Liễu Nhứ bê ghế, ngồi xuống bên cạnh sư phụ mình.
“Sư phụ, mấy ngày nay khiến ngài phải lo lắng rồi.
”
"Liễu Nhứ à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang lành con lại biến mất? Cho dù mọi người trong thôn đi tìm thế nào cũng không tìm thấy con.
"Vân Hưng Nghiệp cực kỳ lo lắng cho tình hình của Liễu Nhứ, cũng rất muốn biết tại sao Liễu Duệ lại bị bắt cóc.
Liễu Nhứ: “Chuyện này nói ra thì dài, ngày đó con mạo hiểm……”
Liễu Nhứ từ từ kể lại cho Vân đại phu nghe toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, Lý Tam Nương cũng đang nói chuyện với mấy người phụ nữ, dưới mái hiên nho nhỏ, chia thành ba nhóm, à không, bốn nhóm người đang nói chuyện.
Trong nháy mắt, một canh giờ sau, người phá vỡ bầu không khí này chính là nhi tử út của Liễu Toàn, Liễu Tiền là người về nhà đầu tiên, ca ca tỷ tỷ đã nấu cơm xong rồi, nhưng mãi không thấy người về, đành phải bảo em út đến nhà Liễu Nhứ gọi mọi người về.
“Trách ta, trách ta, mải nói chuyện mà quên mất mọi người còn chưa ăn cơm.
”
Lý Tam Nương có chút xấu hổ nói xin lỗi, sau đó nói: “Nếu không mọi người cũng đừng về nữa, ở lại nhà ta ăn gì đó, bây giờ ta đi nhóm lửa nấu cơm, rất nhanh thôi.
”
Liễu Toàn và những người khác bởi vì lo lắng cho nên mới đến thăm hỏi, sao có thể ăn tối ở nhà Liễu Nhứ chứ.
Trái lại cảm thấy bản thân suy nghĩ không đủ chu đáo, cũng không cho người mệt mỏi sau chặng đường dài được nghỉ ngơi, lại nhiệt tình mời cả nhà Liễu Nhứ đến nhà họ ăn cơm.
Trong nhà mấy ngày không có người ở, lúc này bếp lạnh, nồi lạnh, ngay cả muốn uống một ngụm nước ấm cũng phải dọn dẹp một lúc lâu.
Lý Tam Nương cảm thấy họ đã làm phiền mọi người rất nhiều, hiện giờ còn đến nhà mọi người ăn cơm chẳng phải sẽ càng làm phiền hơn sao? Cả nhà họ có bốn người, trượng phu và nữ nhi còn ăn rất nhiều, một bữa bằng 3 bữa cả ngày nhà người ta, làm gì có đồ ăn của nhà ai mà do gió lớn thổi tới chứ?
Dù sao trong nhà cũng phải dọn dẹp, bữa này không ăn, bữa sau vẫn phải dùng, cho nên đã kiên quyết từ chối.
Gia đình Liễu Toàn và Liễu Phú Quý vừa rời đi, Vân đại phu cảm thấy bản thân ở lại cũng không giúp được gì, cho nên cũng đứng dậy rời đi.
Tất cả hàng xóm đều rời đi, cả nhà Liễu Nhứ mới xem như thở phào nhẹ nhõm, thậm chí Lý Tam Nương ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơ, “Phù, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát rồi.
”
“Được người khác quan tâm quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, vẫn là thường ngày thoải mái hơn.
”
Tuy rằng trong lòng cảm động tình nghĩa của người trong thôn, nhưng Liễu Vân Lai, Liễu Nhứ đều cảm thấy thật sự phần quan tâm này có chút mệt mỏi.
Vẫn chưa ngồi được bao lâu, Lý Tam Nương lại nhanh chóng dứt khoát đứng dậy, đồng thời sắp xếp rằng: “Duệ Nhi, Nhứ Nhi, hai con chia bánh ngọt và đường mạch nha trong bao bố cho từng nhà đi, để lâu quá nương sợ bị đè méo đè hư mất.
”
Thân thể Liễu Nhứ còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng làm chút việc nhẹ nhàng này, nàng vẫn có thể làm được.
Sau đó, Lý Tam Nương liền dẫn Liễu Vân vào dọn dẹp phòng bếp trước, sau đó bọn họ rửa nồi sạch sẽ rồi hấp cơm.
Một cái lò lửa nhỏ đang cháy trong sân, các loại thoải dược đã được đặt trong ấm cát nhỏ chuyên dùng để sắc thuốc cho Liễu Nhứ.
P/s: Mồng một đầu năm 2024, tụi mình xin lì xì cho các bạn 10 chương truyện để lấy lộc nha, chúc cho tất cả mọi người một năm rồng đầy lộc lá, đong đầy và trọn vẹn như con số 10 này.
Cảm ơn tất cả các bạn đã luôn ủng hộ tụi mình trong suốt hành trình 1 năm qua.
Mong rằng, sang năm mới, mọi người vẫn sẽ tiếp tục yêu thích và ủng hộ tụi mình nữa nha.
Cảm ơn mọi người thật nhiều ạ!!!