Cố Cửu chỉ biết lắc đầu, không nỡ nhìn thẳng, thật sự quá ấu trĩ mà.
Cao thị lúc đầu đang vui mừng, nhưng vừa quay sang thấy Cố Cửu cả người ướt đẫm, nước theo ống quần nhỏ xuống đất thành dòng, liền hốt hoảng: “Ai u, con khỉ nghịch ngợm này! Làm sao lại thành ra thế này? Mau, lão nhị gia, đi tìm cho Cửu Nương một bộ quần áo khô để thay ngay, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Cao thị mắng Tạ Ngũ Lang và Tạ Trạm: “Hai đứa các ngươi trông muội muội kiểu gì vậy? Các ngươi thì sạch sẽ, để mặc muội muội như thế, chỉ lo ham chơi thôi!”
Tạ Trạm chẳng buồn cãi lại, còn Tạ Ngũ Lang cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi, giọng buồn bã nói: “Là ta sơ ý, lần sau nhất định sẽ trông muội muội cẩn thận hơn.”
Cố Cửu cười hì hì, trấn an: “Nương, không phải lỗi của bọn họ, là tại con không đứng vững nên mới té ngã thôi.”
Từ thị mang quần áo đến, vẫy tay gọi Cố Cửu: “Lại đây, chúng ta tìm chỗ kín đáo mà thay quần áo.”
Nàng dắt Cố Cửu đi, vừa thay đồ vừa khẽ trách: “May mà ngươi còn nhỏ, nếu lớn thêm chút nữa, ướt nhẹp thế này mà đi về thì thanh danh còn gì.
Ngươi là tiểu nương tử rồi, sau này không được như thế nữa, nghe chưa?”
Thời đại này nhiều ràng buộc với nữ tử, Cố Cửu chỉ dựa vào việc mình còn nhỏ, dáng người chưa phát triển nên mới dám hành động tự do như vậy.
Cố Cửu ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Từ thị liền gọi Trương thị và Tôn thị: “Đại tẩu, đệ muội, chúng ta tìm chỗ kín cho Cửu Nương thay quần áo.”
Lúc này trong lòng Cố Cửu nảy ra một ý, nếu đã tìm chỗ kín che chắn, sao không tranh thủ đi ra suối tắm luôn cho tiện?
Nàng hỏi: “Đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi có muốn tắm không? Chúng ta có thể thay phiên che chắn cho nhau mà tắm.”
Ba người nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Trải qua mấy ngày đường đầy bụi bặm, ai mà không muốn tắm rửa sạch sẽ chứ.
Cố Cửu nhắc nhở Từ thị: “Nhị tẩu, tẩu vẫn phải chú ý, chỉ nên lau qua tay chân thôi.”
Từ thị hơi tiếc nuối, nhưng cũng đành nghe theo.
Bốn người tìm một chỗ bên dòng suối, có tảng đá lớn che chắn.
Trương thị, Từ thị và Tôn thị đứng hai bên tảng đá canh chừng cho Cố Cửu tắm trước.
Cố Cửu nhảy xuống nước, vừa tắm vừa rửa vết thương ở chân.
Cú ngã khi nãy làm mũi giày nàng bị rách, để lại một vết trầy.
Nàng nhăn mặt cởi giày, rửa sạch vết thương, định lát nữa tìm ít thảo dược để đắp lên.
Trương thị và hai người kia nhìn thấy mà không khỏi xót xa.
Họ vốn nghĩ Cố Cửu nũng nịu, yếu đuối, ai ngờ chân tay nàng lại bị trầy xước như thế mà chẳng hề kêu ca, thật khiến người khác đau lòng.
Sau khi tắm sạch và thay quần áo, Từ thị giúp Cố Cửu xỏ đôi giày của Tạ Nhị Khánh, vì giày của nàng không còn dùng được nữa.
Cố Cửu tìm vài lá bồ công anh gần đó, vò nát rồi bôi nước cốt lên vết thương, sau đó đi giày vào.
Nàng còn tiện thể phổ biến cho ba người kia cách xử lý vết thương đơn giản, phòng trường hợp sau này gặp phải.
Sau khi ba chị em dâu thay phiên nhau tắm rửa xong, đều nghĩ đến bà mẫu Cao thị, chỉ tiếc là thân thể bà yếu đuối, không thể dùng nước lạnh mà tắm được.
Bốn người tiện tay giặt quần áo bên dòng suối.
Cố Cửu nhìn các chị dùng bồ kết, đập nát trên cục đá để giặt, trong lòng thở dài: *Thời đại này thật quá lạc hậu.
Khi ra khỏi rừng, nhất định phải làm ra xà phòng và bột giặt mới được.*