Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Ý tưởng của Liễu Thiên Kỳ rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại rất tàn khốc.

Liễu Thiên Kỳ cho rằng cung điện Như Ý số 2, tu sĩ Nhân tộc sẽ đoán được đáp án câu đố, miễn việc phải chết.

Nhưng có điều Liễu Thiên Kỳ đã phải thất vọng.

Chín tu sĩ trong cung điện Như Ý số 2, một người cũng không đoán đúng, có ba người trực tiếp bị Cửu Dạ nuốt mất, sáu người còn lại bị Cửu Dạ phong ấn vào trong lòng bàn tay.
Đối với kết quả như vậy, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy thật tiếc hận, nhưng hắn cũng minh bạch, tu sĩ tiến vào cung điện Như Ý đều là cấp bậc Kim Đan.

Bọn họ đã bế quan thật lâu, đoán không được màn thầu, đoán không được cơm gạo cũng là về tình cảm có thể tha thứ.

Bởi vì, trong óc những người này ngoại trừ tu luyện, chỉ sợ cũng không còn gì khác!
“Ngày hôm qua chèo bè trúc ngươi bại bởi ta, hôm nay câu cá ngươi lại bại bởi ta, xem ra người thông minh nhất nhân tộc là ngươi cũng không thông minh bao nhiêu nhỉ?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ câu cá suốt một canh giờ mà sọt cá chỉ có hai con cá nhỏ đáng thương, Cửu Dạ bất đắc dĩ mà nói.
“Là ta thua, ta nướng cá cho điện hạ ăn, thế nào?” Tuy trên người Liễu Thiên Kỳ có không ít linh phù và pháp khí, nhưng Liễu Thiên Kỳ lại có chút luyến tiếc đưa cho Cửu Dạ.

Rốt cuộc, những cái đó đều là đồ bảo mệnh của hắn, lại nói, hắn đưa cho Cửu Dạ, Cửu Dạ cũng sẽ không hiếm lạ vật phẩm cấp bốn.
“Cá nướng? Hai con cái nhỏ kia của ngươi thì thôi bỏ.

Nướng ba con cá to của ta đi!”
“Dạ.” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ lấy qua cá của Cửu Dạ, xử lý một chút, rửa cá sạch sẽ, liền xuống tay bắt đầu chuẩn bị cá nướng.
Cửu Dạ ngồi một bên, yên lặng mà nhìn, an tĩnh mà chờ.

Đợi không sai biệt lắm nửa canh giờ, rốt cuộc đã chờ được cá nướng của Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ ăn ngon lành, Cửu Dạ cong cong khóe miệng, làm như vô ý mà ăn lên.
“Hôm nay ta thắng chín người kia, ngươi không vui sao?”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ ăn cá hơi dừng một chút.

Ngay sau đó lắc đầu.

“Sao có thể? Mấy bao cỏ đó bại bởi điện hạ, tự nhiên cũng là theo lý thường thôi.

Huống hồ, những người đó ta lại không quen biết, bọn họ chết hay sống có quan hệ gì với ta đâu?”
“Ngươi minh bạch thì tốt.” Được đến đáp án như vậy, Cửu Dạ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, rất vừa lòng.
Nhìn thấy bộ dáng Cửu Dạ vừa lòng, Liễu Thiên Kỳ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thỏ tử hồ bi, nhìn chín tu sĩ chết trước mắt mình, nói thật, loại cảm giác này cũng không tốt! Có điều hắn không thể thừa nhận! Nếu không, Cửu Dạ sẽ hợp thêm hắn vào cùng nhau ăn luôn.
Ngày thứ ba……
Nhìn trong cung điện số 3, một nữ tu Yêu tộc cuối cùng ngồi trên ghế đối diện Cửu Dạ, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày.
“Bạch vũ y, phù lục thuỷ, hồng chưởng tâm, bát thanh ba*.” Vị nữ tu Tuyết Hồ tộc này đọc nhẩm câu đó, suy tư thật lâu sau, nhưng cũng không thể nghĩ đến đáp án.
(*bài thơ Vịnh nga (nga đây là con ngỗng) của Lạc Tân Vương, nghĩa 2 câu này là "Lông trắng nổi trên mặt nước xanh, Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.")
Mắt thấy cát trong đồng hồ cát phải rơi xong rồi, chỉ là vị nữ tu Tuyết Hồ tộc kia vẫn không nghĩ tới đáp án, Liễu Thiên Kỳ đứng phía sau Cửu Dạ không khỏi có chút nôn nóng.
“Con ngỗng.” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, truyền âm cho nữ tu kia, nói cho đối phương đáp án.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, nữ tu kia vui mừng trong lòng, mà Cửu Dạ ngồi trên ghế dựa lại không tự giác mà nhíu đầu mày.
“Là con ngỗng, đúng không?”
“Đoán đúng rồi, chọn một loại linh bảo đi!” Nhìn nữ tu Tuyết Hồ, Cửu Dạ mặt không biểu cảm mà nói.
“Đa tạ điện hạ!” Không hề trì hoãn lựa chọn Quỳnh Tương ngọc dịch, nữ tu cúi đầu nói lời cảm tạ, đứng dậy rời đi.
Cửu Dạ cũng mang theo Liễu Thiên Kỳ rời khỏi cung điện Như Ý số 3.
Nhìn trước mắt một mảnh rừng trúc thanh u này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày.

“Không biết điện hạ hôm nay muốn cùng ta chơi trò chơi gì?”
Hai ngày trước bọn họ đều ở bên cái hồ kia, ngày đầu tiên là cùng nhau chơi chơi thuyền, ngày hôm sau là chơi câu cá.

Mà hôm nay, Cửu Dạ trực tiếp đưa người đến cánh rừng trúc này, Liễu Thiên Kỳ không biết đối phương muốn cùng hắn chơi cái gì.
“Ngươi thích Tuyết Băng Tâm kia?” Cửu Dạ híp mắt, lạnh giọng chất vấn.
“Sao có thể? Hôm nay ta cũng bất quá là lần đầu tiên thấy nàng ta mà thôi.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, vội vàng chối.
“Vậy tại sao ngươi muốn cứu nàng?” Giọng nói lạc đi, Cửu Dạ duỗi tay nắm lấy cổ Liễu Thiên Kỳ, trực tiếp nhấc người lên khỏi mặt đất.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Cửu Dạ, Liễu Thiên Kỳ thầm nghĩ không ổn.

Xem ra, Cửu Dạ đã cảm giác được ta truyền âm cho Tuyết Băng Tâm kia.
“Ta… ta…..”
“Ngươi cái gì? Ngươi thật to gan! Dám ở dưới mí mắt bổn quân làm trò!”
“Ta….

ta cảm thấy nàng đối điện hạ cung kính có thêm, tội không đáng chết.” Liễu Thiên Kỳ sở dĩ nguyện ý ra tay trợ giúp Tuyết Băng Tâm chính là nhìn trúng nữ nhân này thông minh và bình tĩnh.

Hơn nữa, Tuyết Băng Tâm là con gái Tuyết Hồ vương, là Bát công chúa của Tuyết Hồ tộc, kết xuống một phần thiện duyên, đối với hắn ngày sau vẫn là có chỗ lợi.
Nhìn sắc mặt Liễu Thiên Kỳ đỏ lên, hô hấp đều phá lệ cố sức, Cửu Dạ nhấp nhấp môi, chậm rãi buông tay ra.
“Khụ…”
Cửu Dạ nhẹ buông tay ra, Liễu Thiên Kỳ liền trực tiếp nằm xoài trên mặt đất.

Giờ phút này, linh lực của hắn bị Cửu Dạ phong ấn, hắn chẳng khác gì người thường, thân mình cũng là yếu đến dị thường.
Cửu Dạ cúi đầu, ngơ ngác mà nhìn Liễu Thiên Kỳ dưới đất.

Một đôi mắt như là mọc ra gai ngược, hung hăng mà nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, đâm đến Liễu Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân đều đang đau.
“Điện hạ, là ta sai rồi.”
“Kỳ thật ta ăn nhiều hơn một người hoặc là ăn ít đi một người đều không sao cả.

Nhưng ngươi cứu người khác thì có khả năng hại chính ngươi, ngươi có biết không?” Cửu Dạ ngồi xổm xuống, vẫn lạnh lùng như vậy mà nhìn Liễu Thiên Kỳ.
“Điện hạ?” Nhìn Cửu Dạ, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt nghi hoặc.
“Nghe đây, nơi hiện tại các ngươi đang ở là một kiện pháp bảo của ta, trong muôn vàn thế giới.

Tại kiện pháp bảo này, có ngàn ngàn vạn vạn tiểu thế giới, đều là tiểu thế giới dùng để chơi trò chơi.

Mà cung điện Như Ý có chín cái, mỗi nơi có chín người, đó là 99, 81 người, có điều 81 người này chỉ có 9 người có thể rời đi.

Nên ngươi cứu càng nhiều người, ngươi và đồng bọn sẽ càng thêm nguy hiểm.

Bởi vì ta sẽ không để kẻ thứ mười rời khỏi nơi này.”
Nghe được lời này, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ chuyển thành trắng bệt, chỉ có chín người có thể rời đi? Nói cách khác, trong tám cung điện khác, người thắng không thể vượt qua sáu người, nếu không, hắn và Tiểu Thụy, Hỏa Viêm sẽ không rời được cung điện Như Ý?
Đáng giận, sao không nói sớm???
“Hiện tại đã biết rõ rồi chứ?” Nghiêng đầu nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ lại hỏi.
“Thiên Kỳ minh bạch.”
“Minh bạch, vậy ngươi liền nghĩ nhiều tưởng tượng ra thêm trò chơi mới, làm người trong sáu cung điện khác đều bại bởi ta đi! Như vậy, ngươi sẽ có thể mang theo đồng bạn bình an rời đi.”
“Dạ, ta rõ rồi.” Nếu chỉ có thể có chín người rời đi, vậy hiện tại thêm Tuyết Băng Tâm đã là bốn người, nhân số cần phải được khống chế.
“Đi thôi, chúng ta đi chơi nhảy gậy trúc!” Nói rồi, Cửu Dạ kéo Liễu Thiên Kỳ trên mặt đất dậy, cùng nhau rời đi.
Vì không cho nhân số gia tăng, Liễu Thiên Kỳ lại nghĩ tới đoán đố, đối câu đối, đoán bài hát… Một vài trò chơi mới lạ của hắn, sau mấy vòng trò chơi, bốn cung điện số 4, số 5, số 6, số 7, không một người nào thắng lợi.
Ngày thứ tám vẫn không một người thắng lợi, tâm tình Cửu Dạ rất tốt, mang theo Liễu Thiên Kỳ đến rừng hoa đào cùng nhau chơi đá cầu.
Ban đêm, Liễu Thiên Kỳ lấy ra linh tửu cùng Cửu Dạ chúc mừng.
“Thiên Kỳ, ngươi cao hứng sao?” Cửu Dạ dựa vào dưới cây hoa đào, hỏi Liễu Thiên Kỳ ngồi một bên.
“Điện hạ thì sao? Điện hạ cảm thấy vui vẻ sao?” Liễu Thiên Kỳ cười cười, không đáp lại câu hỏi.
“Vui vẻ, thắng nhiều người như vậy, bổn quân tự nhiên là vô cùng vui vẻ! Ha ha ha……” Nói đến đây, Cửu Dạ cầm lấy vò rượu uống một hớp rượu lớn.
“Nếu điện hạ vui vẻ, vậy Thiên Kỳ tất nhiên vui vẻ.” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt mà trả lời, cũng uống một mồm to rượu.
Tám ngày, lại thêm một ngày thì ta sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Thụy, sau đó cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này.
“Thiên Kỳ, ngươi nói xem, thế gian loài người các ngươi, chuyện vui vẻ nhất, vui sướng nhất là chuyện gì?” Liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ hỏi.
“Vậy điện hạ cảm thấy sao?” Liễu Thiên Kỳ cười cười hỏi Cửu Dạ.
“Tất nhiên là trò chơi và đánh cuộc, đánh cuộc thắng mọi người chính là chuyện làm bổn quân vui vẻ nhất!”
“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu, không có đáp lời.
“Ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy cái gì là chuyện vui vẻ nhất?” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi.
“Ta cảm thấy nhân gian cực lạc không gì hơn cùng người thương của mình bạch đầu giai lão, cử án tề mi.” Nếu có thể cùng Tiểu Thụy làm bạn cả đời, vậy đó là may mắn lớn nhất, cũng là chuyện khiến Liễu Thiên Kỳ hắn vui vẻ nhất.
“Chuyện tình yêu này, bổn quân chỉ đọc qua trên sách vở nhân loại các ngươi, vẫn chưa đã từng trải quá.

Ngươi nói cho bổn quân nghe một chút!” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ bảo đối phương nói với hắn chuyện tình yêu.
“Chuyện này không dễ nói cho lắm.

Nhưng nếu có một ngày điện hạ gặp người mình ái mộ thì sẽ cảm giác đến, vào một khắc kia, xuân về hoa nở, hết thảy đều sẽ trở nên phá lệ tốt đẹp.

Cùng y ở bên nhau, điện hạ sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái, mỗi một ngày đều rất vui vẻ, rất sung sướng, không có bất luận chuyện gì phiền não và ưu sầu.

Nhìn thấy y cười, điện hạ sẽ cùng vui vẻ theo, nhìn thấy y không vui, điện hạ cũng sẽ không vui theo.

Ở trong mắt điện hạ, y là độc nhất vô nhị, mà ở trong mắt y, điện hạ cũng là độc nhất vô nhị.

Điện hạ hiểu ý, tình nguyện mà bao dung hết thảy sai lầm cho y, cũng sẽ cam tâm tình nguyện muốn giữ y lại bên người làm bạn.

Dù cho mỗi một ngày đều nhìn thấy y, điện hạ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
Cửu Dạ nghiêm túc mà nghe từng câu từng chữ của Liễu Thiên Kỳ, hắn liên tiếp nhướng mày.

“Thiên Kỳ, sao ta lại cảm thấy, mỗi một câu nói này của ngươi đều là đang nói đến hai chúng ta vậy?”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ ngẩn người, đột nhiên có một loại cảm giác bị thiên lôi bổ trúng.

Không phải chứ? Hắn sao có một loại cảm giác tự mình đào hố rồi lại tự chôn mình luôn thế này?
“Ha ha, điện hạ nói đùa.” Liễu Thiên Kỳ céo kéo khóe miệng, cười có chút cứng đờ.

Loại lời nói đùa lạnh lẽo này một chút cũng không buồn cười, mà là rất kinh tủng!
“Không phải đâu, bổn quân cảm thấy, mỗi một câu này của ngươi đều đang nói về chúng ta.

Ngươi xem, ngươi thắng bổn quân, lại chỉ cho bổn quân nhiều trò chơi mới như vậy, ngươi trong mắt bổn quân tự nhiên là độc nhất vô nhị.

Còn có, bổn quân vui vẻ ngươi cũng vui theo ta, vui vẻ chúc mừng ta, ngươi làm sai, bổn quân cũng luyến tiếc phạt ngươi.

Ngươi nói xem, hai chúng ta vậy không phải tình yêu sao?” Liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ nghiêm túc hỏi.
“Không, điện hạ và ta khác nhau một trời một vực.

Thiên Kỳ sao dám có ý tưởng không an phận?”
Giờ này khắc này, Liễu Thiên Kỳ trong lòng có vạn con thảo nê mã đang rít gào, lao nhanh.

Mẹ nó, đây là cái gì với cái gì chứ? Hai người bọn họ cả bạn bè cũng không tính, sao lại làm ra một cái tình yêu? Nếu một hai phải gán cho quan hệ hai người một định nghĩa mà nói, vậy nhiều nhất cũng là quan hệ giữa bảo mẫu và đứa trẻ.

Hắn chỉ là một bảo mẫu chịu thương chịu khó bồi cạnh một đứa trẻ ham chơi, đang dỗ đứa trẻ đó mà thôi! Sao lại biến thành quan hệ tình yêu được chứ?
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói thân phận hai người không thích hợp, Cửu Dạ không cho là đúng mà bĩu môi.
“Thân phận gì đó cũng chẳng sao.

Nhân gian các ngươi không phải cũng có rất nhiều chuyện xưa thiên kim tiểu thư gả cho thư sinh nghèo, hoặc là hoàng đế cưới dân nữ gì đó sao? Cho nên, trong sách không phải cũng thường hay viết, chỉ cần thật tình yêu nhau, thân phận và địa vị đều là hư vô ư?”
Nghe loạt lời nói này, đường cong gương mặt Liễu Thiên Kỳ có chút cứng đờ.

Nghĩ thầm: Gia hỏa Cửu Dạ này biết đến còn thật không ít, một Ma tộc, thế mà biết nhiều thứ của Nhân tộc như vậy, thật đúng là làm người đau đầu mà!
“Thiên Kỳ, ngươi không cần để ý thân phận gì, ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có nguyện ý cùng ta tẫn hưởng nhân gian cực lạc này hay không là được!” Cửu Dạ nắm lấy cằm Liễu Thiên Kỳ, cường thế mà vọng vào đôi mắt đối phương.
“Điện hạ, ta… thật ra ta……” Thật ra ta đã có bạn lữ, Liễu Thiên Kỳ vốn là tính toán trả lời như vậy, chỉ là nhìn đến u quang xanh biếc dưới đáy mắt Cửu Dạ, lời đến bên miệng rồi nhưng Liễu Thiên Kỳ lại nói không nên lời.
Cửu Dạ là một người cực kỳ tự phụ cũng cực kỳ cao ngạo.

Nếu giờ phút này ta nói với hắn ta đã có bạn lữ, vậy lấy tình tình không chịu thua của Cửu Dạ, hắn tất nhiên sẽ đi giết chết Tiểu Thụy.

Không, không thể nói!
“Thật ra như thế nào?” Nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ không thuận theo không buông tha hỏi.
“Thật ra...!ta...!ta rất kính trọng điện hạ.”
“Không, không đúng, ngươi phải nói ngươi ái mộ ta, thích ta.

Trong sách của nhân loại các ngươi không phải đều viết như vậy ư?” Cửu Dạ lắc đầu, nói không đúng.
Nhìn Cửu Dạ yêu cầu mình nói thích hắn, Liễu Thiên Kỳ cười khổ.

“Điện hạ, chúng ta mới biết nhau tám ngày.

Giờ phút này nếu ta nói thích điện hạ, không khỏi quá đường đột.”
“Hừ, nhân loại các ngươi có đôi khi liền thích nói làm mấy thứ văn vẻ này nọ, lễ nghi phiền phức là phiền toái nhất!” Tà liếc Liễu Thiên Kỳ một cái, Cửu Dạ không thú vị mà buông đối phương ra.
“Ha ha ha, Nhân tộc so sánh với Yêu tộc, còn có Ma tộc, thật là có chút thủ cựu.” Căn cứ theo hiểu biết của Liễu Thiên Kỳ với nguyên tác, Yêu tộc và Ma tộc người ta cầu ái trực tiếp hơn Nhân tộc rất nhiều.
“Nhưng mặc kệ Nhân tộc các ngươi có bao nhiêu lễ nghi phiền phức, bổn quân cũng sẽ không đi tuần hoàn.

Bổn quân cảm thấy cùng ngươi ở bên nhau thật vui vẻ, bổn quân cảm thấy ngươi hẳn là người ta thích, vậy thì là thế.

Điểm này, người nào cũng không thay đổi được.” Lời này Cửu Dạ nói thập phần bá đạo.
Nghe được đối phương nói, trái tim Liễu Thiên Kỳ run rẩy một trận.

Nghĩ thầm: gia hỏa Cửu Dạ này thật đúng là tự đại.

Không quá, người ta là Luyện Hư lão tổ, dù có tự đại một chút cũng không ai có thể nề hà hắn.

Không phải sao?
“Điện hạ nói phải, ta kính điện hạ!” Giơ lên vò rượu trong tay, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Được!” Giơ lên vò rượu, hai người cùng nhau cộng uống.
Vì thế, vào ngày thứ tám ở cung điện Như Ý, Liễu Thiên Kỳ thực bi thương tự đào cái hố tự chôn mình, trở thành người mà Cửu Dạ thích.
Đến ngày thứ chín, Cửu Dạ mang theo Liễu Thiên Kỳ đến một tòa cung điện Như Ý cuối cùng.

Ở chỗ này Liễu Thiên Kỳ gặp được một vị tu sĩ Nhân tộc khí độ bất phàm, đối phương tên là Lý Trung Minh năm nay 105 tuổi, là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là một vị Luyện Khí Sư cấp bốn.
Cứ việc Liễu Thiên Kỳ cảm thấy người này rất hợp nhãn duyên của mình, có tâm muốn cứu giúp y, nhưng Liễu Thiên Kỳ cũng không dám coi thường vọng động, mà là trước đó truyền âm với Cửu Dạ, dò hỏi Cửu Dạ có thể thả đối phương hay không.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm dò hỏi mình, Cửu Dạ thật cao hứng, liền đáp ứng Liễu Thiên Kỳ buông tha người này.
Sau khi được đáp ứng, Liễu Thiên Kỳ mới âm thầm truyền âm, nói đáp án cho đối phương, trợ giúp đối phương đánh cuộc thắng Cửu Dạ, được đến Quỳnh Tương ngọc dịch.
Mà trong cung điện số 9 ngoại trừ Lý Trung Minh ra, không một ai may mắn thoát khỏi, đều bại bởi Cửu Dạ, bị Cửu Dạ hoặc là trực tiếp cấp cắn nuốt, hoặc là trực tiếp cấp thu vào trong không gian phong tỏa của mình.
Làm người sống sót duy nhất trong cung điện số 9, Lý Trung Minh bị Cửu Dạ trực tiếp đưa đến cung điện Như Ý số 1.1
“Điện hạ, thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi cung điện số 1.” Đã chín ngày, hắn rất lo lắng cho Tiểu Thụy của mình.
“Ngươi muốn rời khỏi ta đến như vậy à?” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói chuyện này, Cửu Dạ bất giác nhăn mày.
“Nếu có thể, ta cũng không muốn nhanh như vậy rời khỏi điện hạ.

Chỉ là, ta hiện tại bất quá là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, nếu giờ phút này ở lại bên người điện hạ, chỉ có thể trở thành trói buộc của điện hạ.

Làm một người nam nhân, ta không hy vọng khi chúng ta gặp phải địch nhân, ta chỉ có thể đứng ở phía sau điện hạ bị điện hạ bảo hộ, mà không phải đứng ở phía trước điện hạ, bảo hộ điện hạ.”
“Cho nên...?” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Cửu Dạ nhíu mày.
“Cho nên, ta muốn trở về chăm chỉ tu luyện, chờ thực lực ta đề cao, chờ đến lúc ta có thể xứng đôi điện hạ, tự nhiên sẽ trở về tìm điện hạ.” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói phá lệ nghiêm túc.
“Kỳ thật, ngươi ở lại nơi này tu luyện cũng giống nhau mà?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Cửu Dạ có chút không tình nguyện để đối phương rời đi.
“Không, điện hạ muốn thăng cấp Luyện Hư đỉnh, ta nếu ở lại sẽ ảnh hưởng điện hạ tu luyện.

Hơn nữa, ta còn không muộn hiện tại liền sống dưới cánh chim của điện hạ.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.

Đây chính là một cơ hội duy nhất của hắn, sao hắn có thể ngoan ngoãn ở lại, hắn lại không phải thằng ngốc.
Nhìn thấy thái độ Liễu Thiên Kỳ kiên quyết như thế, Cửu Dạ gật gật đầu.

“Được rồi, ngươi muốn chạy, ta đây sẽ cho ngươi thời gian một trăm năm.

Sau một trăm năm, mặc kệ thực lực của ngươi như thế nào, ta đều sẽ đón ngươi trở về.

Không cần nghĩ quá nhiều, dù ngươi vẫn là tu sĩ Kim Đan, ta cũng có thể hộ ngươi chu toàn, sẽ không để ngươi đã chịu bất luận thương tổn gì!”
Nói đến chuyện này, Cửu Dạ nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa gò má thanh tú của Liễu Thiên Kỳ.

“Được, ta sẽ nỗ lực tu luyện.

Ta sẽ khiến bản thân càng mạnh hơn, càng có tư cách đứng bên điện hạ hơn.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đáp ứng lời hẹn một trăm năm này.
“Ừ!” Cửu Dạ vừa lòng gật gật đầu, lấy ra bốn món đồ vật.
“Cái này……” Nhìn bốn món bảo vật lơ lửng trước mắt mình, Liễu Thiên Kỳ hơi kinh hãi.
Bốn thứ này phân biệt là Quỳnh Tương ngọc dịch, nhẫn Ma Huyễn, Thiên Dung Tuyết Liên vạn năm, Tử San Hô vạn năm.
“Thiên Kỳ, những linh bảo này có thể trợ giúp ngươi tu luyện.

Mà nhẫn Ma Huyễn này có một đạo công kích của ta, có thể dùng để phòng thân.

Ngươi mang theo hết đi!”
“Đa tạ điện hạ!” Liễu Thiên Kỳ biết hắn chỉ có một trăm năm thời gian, cho nên cũng không khách khí với Cửu Dạ, bèn trực tiếp thu ba món linh bảo vào nhẫn không gian, cũng mang nhẫn Ma Huyễn lên ngón tay mình.
“Còn có cái này, khối Truyền Tống thạch này có thể truyền tống chín người, trong chốc lát ngươi liền về cung điện Như Ý số 1, mang theo bốn người kia cùng nhau rời đi đi!” Nói rồi, Cửu Dạ lại cho Liễu Thiên Kỳ một khối Truyền Tống thạch.
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ tiếp nhận khối Truyền Tống thạch kia.
“Nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi một trăm năm thời gian.

Trăm năm sau, chờ chân thân của ta thăng cấp đến Luyện Hư đỉnh phong, ta tất sẽ đến nhân gian tìm ngươi.

Đến lúc đó, chúng ta liền tại muôn vàn thế giới này, song túc song tê, không chia lìa nữa!” Cửu Dạ ôn nhu mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, trịnh trọng hứa hẹn.
Tu vi của Cửu Dạ kẹt ở Luyện Hư hậu kỳ đã thật lâu, gần đây hắn đã cảm giác được tầng che chắn kia.

Cho nên, trong vòng trăm năm, hắn muốn thăng cấp hẳn không phải việc khó.

Bởi vậy, ngay lúc này, hắn không thể phân tâm vào việc khác, nên hắn mới có thể miễn cưỡng đáp ứng, để Liễu Thiên Kỳ rời đi.
“Được, ta chúc điện hạ sớm ngày thăng cấp.

Ta sẽ khổ tâm tu luyện, chờ đợi điện hạ tới nhân gian đón ta.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, lúc này mặc kệ Cửu Dạ nói cái gì, Liễu Thiên Kỳ đều đáp ứng thập phần dứt khoát.

Dù sao, ở trong mắt hắn xem ra, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, cái gì khác đều không quan trọng.
“Ừ.” Cửu Dạ gật đầu, cúi người đến gần hắn.
Liễu Thiên Kỳ nhìn gương mặt yêu dã phóng đại lại phóng đại trước mắt kia, hắn vội vàng quay đầu đi, trốn khỏi đối phương hôn môi.
“Làm gì trốn ta?” Cửu Dạ dán bên tai Liễu Thiên Kỳ, bất mãn chất vấn.
“Sợ đường đột điện hạ.”
Nghe vậy, Cửu Dạ nhướng mắt.

“Tính tình không được tự nhiên này của ngươi, thật đúng là...!”
“Trong tình yêu hết thảy đều tốt đẹp nhất, nên hẳn là để đến đêm động phòng hoa chúc đi.” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
“Được, nghe ngươi.

Trăm năm sau, chờ ta tìm ngươi trở về, ta liền cưới ngươi làm phi, làm ngươi trong ngoài đều thuộc về ta, xem ngươi còn dám không được tự nhiên trốn ta nữa hay không!” Cửu Dạ thối lui thân mình, nói có chút bất đắc dĩ.
“Được, ta đáp ứng điện hạ.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cười đáp ứng.
“Nhớ kỹ ngươi đáp ứng bổn quân!”
“Dạ, Thiên Kỳ khắc trong tâm khảm!”
“Ta đưa ngươi đến cung điện số 1.” Cửu Dạ lưu luyến mà lại nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, vung ống tay áo lên, Liễu Thiên Kỳ liền biến mất trước mắt hắn.
“Thiên Kỳ, nhất định phải chờ ta!” Nhìn cung điện không một bóng người, Cửu Dạ si ngốc mà nói.
Cung điện số 1.
Kiều Thụy và Hỏa Viêm đợi chín ngày trong cung điện số 1, không chờ được Liễu Thiên Kỳ, lại chờ tới Tuyết Băng Tâm và Lý Trung Minh.
“Sao Thiên Kỳ còn chưa trở về? Sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Kiều Thụy lo lắng mà đi tới đi lui trong cung điện, trên mặt tràn ngập sầu lo.
“Kiều đạo hữu không cần lo lắng, ta thấy vị ma quân điện hạ kia đối với Liễu đạo hữu vẫn rất tín nhiệm.

Hẳn là không sẽ thương tổn hắn.” Tuyết Băng Tâm không cho rằng Cửu Dạ sẽ làm gì Liễu Thiên Kỳ.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ma quân sẽ không khó xử Liễu đạo hữu.” Lý Trung Minh cũng cảm thấy ma quân sẽ không bất lợi Liễu Thiên Kỳ.
“Đúng vậy, Liễu sư huynh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì, Kiều sư huynh, ngươi cũng đừng lo lắng!” Hỏa Viêm liên tục gật đầu, cũng đi theo cùng nhau khuyên bảo.
Bốn người bên này đang nói về Liễu Thiên Kỳ, đột nhiên một đạo bạch quang rơi xuống đất, Liễu Thiên Kỳ liền xuất hiện trong cung điện số 1.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân trở về, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.
“Liễu đạo hữu!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ, Tuyết Băng Tâm và Lý Trung Minh cũng lễ phép mà kêu gọi ra tiếng.
“Liễu sư huynh!” Hỏa Viêm cũng lộ ra gương mặt tươi cười an tâm.
Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân chào đón, hắn khẽ gật đầu, ngược lại nhìn về phía ba người khác.

“Mọi người đều tụ tập đến bên cạnh ta đi, ta mang mọi người rời cung điện Như Ý!”
“Được!” Ba người gật đầu, cũng tụ lại bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ khởi động Truyền Tống thạch, năm người liền trực tiếp rời khỏi cung điện Như Ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui