Mười ngày sau, Thiên Tâm thành.
Rốt cuộc là đã đến Thiên Tâm thành.
Nhìn mấy đứa nhỏ mệt muốn chết, Liễu Hà đáp ứng bọn họ, để bọn họ ở Thiên Tâm thành nghỉ ngơi ba ngày.
Năm người được Liễu Hà cho phép vui đến hỏng luôn.
Ở khách điếm, an an ổn ổn mà ngủ một giấc ngon lành, hôm sau, sau khi ăn cơm sáng xong, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ rời khỏi khách điếm hai người cư trú.
“Thiên Kỳ, Thiên Tâm thành này hình như lớn hơn Phong Diệp trấn chúng ta đi qua trước kia nhiều á!" Kiều Thụy đi trên phố, một bên tò mò nhìn hàng hóa bày biện hai bên đường phố, một bên nói chuyện phiếm với Liễu Thiên Kỳ.
“Đúng vậy, Thiên Tâm thành này là thành lớn, hình như còn lớn hơn Phúc Thành chúng ta một chút nữa."
'Thiên Tâm thành ngộ giai nhân, vừa gặp đã thương.' Nghĩ đến thông báo nam chính theo đuổi Liễu San này, Liễu Thiên Kỳ bĩu môi, cảm thấy lời này đều ê đến sắp rụng răng, cũng mệt nam chủ có thể nghĩ ra.
“Nơi này có gì chơi vui không huynh?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, hỏi Liễu Thiên Kỳ.
Trước đó ở Phong Diệp trấn, bên kia là buôn bán yêu thú thịnh hành, Ngự Thú Sư nhiều, người bán rong yêu thú cũng nhiều, yêu thú sống chết cũng đều rất nhiều.
Thiên Tâm thành còn lớn hơn cả Phong Diệp trấn mà? Nói vậy nhất định cũng có đặc sắc!
“Tối qua, ta hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm một chút.
Thiên Tâm thành thừa thãi khoáng thạch, nghe nói rất nhiều Luyện Khí Sư đều thích đến bên này mua khoáng thạch, lấy về luyện khí.”
“Khoáng thạch á! Nhưng chúng ta cũng không phải Luyện Khí Sư, dùng không đến rồi.” Nói đến cái này, Kiều Thụy hứng thú hơi xìu xuống.
“Ha ha ha, khoáng thạch đệ không thích, bất quá, ta nghĩ đổ thạch nhất định đệ sẽ thích!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ cong khóe miệng lên.
“Đổ thạch? Đổ thạch là gì? Nghe có vẻ không tệ?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên mà dò hỏi.
“Đổ thạch, chính là cục đá do công nhân ở khu mỏ đào về, loại đá này bên ngoài nhìn cũng như mấy khối đá bình thường, nhưng bên trong có khối thì có linh bảo, có khối thì không có.
Nhưng, không quản là có linh bảo hay không, mỗi một cục đá giá bán đều tương đồng nhau.
Cho nên, cái này phải xem vận khí cá nhân.
Người vận khí tốt mua được đá có linh bảo thì sẽ kiếm một bút lớn.
Nhưng còn người vận khí không tốt, mua được đá mà trong đó cái gì cũng không có thì phải mất tiền đã mua đổ thạch.
Nên đây còn gọi là đánh cuộc thạch."
Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy đổ thạch này không khác mấy đổ thạch hắn chơi đời trước, chỉ là đời trước là đánh cuộc ngọc thạch, mà đời này lại là linh bảo bên trong.
“Ha ha ha, cái này hay nè, ta thích!” Nghe thấy đổ thạch, vẻ mặt Kiều Thụy hưng phấn.
Y có linh nhãn, nhất định có thể mua được đổ thạch có bảo bối, tuyệt đối sẽ không phí linh thạch.
“Muốn đi thử không?” Nhìn Kiều Thụy nóng lòng muốn thử, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Ưm, muốn đi!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ chỗ chơi tốt như vậy.
“Đi thôi, thành tây có một tràng đổ thạch lớn nhất, chúng ta qua bên kia nhìn xem.”
"Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ một đường hướng về thành tây.
Rời con phố này, Liễu Thiên Kỳ mang Kiều Thụy đến con phố tiếp theo.
“Ý, sạp phía trước là bán gì đó? Nhiều người vây quanh quá!” Đi đến đầu phố, Kiều Thụy bỗng nhìn thấy bên đường phố có một sạp được rất nhiều người vây quanh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, rung đùi đắc ý cũng không biết đang bán cái gì.
“Qua nhìn xem đi!” Nhìn đến vẻ mặt Kiều Thụy tò mò, Liễu Thiên Kỳ liền mang người cùng nhau đi qua sạp đó.
“Bán mình chôn cha? Thiệt hay giả vậy?”
“Ai biết?”
"Song nhi này nhìn không tồi nha.
Mua về cũng đúng."
“Thôi bỏ đi, loại người này mua trở về cũng dưỡng không được, nói không chừng ngày nào đó chạy mất thì sao.”
“Cũng đúng.”
Đi đến trước sạp, Liễu Thiên Kỳ đã nghe được mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
Bán mình chôn cha? Chẳng lẽ là Vương An Dương sao?
Vương An Dương người này cũng là một vai phụ trong nguyên tác, bởi vì mẫu phụ chết đi, không có linh thạch an táng, cho nên Vương An Dương phải bán mình chôn cha trên đường cái.
Kết quả, bị nam chính xảo ngộ, cứu giúp.
Đến tận đây, Vương An Dương liền thích nam chính.
Nhưng Vương An Dương linh mạch bế tắc, vô pháp tu luyện, nên nam chính tự nhiên không có khả năng coi trọng y.
Vì thế, Vương An Dương cũng chỉ có thể yên lặng mà đi theo bên cạnh nam chính, im lặng mà thích đối phương.
Sau đó nữa, Vương An Dương được một vị phụ thân khác của y tìm ra, người kia là tông chủ một tông môn ở Cẩm Châu, vô cùng có thực lực, mà nam chính cũng vì có quan hệ với Vương An Dương mà được vị đại tông chủ kia nhiều lần hỗ trợ và bảo vệ.
Tuy kết cục cuối cùng của Vương An Dương là bị phụ thân mang về đại tông môn ở Cẩm Châu, cưới vợ sinh con, truyền tông tiếp đại.
Nhưng Vương An Dương lại bởi vì nam chính cứu giúp, đã cho nam chính rất nhiều trợ giúp.
“Song nhi kia đáng thương quá!” Kiều Thụy nhìn tiểu song nhi đang quỳ dưới đất, trên người treo thẻ bài bán mình chôn cha kia, không khỏi nhíu nhíu mày.
Bản thân Kiều Thụy chính là song nhi, nên Kiều Thụy cũng biết địa vị của song nhi thấp biết bao nhiêu, cũng biết, một song nhi không có linh lực tồn tại không dễ dàng biết bao nhiêu.
“Ngươi tên là gì?” Liễu Thiên Kỳ cất bước đi lên trước, nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, Vương An Dương vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn gương mặt thanh tú của Vương An Dương, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhẹ lễ phép.
Kiều Thụy đứng bên cạnh, nhìn Liễu Thiên Kỳ cười với song nhi kia, y bất giác nhíu mày lại, trong lòng buồn bực một trận không lý do.
“Vương An Dương!” cặp mắt kia vô biểu tình mà trả lời.
Sau khi được đáp án mình muốn, Liễu Thiên Kỳ khẽ gật đầu.
Hắn lấy ra hai mươi khối linh thạch, ngồi xổm xuống, đặt bên cạnh Vương An Dương.
“Hai mươi khối linh thạch, an táng phụ thân ngươi đủ chứ?”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ dò hỏi, Vương An Dương ngây ra một lúc, ngay sau đó vội vàng cầm lấy tiền.
“Đa tạ vị thiếu gia này! Hai mươi khối linh thạch vậy là đủ rồi!”
“Ta ở tại khách điếm Duyệt Quân ở thành nam, sau khi ngươi an táng phụ thân, đến khách điếm tìm ta.
Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đi, cũng không sao cả.” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ liền đứng lên.
“Đa tạ vị thiếu gia này, ta an táng phụ thân xong, nhất định sẽ đi tìm ngài, làm trâu làm ngựa cho ngài, hầu hạ ngài cả đời!” Vương An Dương cúi đầu, vội vàng dập đầu với Liễu Thiên Kỳ.
Liếc nhìn Vương An Dương một cái, Liễu Thiên Kỳ liền kéo Kiều Thụy đi ra khỏi đám người, đi về cuối phố.
“Thực sự có chủ nhân không thiếu tiền nha?”
“Đúng vậy, cho linh thạch, người cũng không mang theo, cũng không sợ chạy!”
"Người ta là thiếu gia đại gia tộc, không thiếu hai mươi linh thạch kia."
"Cũng đúng, nhìn bọn họ ăn mặc đúng là không phải người thiếu linh thạch."
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vừa đi, mọi người lại thêm một trận nghị luận sôi nổi.
Đi bên cạnh Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy thường trộm ngắm đối phương một cái, sắc mặt rõ ràng là càng ngày càng kém.
Đi ra ngoài rất xa, hai người đi tới một hẻm nhỏ không người.
Liễu Thiên Kỳ dừng bước chân, nhìn về phía Kiều Thụy.
“Làm sao vậy?”
“Không, không có sao hết.” Kiều Thụy lắc đầu, nhăn cái mũi nói không sao.
Nhìn Kiều Thụy rõ ràng vẻ mặt không cao hứng, còn nói không có sao, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Ghen tị chớ gì, nhìn thấy ngươi mua một song nhi, tiểu tử thúi có thể không ăn giấm sao?”
Nghe được tiểu hồ ly truyền âm, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ cười.
“Ngươi còn rất hiểu biết chủ nhân ngươi nhỉ!”
“Chớ sao nữa, chúng ta có khế ước mà.
Ta đương nhiên hiểu biết y rồi.”
“Hồ ly thúi, ngươi đừng nói chuyện lung tung!” Nghe được tiểu hồ ly nói, Kiều Thụy bất mãn mà chụp túi dưỡng thú bên hông một phen.
“Úi úi, đau ta! Tiểu tử thúi, ngươi không thể nhẹ xíu sao? Ta bị thương còn chưa có hết á!”
“Ngươi lại nói lung tung, ta may miệng ngươi luôn bây giờ!” Trừng mắt nhìn túi dưỡng thú, Kiều Thụy hung dữ mà nói.
“Ha ha ha, có giận cũng nên tìm ta chứ? Tức giận với hồ ly làm chi?" Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng, nhìn về phía tiểu ái nhân.
Kiều Thụy ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của nam nhân, cảm thấy trong lòng càng ủy khuất.
“Thiên Kỳ!”
“Bực ta sao?” Liễu Thiên Kỳ đau lòng mà nhìn bộ dáng ủy khuất của ái nhân, ôn nhu dò hỏi ra tiếng.
"Huynh… sao huynh không nói với ta một tiếng, đã mua song nhi kia về rồi?" đó chính là song nhi á, là song nhi á!!
"Xin lỗi đệ, ta thấy người nọ không tồi, nên thuận tay mua về.” Nhìn ái nhân vẻ mặt oán giận, Liễu Thiên Kỳ vội vàng tính tình tốt mà xin lỗi.
“Không tồi? Cái gì gọi là không tồi? Huynh… Huynh coi trọng hắn có phải không?” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói đối phương không tồi, Kiều Thụy càng bốc lửa giận.
Bọn họ ở bên nhau mới nửa năm, Thiên Kỳ đã thích người khác rồi sao? Sao lại nhanh như vậy, nhanh như vậy đã chú ý đến người khác?
Nhìn Kiều Thụy tức giận đến một khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đôi mắt to ngập nước mắt Wátràn đầy ủy khuất, Liễu Thiên Kỳ đau lòng lợi hại, duỗi tay kéo người vào trong lồng ngực.
"Huynh làm gì vậy? Buông ta ra!" Kiều Thụy càng muốn đẩy ra, Liễu Thiên Kỳ càng ôm càng chặt, không cho y cơ hội nào chạy thoát.
"Ư… ưm…"
Kiều Thụy giãy giụa phải tránh khỏi ôm ấp của nam nhân, nam nhân không những không bỏ, bá đạo hôn môi còn trực tiếp đè ép xuống.
"Huynh… ưm..ưm…!" Kiều Thụy khiếp sợ trừng lớn mắt, bị hôn đến hơi ngẩn người.
Đây, đây là trên đường cái đó, y… bọn họ vậy mà lại hôn môi trên đường cái?
“Cảm giác được không? Lòng ta chỉ có một mình đệ thôi.” hôn được một lúc, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng buông ra, nhìn chằm chằm người đang ngẩn người trong lồng ngực, nhẹ giọng nói.
“Buông ra, nơi này là trên đường cái mà!” Kiều Thụy kéo cái tay đang quấn trên eo ra, mặt đỏ bừng.
"Có phải lâu rồi ta không yêu thương đệ, nên đệ bắt đầu hoài nghi ta thích người khác không?" nói đến đây, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ ủy khuất, đáng thương hề hề mà nhìn về phía Kiều Thụy.
Từ khi Kiều Thụy bế quan, lại đến bọn họ rời Phúc Thành, đã có hơn ba tháng không yêu thương Tiểu Thụy của hắn, cũng khó trách đối phương lại suy nghĩ miên man.
"Huynh… huynh nói bậy cái gì vậy?" giờ không chỉ là mặt, cả cổ và lỗ tai Kiều Thụy cũng đỏ.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Vương An Dương là ta muốn mua về đưa cho phụ thân.” Hiếm lạ mà hôn hôn mặt Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc giải thích.
“Đưa...!Đưa cho Liễu thúc thúc? Vậy cũng được sao?” Kiều Thụy khiếp sợ mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, ngây ngốc hỏi.
Nhìn bộ dáng Kiều Thụy không thể tin tưởng, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà gõ gõ cái trán của đối phương.
“Cái não nhỏ của đệ suy nghĩ cái gì lung tung rối loạn vậy hả? Ta là muốn đưa y cho phụ thân làm người hầu, không phải làm thị thiếp đâu."
"Làm… làm người hầu hả?" Nghe thấy lời này, vẻ mặt khiếp sợ của Kiều Thụy mới hạ xuống.
“Phụ thân là người giữ mình trong sạch, cha chưa bao giờ dưỡng thị thiếp.”
“A! Là ta suy nghĩ nhiều...” Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Kiều Thụy, bởi vì đại đa số người mua song nhi về đều là làm thị thiếp, làm người hầu thì rất ít.
"Đệ đó!" Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà nhéo nhéo cái mũi nhỏ của đối phương, kéo người về đầu ngõ.
“Ha ha ha……” Biết là mình hiểu lầm đối phương, Kiều Thụy ngượng ngùng mà vội vàng cười làm lành.
“Đi thôi, đi tràng đổ thạch!”
“Ưm!” Kiều Thụy vui sướng gật gật đầu, đảo qua khói mù trước đó.
“Tiểu bình dấm chua!” Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà liếc nhìn đối phương một cái, cười với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui mừng.
Tiểu Thụy của hắn bắt đầu ghen tị vì hắn rồi!