Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Lần đầu tiên cưỡi yêu mã, ngồi trên yêu mã, cảm giác được gió thổi qua gò má, cảm giác được yêu mã chạy tốc độ nhanh kinh người, vẻ mặt Kiều Thụy hưng phấn.

“Thiên Kỳ, Đại Bạch chạy thật nhanh a!”
“Đúng vậy, nó chạy rất nhanh.

Nên, ngươi phải nắm chặt dây cương.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ông người trong lồng ngực càng chặt hơn.
Cảm giác được một đôi bàn tay to ôm trên eo càng chặt hơn, sắc mặt Kiều Thụy phiếm hồng.

“Đừng, đừng ôm chặt như vậy a!”
“Ta sợ Tiểu Thụy ngã xuống mà! Nếu ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng."
Nghe được nam nhân nói như vậy, Kiều Thụy không tự giác mà cúi đầu, trên mặt hồng hồng, trong lòng ấm áp.
Hai người một đường cưỡi yêu mã, rất nhanh đã chạy về Phúc Thành.
Sau khi vào thành, Liễu Thiên Kỳ thu hồi yêu mã, cũng không vội vã về nhà mà là mang Kiều Thụy đi dạo trên đường phố Phúc Thành.
“Ngươi thường xuyên tới Phúc Thành sao?”
"Ừm, nếu săn được con mồi, ta sẽ lóc thịt yêu thú xuống hết, cầm đến tửu lầu bán.

Sau đó lại cầm da thú xương thú cầm đến tiệp tạp hóa bán, tách ra bán như vậy có thể bán nhiều linh thạch hơn một chút!" Kiều Thụy gật đầu, trả lời đúng sự thật.

"Ừm!” Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ liên tục gật đầu.
Kiều Thụy từ nhỏ đã mất dưỡng phụ mẫu, dựa vào săn thú mà sống.

Là đứa trẻ cực khổ, tất nhiên là phải tính toán tỉ mỉ.
“Phía trước có tiệm may gia đình, chúng ta đi xem!” Liễu Thiên Kỳ kéo Kiều Thụy một phen, mang người vào tiệm may.
“Nha, Thất thiếu.

Ngài đã tới!” lão bản* liếc thấy Liễu Thiên Kỳ quang lâm, vội vàng chạy tới tiếp đón.
(*ông chủ cửa hàng)
“Chọn cho vị công tử này vài bộ trang phục, muốn màu trắng!”
“Dạ, Thất thiếu.” chưởng quầy* gật đầu, từ trên xuống dưới đánh giá vóc người Kiều Thụy một chút, rồi sau đó tìm ra sáu bộ bạch y bất đồng kiểu dáng để Kiều Thụy mặc thử.
(*chưởng quầy là chủ cửa hàng, cũng giống lão bản)
“Thiên Kỳ, cái này đắt quá!” Kiều Thụy dán ở bên tai Liễu Thiên Kỳ, nhỏ giọng nói.
“Yên tâm đi, đi thử xem!” Liễu Thiên Kỳ không cho là đúng mà cười cười, đẩy mạnh người vào bên trong đi thử quần áo.
Sau khi nhất nhất thử qua, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp thanh toán linh thạch, mua quần áo.

Sau đó, Liễu Thiên Kỳ lại mang Kiều Thụy đi mua rất nhiều điểm tâm, vịt nướng, thịt kho, linh quả, một đống lớn thức ăn ngon.
“Thiên Kỳ, đừng mua nữa.

Ngươi đã tiêu 135 khối linh thạch rồi!” Tuy rằng thu được nhiều quà tặng như vậy làm Kiều Thụy thật cao hứng, cũng lần đầu tiên nếm tới tư vị được người sủng ái.

Nhưng Kiều Thụy lại luyến tiếc để Liễu Thiên Kỳ tiêu linh thạch cho mình.
“Sợ cái gì, hơn một trăm linh thạch mà thôi, ta bán một tấm linh phù cấp hai là đủ rồi!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc nhân nhi bên cạnh, không cho là đúng mà nói.
Hắn hiện tại chính là Phù Văn Sư cấp hai, một tấm phù văn cấp hai thấpnhất cũng muốn một trăm khối linh thạch kia kìa? Cho nên một trăm linh thạch đối với Liễu Thiên Kỳ mà nói căn bản là không tính là cái gì.
Nghe được lời này, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

“Linh phù đáng giá như vậy sao?”
“Đúng vậy, nên ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, thích cái gì thì mua cái đó.

Phía trước có tiệm giày, ta lại mua cho ngươi mấy đôi, thay đổi mà mang."
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy ấm áp từ đáy lòng.

Nhưng nghĩ đến giày, y lại không khỏi nhíu lại mày nhỏ.
“Ngươi, ngươi không phải là tính lại cho ta một đống giày màu trắng, xứng với những quần áo màu trắng đó chứ?”
“Sao vậy? Ngươi không thích sao?” Nhìn đối phương vẻ mặt khó xử, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Thật ra cũng không phải là không thích, chỉ là quần áo và giày trắng rất dễ dơ, nếu ta ra ngoài săn thú, mặc quần áo ngươi mua cho ta, ta sợ sẽ làm cả người dơ hết." những quần áo đó nguyên liệu tốt như vậy, lại là lễ vật đầu tiên Thiên Kỳ mua cho mình, nếu làm dơ, làm hỏng mất, Kiều Thụy sẽ thấy đau lòng.
“Không sợ, lúc ở nhà thì mặc quần áo trắng, đi ra ngoài săn thú mặc quần áo màu lam.

Lát nữa ta lại mua cho ngươi mấy bộ màu lam, ngươi ra ngoài săn thú thì mặc."
“Đừng, đừng tiêu linh thạch!” Kiều Thụy lắc đầu, có chút luyến tiếc để đối phương lại tiêu linh thạch.
“Ha ha ha, vài món quần áo mà thôi, không sao cả! Nhưng nói thật, ta còn cảm thấy ngươi mặc quần áo trắng càng đẹp mắt hơn.

Người ngươi đẹp, mặc bạch y càng có tiên khí!” Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, chỉ có vật liệu may mặc thuần trắng mới có thể xứng đôi với khí chất thoát tục kia của Kiều Thụy.
Nhìn nam nhân nghiêm túc ca ngợi mình như vậy, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.

"Đừng nói bừa, ta rất hung dữ, làm gì có tiên khí chứ?"
“Tiểu Thụy……” Nhìn Kiều Thụy e lệ mà quay đầu bỏ chạy, Liễu Thiên Kỳ cười đuổi theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui