Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Liễu Thiên Kỳ mua cho Kiều Thụy quần áo, giày và một đống lớn thức ăn ngon, hắn lại cùng Kiều Thụy mang yêu hạch, da rắn, xương rắn của Bạch Vĩ Xà đi bán ra ngoài.
Bán Bạch Vĩ Xà, Kiều Thụy kiếm được 131 khối linh thạch.

Tâm tình y vô cùng tốt, mang theo Liễu Thiên Kỳ cùng đi thị trường mua bán đồ cũ.
Thị trường đồ cũ bên này là thị trường đồ cũ quy mô lớn nhất Phúc Thành, hai bên vỉa hè sắp hàng chỉnh tề, san sát nối tiếp nhau.

Có bán sách cũ, bán bàn ghế cũ, có bán đồ sứ cũ, còn có người bán một vài cục đá hiếm lạ cổ quái, cũng có người sẽ mang linh thảo khô héo sắp mất đi tác dụng lại đây bán.

Cũng có người bán một vài pháp khí cũ nát vân vân.
Cứ việc, Liễu Thiên Kỳ từ sớm đã biết Kiều Thụy có linh nhãn bẩm sinh, có thể nhận biết bảo vật trong thiên hạ, tới bên này mua đồ cũ nhất định là vì đào bảo*.

Nhưng mà Kiều Thụy còn chưa nói chuyện này cho hắn, nên tất nhiên là hắn sẽ không nói ra.
(*tìm kho báu, tìm bảo vật)
“Muốn mua cái gì? Có gì thích ta mua cho ngươi!”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy lắc đầu.

“Không, ta mua cho ngươi.

Ngươi đã mua cho ta rất nhiều đồ rồi, ta cũng muốn mua cho ngươi hai kiện lễ vật.”
“Ồ? Vậy ngươi phải mua cho ta cái gì nha?” Nghe được tiểu gia hỏa phải mua lễ vật cho mình, Liễu Thiên Kỳ cực kỳ cao hứng.
"Nếu, nếu ta mua cho ngươi vài món đồ hiếm lạ cổ quái, có khi nào ngươi không thích không?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, bất an hỏi.
Có vài thứ y có thể nhìn ra được là bảo bối, nhưng người khác lại nhìn không ra được.

Nếu mình mua vật như vậy đưa cho Thiên Kỳ, Thiên Kỳ có thể không thích hay không?
"Sao lại vậy chứ? Ngươi mua cho ta, ta đều thích.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhéo nhéo ngón tay Kiều Thụy.
“Đừng, đừng quậy!” Kiều Thụy đỏ mặt, cố ý đi nhanh hai bước, kéo ra khoảng cách ái muội của hai người.
“Ha ha ha……” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu cười khẽ, đi nhanh hai bước, đuổi theo người kia.
Xem qua từng sạp từng sạp một, Kiều Thụy dừng chân trước một sạp bán bán đá.
"Ui, Kiều tiểu ca, tới mua đá hả.

Càn Thanh thạch, Vũ Hoa thạch, Độ Văn thạch tốt nhất, đều là hàng ta mới lấy về.

Ngươi nhìn xem, rất xinh đẹp đó!" nhìn thấy Kiều Thụy, thằng bé bày hàng nhiệt tình tiếp đón.
“Cái này bán thế nào?" trong số những tảng đá màu sắc rực rỡ, Kiều Thụy chọn một cục đá màu nâu bộ dáng bình thường nhất.
Nhìn cục đá trong tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.

Bên trong nguyên tác chưa nói đến Kiều Thụy có mua cục đá này cho nam chính a? Chẳng lẽ, Kiều Thụy mua đồ còn tùy người mà khác nhau sao?
“Cái này hả, ba khối linh thạch.”
“Ba khối, ngươi tưởng ta coi tiền như rác hả? Cục đá nát này của ngươi, cả hoa văn cũng không có, mấy đại tiểu thư, con nhà giàu còn chướng mắt, chỉ có mỗi ta nhìn trúng thôi."
“Ta nói nè Kiều tiểu ca, ngươi đây quần áo ngăn nắp, vừa thấy chính là đã phát đại tài, còn để ý ba khối linh thạch này hả?” Mở miệng, thằng nhóc cười trêu ghẹo.
“Ba khối linh thạch cũng đúng, vậy ngươi cho ta luôn khối màu lam kia đi!" Kiều Thụy xoay chuyển ánh mắt, lại sờ một khối đá lớn cỡ quả trứng gà màu xanh thăm thẳm.

“Không được, không được, ngươi chỉ bỏ ba khối linh thạch mà mua của ta hai cục đá, ta mệt lớn rồi!"
"Con người ngươi đúng là keo kiệt, cho ngươi thêm một khối, tổng cộng bốn khối chắc là được rồi chứ gì?"
“Sáu khối, sáu khối linh thạch đi? Ngươi là lão chủ hộ.

Ta cho ngươi một cái giá thấp nhất rồi.”
“Không được, quá đắt, nhiều nhất năm khối!”
Nghe vậy, thằng nhóc nhịn không được trợn trắng mắt.

“Sợ ngươi rồi.

Năm khối thì năm khối đi!”
“Cảm tạ!” Lấy ra năm khối linh thạch giao cho đối phương, Kiều Thụy vô cùng cao hứng mà thu hồi hai viên đá.
Rời khỏi sạp bán đá, Kiều Thụy lại đi về phía trước, nhìn các đồ vật khác trên các sạp, nhưng nhìn nửa ngày cũng không có thứ gì vừa lòng.

Cuối cùng, y đành phải đi tới trước sạp linh thảo của Hạt bà bà.
Kiều Thụy nhìn những linh thảo khô héo trên mặt đất, quen thuộc mà chọn ba cây linh thảo, sau đó lại thả một khối linh thạch vào tay Hạt bà bà.
“Cảm ơn!” Vuốt linh thạch trong tay, Hạt bà bà vội vàng nói tạ.
"Linh thảo này lá cây đều héo cả, có thể sử dụng sao?” Liễu Thiên Kỳ nhìn Kiều Thụy, nghi hoặc mà nói.
“Yên tâm đi, vẫn là có dược tính, dược tính chưa tan hết!”
“Ồ!” Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ mới gật đầu.
“Đi thôi!”
“Được!” Kiều Thụy nói phải đi, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên sẽ không phản đối.
Rời khỏi thị trường đồ cũ, hai người liền thẳng đến Liễu phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui