật ngón tay búng nhẹ vào trán nàng, mắng nhẹ: "Đừng nói bậy, đi thôi!"
Hắn xoay người, nói với Tạ Đại Lang: "Đại ca, đường này toàn là dốc núi, nếu đi chậm sợ không kịp."
Tạ Đại Lang liền vội vã lớn tiếng thúc giục mọi người trong thôn nhanh chóng lên đường.
Ngô Tam Nương thấy thôn dân bắt đầu xoay người định đi, bỗng nhiên xô đẩy đám đông, lao tới quỳ trước chiếc xe lừa của Cao thị, khóc nức nở: "Thím ơi, thím, cầu xin thím dẫn ta theo.
Ta nguyện làm con dâu nuôi từ bé cho nhà thím, làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cần thím dẫn ta đi!"
Cố Cửu liền lẩm bẩm: "Ồ, giành việc rồi!"
Nàng kéo nhẹ tay Từ thị bên cạnh, thắc mắc: "Nhị tẩu, ta không hiểu quy củ bên này lắm, đã lớn tuổi như vậy mà còn có thể làm con dâu nuôi từ bé sao? Chẳng phải người ta thường chọn trẻ con để làm con dâu nuôi từ bé à?"