Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Lại qua mấy ngày, một hàng bảy người chạy đến Phong Diệp trấn.
Một đường từ Phúc Thành đến giờ vẫn luôn là màn trời chiếu đất, thật vất vả tới một thị trấn, có thể ở khách điếm, làm bọn người Liễu Thiên Kỳ vui đến hỏng mất.

Liễu Hà thấy Phong Diệp trấn này cũng không tệ lắm, liền quyết định ở Phong Diệp trấn hai ngày, để mấy đứa nhỏ đều nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Ngủ trên giường khách điếm thoải mái dễ chịu một đêm, Kiều Thụy cảm thấy thần thanh khí sảng, mỏi mệt tiêu hết.

Vừa mới mới tỉnh ngủ, Liễu Thiên Kỳ đã chạy tới gõ cửa.
Mở cửa phòng ra, liếc thấy là Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy cười.

“Sao mới sáng sớm đã tới tìm ta vậy?”
“À, ta nghe tiểu nhị nói bên này thị trường yêu thú rất náo nhiệt, cho nên muốn mang đệ qua nhìn xem."
“Sớm như vậy? Người ta mở cửa chưa?" Kiều Thụy nghi hoặc mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, tò mò hỏi.
“Yên tâm đi, bên kia là bán suốt một ngày mười hai canh giờ luôn.”
“Thế sao.

Vậy huynh chờ ta, ta rửa mặt chải đầu một chút.” Nói rồi, Kiều Thụy vội vàng rửa mặt chải đầu, thay quần áo.

Nhìn Kiều Thụy mặc chỉnh tề, Liễu Thiên Kỳ kéo tay y.

“Chúng ta đi thôi!”
“Không nói với Liễu thúc thúc một tiếng sao?”
“Ta vừa mới pha trà cho phụ thân, đã nói cho phụ thân biết rồi.” Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, đã ra đến cửa phòng.
“Ừm.” Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau rời phòng.
Từ thang lầu xuống dưới, đi vào đại sảnh lầu một*, Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy mấy người Liễu Hà đang ngồi trong đại sảnh ăn cơm sáng.
(*lầu một ở đây là tầng trệt, cách gọi này ở Trung Quốc, Nhật Bản và một số nước khác)
“Thất đệ, Tiểu Thụy, các ngươi muốn đi đâu vậy? Không ăn cơm sáng sao?” Liếc thấy hai người Liễu Thiên Kỳ phải đi, Liễu Ti tò mò hỏi.
“A...” Nhìn chằm chằm cơm sáng thơm ngào ngạt trên bàn, Kiều Thụy có chút mắt thèm mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“À, Tứ tỷ từ từ ăn đi, ta cùng Tiểu Thụy đi ra ngoài đi dạo, ta dẫn đệ ấy ra ngoài ăn.” Đơn giản giao đại một câu, Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu với Liễu Ti.
“Chú ý an toàn, chiếu cố Tiểu Thụy cho tốt vào!” Nhìn nhi tử, Liễu Hà không yên tâm mà dặn dò một câu.
“Dạ, con biết rồi phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu với Liễu Hà, liền mang theo Kiều Thụy rời khỏi khách điếm.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, đôi đũa trong tay Liễu San đột nhiên rơi xuống đất, không lý do, nàng cảm giác được một trận bất an xông vào trong lòng.
“Tam tỷ, tỷ làm sao vậy?” Nói rồi, Liễu Ti vội vàng lấy qua một đôi đũa sạch sẽ mới.
“Không, không sao cả.” Liễu San lắc lắc đầu, cúi đầu, tiếp tục yên lặng mà húp cháo.

Kỳ quái, vừa nãy là sao vậy? Sao lại có cảm giác có chuyện không tốt sắp phát sinh chứ?
Đi ra ngoài khách điếm, rời khỏi tầm mắt bọn Liễu San, bước chân Liễu Thiên Kỳ rõ ràng nhanh hơn nhiều.
“Thiên Kỳ, huynh… huynh rất sốt ruột sao?”
Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ đi rất nhanh, vẻ mặt tò mò.

Tâm nói: Thiên Kỳ đây là làm sao vậy?
“Tiểu Thụy, ta nghe tiểu nhị nói, Phong Diệp trấn này có rất nhiều Ngự Thú Sư.

Cho nên việc mua bán yêu thú bên này nóng bỏng dị thường, mỗi sáng đều có rất nhiều yêu thú vào thị trường yêu thú.

Mà bốn phương tám hướng cũng có rất nhiều thương nhân chạy đến nơi đây để mua sắm yêu thú.

Cho nên chúng ta phải nhanh chóng qua đó, đi chậm thì yêu thú tốt sẽ bị người khác mua đi mất.” Liễu Thiên Kỳ cẩn thận mà giải thích cho người bên cạnh.
Kỳ thật, sở dĩ Liễu Thiên Kỳ sốt ruột, không phải sợ yêu thú tốt bị người khác mua đi, mà là sợ đoạt không được Kim Văn Linh Hồ của nữ chính.
Trong nguyên tác viết rất rõ ràng, nữ chính là trên đường đến Thánh Đô đi ngang Phong Diệp trấn này, mới gặp được linh hồ kia.

Mà sau đó Kim Văn Linh Hồ cũng trở thành thú sủng của nữ chính, vì nữ chính mà đại sát tứ phương.
Liễu Thiên Kỳ sở dĩ muốn nhanh chóng, cơm sáng cũng không ăn lôi kéo Kiều Thụy ra tới, chính là vì muốn tìm được Kim Văn Linh Hồ kia trước một bước.

Trước đây nữ chính mất đi Kim Diệp thảo cùng với Kim Diệp tuyền, thực lực không thể đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu một lần này nàng lại mất đi Kim Văn Linh Hồ, như vậy, nàng chẳng khác nào mất đi một cánh tay, ngày sau mặc dù trưởng thành lên, không có Kim Văn Linh Hồ bảo hộ nàng, con đường nàng đi cũng sẽ không quá thuận.
Hơn nữa, phụ thân hiện tại thành kiến với Đại bá rất sâu, liên quan nên đối đãi với nữ chính cũng không yêu thương giống như trước..

Đã không có phụ thân trợ giúp, nữ chính muốn quật khởi từ đạo phù văn, chỉ sợ sẽ khó khăn thật mạnh!
Liễu Thiên Kỳ cũng muốn nhìn, nữ chính mất đi Kim Văn Linh Hồ, không còn là thiên tài phù văn, rốt cuộc còn có thể vào được pháp nhãn của nam chính tra nam kia hay không!
“Thiên Kỳ muốn mua yêu thú sao?” Kiều Thụy nháy đôi mắt, tò mò mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Ta đã có trùng Đánh Rắm, không thiếu thú sủng, nhưng ta định mua cho đệ một con.

Tính làm tín vật đính ước đưa cho đệ." Liễu Thiên Kỳ ôn nhu nhìn ái nhân bên cạnh, cười nói.
Nữ chính nhờ vào Kim Văn Linh Hồ đại sát tứ phương.

Lúc này đây, nếu Kim Văn Linh Hồ bị hắn tìm được, hắn sẽ đưa Kim Văn Linh Hồ cho Tiểu Thụy của mình.

Tiểu Thụy là võ tu, nếu có thú sủng lợi hại như Kim Văn Linh Hồ, ngày sau nhất định sẽ lợi hại hơn.

Hắn cũng muốn nhìn, còn có ai có thể làm hại Tiểu Thụy của hắn, rốt cuộc ai mới là pháo hôi.
Nghe được bốn chữ 'tín vật đính ước', sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên: “Nói bừa cái gì á..?”
“Đi nhanh đi! Bằng không, tín vật đính ước của đệ sẽ bị người ta đoạt đi đấy!" Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, một đường chạy chậm, hướng về thị trường yêu thú ở thành nam.
"Huynh… huynh toàn thích nói hươu nói vượn!” Tuy ngoài miệng bất mãn, nhưng dưới lòng bàn chân Kiều Thụy rõ ràng chạy còn muốn nhanh hơn cả Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn ái nhân trước đó luôn bị mình kéo chạy, nhưng giờ nghe được bốn chữ 'tín vật đính ước', đột nhiên biến thành kéo mình chạy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Tâm nói: Tiểu Thụy thật đúng là khẩu thị tâm phi*!
(*miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo)
Một đường chạy chậm, hai người một hơi chạy tới thị trường yêu thú thành nam.
Đứng ở cổng lớn, hai người dừng bước chân lại, cùng nhau thở hổn hển, nghe lẫn tiếng thở dốc của nhau.
Hai người rất có ăn ý mà nhìn về phía đối phương.

Nhìn bộ dáng há mồm thở dốc chật vật của nhau, hai người đều cười.
"Đường xa như vậy, sao huynh không lấy yêu mã ra cưỡi?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy nhịn không được oán giận ra tiếng.
“Ui cha, ta quên mất.

Bên Phúc Thành không chuẩn ở trong thành tọa kỵ.

Bên Phong Diệp trấn này thì không có." Liễu Thiên Kỳ vỗ trán một cái, hối hận không thôi.
“Ngốc ghê!” Trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Kiều Thụy dẫn đầu đi vào thị trường yêu thú.
“Thế nào, nơi này cũng không tệ lắm đúng không?” Đi theo Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ hỏi.
Trong thành giống lời tiểu nhị nói.

Bên này thị trường yêu thú lớn chừng một cái sân bóng.

Hai bên mặt đất bày đầy lồng sắt chứa yêu thú.

Lồng sắt có yêu miêu, yêu cẩu, yêu hồ, yêu thỏ vân vân, các loại các dạng yêu thú, cái gì cần có cũng đều có.
"Huynh… huynh phải mua cho ta yêu thú gì?" Kiều Thụy nghiêng đầu, đỏ mặt hỏi Liễu Thiên Kỳ.
“Ta định mua cho đệ một con yêu thú linh khí nồng đậm, đệ tới chọn xem thích con nào?”
Hiu hiu, trong nguyên tác cũng không giới thiệu nhiều về Kim Văn Linh Hồ, chỉ nói Kim Văn Linh Hồ một thân hồng mao, lớn lên rất giống Hồng Hồ Ly bình thường, nhưng giữa mày có dấu vết kim văn.

Bất quá, thị trường yêu thú này lớn như vậy, chỉ là sạp bán hồ ly đã có mấy chục quầy.

Liễu Thiên Kỳ sao có thể tìm được con là Kim Văn Linh Hồ chứ?
Nhưng chuyện này đối với Liễu Thiên Kỳ mà nói tương đối khó khăn, nhưng mà đối với Kiều Thụy mà nói thì tương đối dễ dàng.

Kiều Thụy có linh nhãn bẩm sinh, có thể biết được bảo vật trong thiên hạ.

Kim hồ này cũng không phải là yêu thú, mà là linh thú.

Nếu bị Kiều Thụy nhìn đến, tất nhiên có thể liếc mắt một cái nhận ra ngay.
“Được ạ!” Nghe được muốn để mình tự chọn lựa, Kiều Thụy liền đi loanh quanh thị trường yêu thú.
“Tiểu Thụy, ta nghe tiểu nhị nói, có người ở yêu thú thị trường mua được linh thú.

Đệ cần phải cẩn thận chọn nha, nói không chừng chúng ta vận khí tốt, cũng có thể đụng tới một con linh thú thì sao?” Lời này, Liễu Thiên Kỳ dùng linh hồn lực truyền âm cho Kiều Thụy.
Nghe được lời này, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

Truyền âm cho Liễu Thiên Kỳ nói "Yên tâm đi, ta có linh nhãn, nếu là nơi này thực sự có linh thú, ta nhất định sẽ không bỏ sót.”
Nghe được Kiều Thụy nói, Liễu Thiên Kỳ cười nhìn về phía đối phương.

“Nghiêm túc mà chọn.”
“Ưm, ta sẽ nghiêm túc chọn lựa!”
Hai người tay nắm tay, dạo qua một vòng thị trường yêu thú.

Cuối cùng, tầm mắt Kiều Thụy dừng trên một cái sạp.
“Lão bản, con hồ ly này bán thế nào?” Kiều Thụy cất bước đi qua, cầm lấy một cái lồng sắt, nhìn vào con Hồng Hồ Ly bệnh xìu xìu, nhìn như sắp chết trong lồng sắt.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nhìn lồng sắt trong tay Kiều Thụy, cẩn thận mà nhìn giữa mày hồ ly kia, quả nhiên thấy được một đạo hoa văn kim sắc giữa mày nó.

Quả nhiên là không sai, Hồng Hồ Ly bình thường thì mi tâm không có kim văn.

Liễu Thiên Kỳ âm thầm gật đầu, trong lòng xác định thân phận con hồ ly này.
“À, con đó hả, đó là Hồng Hồ Ly cấp hai, hai trăm linh thạch!”
“Hai trăm linh thạch, ngươi không lầm chứ? Con hồ ly này bệnh xìu xìu, sắp chết luôn rồi.

Chỗ nào giá trị hai trăm linh thạch chứ? Ta thấy nhiều nhất giá trị một trăm linh thạch!” Kiều Thụy hô to gọi nhỏ cùng người ta trả giá.
“Đây là hai trăm linh thạch!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy qua hai trăm linh thạch, sảng khoái mà giao cho ông chủ.
“Thiên Kỳ?” Nhìn thấy nam nhân nhanh như vậy đã trả tiền, vẻ mặt Kiều Thụy buồn bực, rõ ràng có thể trả giá, sao Thiên Kỳ lại ngốc như vậy chớ, người ta muốn bao nhiêu là đưa bấy nhiêu hà?
"Ngàn vàng khó mua thứ tốt trong lòng.

Ta nói rồi, đây là tín vật đính ước ta cho đệ.

Hà tất phải tranh trả giá chứ?" Liễu Thiên Kỳ không muốn làm lỡ cơ hội tốt, để nữ chính có cơ hội mua được con hồ ly này.
Nghe Liễu Thiên Kỳ vừa nói thế, Kiều Thụy đỏ mặt.
“Ha ha ha, vị đạo hữu này thật là người có cá tính, vì bạn lữ vung tiền như rác a!” Tiếp nhận linh thạch của Liễu Thiên Kỳ, chủ quầy cười một cách nịnh nọt.
Tâm nói: Cũng không biết đây là đại thiếu gia nhà nào, vì thảo niềm vui của một song nhi, cả một con hồ ly bệnh xìu xìu cũng mua.

Thật là trứng ngốc!
“Khế ước đi! Lồng sắt người ta không bán.” Liễu Thiên Kỳ cười thúc giục Kiều Thụy khế ước.
“Thật sự muốn ta khế ước sao? Nếu không, hay là huynh tới khế ước đi?” Thiên Kỳ, đây là linh thú, linh thú á!
“Đương nhiên là đệ khế ước, ta nói là tặng cho đệ làm tín vật đính ước mà.” Linh thú tốt nhất, như vậy mới xứng làm tín vật đính ước chứ!
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, sắc mặt Kiều Thụy càng đỏ, cắt ngón tay, Kiều Thụy trực tiếp khế ước linh thú bệnh xìu kia.
“Chúc mừng vị đạo hữu này khế ước thành công, tiểu hồ ly này là thú sủng của ngài rồi!” Nói rồi, lão bản mở lồng sắt ra, ôm hồ ly giao cho Kiều Thụy, lại cẩn thận thu lồng sắt lại.
Loại này lồng sắt đều là lồng sắt Ngự Thú Sư đã thi triển ngự thú thuật, mỗi một cái đều giá trị liên thành, vô cùng sang quý.

Nếu không phải có mớ lồng sắt này, vậy bọn yêu thú cấp một, cấp hai, cấp ba này kia sao lại ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý để tiểu thương bọn họ khóa trong lồng kia chứ?
“Cảm ơn!” Kiều Thụy duỗi tay, vui mừng mà tiếp nhận tiểu hồ ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui