Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau, cả gia đình háo hức xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi trên xe bò bước lên hành trình cuối cùng để về nhà.
Đến địa phương mà bản thân quen thuộc, tốc độ của chiếc xe bò dường như nhanh hơn rất nhiều, chỉ mới giữa trưa, cổng thôn đã xuất hiện ngay trước mắt họ.
“Này, Cẩu Đản, ngươi nhìn xem đó có phải Liễu Duệ không?”
“Ta hình như nhìn đến Liễu Nhứ tỷ, chính là hai người họ, gia đình họ đã quay về rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cả nhà họ đã về rồi!
Mấy đứa trẻ đang lang thang chơi đùa ở trong thôn, cảm thấy vừa vui mừng vừa ngạc nhiên khi nhìn thấy cả gia đình Liễu Nhứ ngồi trên xe bò chậm rãi đi về phía thôn.
Mặc dù chúng vẫn còn nhỏ, nhưng đều biết được chuyện Liễu Duệ đã bị người lạ bắt cóc khi đang đi học.
người lớn trong nhà liên tục nhắc nhở và dặn dò chúng không được đi chơi quá xa thôn, nếu không sẽ bị bắt cóc mất.
"Các ngươi cứ chơi trước đi, ta muốn về nhà báo tin tức cho mẹ ta.
"
“Ta cũng phải về báo cho cha ta biết.
”
“Nương của ta chắc chắn cũng muốn biết, ta cũng đi nói cho bà ấy.
”
“Đi, đi thôi, chúng ta cùng nhau quay về nói cho mọi người trong nhà.
”
Những đứa trẻ đang chơi đùa ở cổng thôn này, khi nhìn thấy cả nhà của Liễu Nhứ thì lập tức muốn chạy về nhà báo tin vui về cho người trong nhà, dù sao thì cả thôn đều rất chú ý đến chuyện Liễu Duệ bị bắt cóc.
Liễu Tiền còn nhỏ, chân ngắn lạch bạch chạy về đến nhà, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở hổn hển, lớn tiếng nói: "Nương, con nhìn thấy Liễu Nhứ tỷ tỷ cùng Liễu Duệ ca ca đang ngồi trên xe bò, hai người họ đã trở lại rồi.
"
Vương Thị vốn định nói mấy câu sau lại chạy vội như vậy, nhưng lại nghe được tin tức lớn như vậy.
Bà ấy đang cho gà ăn ở trong sân, tay đang rải thức ăn cho gà đột nhiên dừng lại: "Em út, con nói cái gì? Họ đang ở đâu?"
Mấy ngày trước, Lý Tam Nương nhờ bà ấy giúp chăm sóc gia cầm ở nhà, nhưng hai người họ vừa đi thì không thấy quay lại nữa.
Là người trong cùng một thôn, quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, trong lòng Vương Thị mỗi ngày đều lo lắng cho gia đình họ, không phải cả gia đình đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Ở thời đại này có quá nhiều tình huống người vừa rời khỏi quê hương lập tức không còn tin tức gì nữa như vậy.
Bây giờ nghe tin họ đã trở lại, sự lo lắng trong lòng bà ấy mới tan biến đi.
Giọng nói trẻ con của Liễu Tiền lập tức vang lên: "Họ đang ngồi trên xe bò quay về đây, vừa rồi con đứng từ xa đã nhìn thấy.
"
"Ai ngồi xe bò đi đến đây? Hai người đang nói gì vậy? Sao lại ồn ào như thế?" Giọng nói của Vương Thị và Liễu Tiền có chút to, Liễu Toàn mới vừa đi kiểm tra lúa ở trên đồng vác cuốc quay về đến cửa thì nghe được những lời này.
Trên mặt Vương Thị không nhịn được vui vẻ, giọng nói có chút kích động: "Cả nhà Liễu Nhứ đã trở về rồi.
"
“Thật sao?”
"Ở đâu, ở đâu? Bà đã nhìn thấy chưa?" Trên thực tế, khi Liễu Toàn nghe được tin này, giọng nói còn vui mừng hơn cả Vương Thị.
Lúc này đang là buổi trưa, hầu hết những gia đình đang làm đồng đều sẽ bảo thê tử của mình về nhà nấu cơm, lúc hàng xóm ở nhà bên cạnh vừa về đến nhà thì cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của cả nhà Liễu Toàn.