Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Ngày kế, sáng sớm.
Thanh thản ổn định mà ngủ một đêm, chờ đến khi Kiều Thụy mở mắt tỉnh lại, phát hiện bên người sớm đã không còn thân ảnh Liễu Thiên Kỳ nữa.
“Thiên Kỳ……” Kiều Thụy nhẹ gọi một tiếng, hoảng hốt bò dậy.

Y vội vội vàng vàng mang giày, đi ra khỏi phòng ngay.
Đi vào trong sân, nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ ngồi trên ghế đá, đang khảy một cái nồi nhỏ nấu gì đó, Kiều Thụy chậm rãi đi qua.
“Thiên Kỳ……” Đi đến bên người nam nhân, Kiều Thụy nhẹ gọi một tiếng.
Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu liếc thấy người tới, cười hỏi.

"Dậy rồi sao? Ta nấu cháo thịt, rất nhanh là có thể ăn rồi."
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu vui vẻ.

Nhìn ái nhân sáng sớm đã dậy nấu cháo cho mình, đáy lòng y đầy ngọt ngào.
“Ha ha ha……” Nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ duỗi cánh tay kéo người vào trong lồng ngực.
Kiều Thụy ngồi trên đùi nam nhân, sắc mặt đỏ lên.

Thấy đối phương thò cái môi qua, y vội vàng giơ tay ngăn cản.
“Đừng, ta còn chưa có rửa mặt mà!”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười, lấy ra một lá Tịnh Trần phù, trực tiếp dán lên trán Kiều Thụy.
“A?” Nhìn phù trên đầu mình chậm rãi biến đen, rơi trên mặt đất hóa thành tro tàn, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
“Hiện tại sạch sẽ rồi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp thơm lên môi ái nhân.
"Chỉ vì thơm cái miệng, huynh đã dùng một lá phù cấp hai, huynh có biết phù này có thể bán bốn năm trăm linh thạch hay không?" Kiều Thụy trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, bực mình chất vấn đối phương.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ chớp chớp mắt.

“Ta cảm thấy, hôn Tiểu Thụy thì ngàn vàng cũng khó cầu.

Bốn năm trăm linh thạch so với được hôn Tiểu Thụy căn bản không tính là gì."
Nhìn Liễu Thiên Kỳ mặt bỉ còn cười, Kiều Thụy trừng mắt.

“Nói bậy, về sau không cho huynh sử dụng Tịnh Trần phù nữa.

Ta lại không phải không rửa mặt chải đầu mà, làm cái gì không không lại lãng phí linh thạch chứ?”
"Được rồi, không dùng, không dùng, sau này không dùng nữa, nghe đệ!" nhìn tiểu ái nhân tức giận, Liễu Thiên Kỳ dịu dàng nhẹ dỗ.
Thấy Liễu Thiên Kỳ thái độ nhận sai tốt đẹp, Kiều Thụy chớp chớp mắt, cũng hết giận hơn phân nửa.

“Bây giờ linh thạch trong tay chúng ta không nhiều lắm.

Ta… ta chỉ là không muốn huynh lãng phí linh phù thôi."
"Ừ, ta biết, lát nữa ăn sáng xong, chúng ta đến Kim Đường, sau đó ta bán hết Tịnh Trần phù đi.

Sau đó, mang đệ đi ngâm linh tuyền, được không?" Nắm tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng thương lượng với đối phương.
"Ừm, vẫn nên bán da thú với xương thú đi nữa.

Còn linh phù thì… không cần bán gấp đâu."
“Ha ha ha ha, được, đều nghe đệ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, lại hôn trộm ngoài miệng Kiều Thụy một cái.
“Ta...!ta đi thay quần áo!” Kéo cái tay trên eo ra, Kiều Thụy xoay người chạy về phòng mặc quần áo.

Vừa nãy y sốt ruột quá, thế mà lại chỉ mặc mỗi áo lót ra đây.
“Ha ha ha……” Liếc thấy Kiều Thụy đỏ mặt rời đi, Liễu Thiên Kỳ lắc đầu bật cười.
Chờ đến khi Kiều Thụy mặc chỉnh tề, lại một lần nữa đi ra sân, Liễu Thiên Kỳ đã nấu cháo xong.
Múc hai chén, bày trên bàn đá, đang chờ đợi y.
“Thơm quá!” Kiều Thụy ngồi bên người Liễu Thiên Kỳ, hít hít cháo thịt thơm ngào ngạt trước mặt.
“Ăn đi!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc ái nhân, đưa qua một cái muỗng gỗ.
“Ưm!” Kiều Thụy duỗi tay tiếp nhận, vui mừng mà ăn lấy.
Nhìn Kiều Thụy ăn vui vẻ đến vậy, Liễu Thiên Kỳ lộ ra vẻ mặt sủng nịch tươi cười.
Sau khi ăn xong, Kiều Thụy giành việc rửa chén, Liễu Thiên Kỳ phụ trách thu dọn phòng, quét tước sân.
“Ha ha ha ha, có cảm thấy chúng ta giống như một đôi thần tiên quyến lữ đang ẩn cư không?” Ôm eo ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Đích xác...!đích xác có hơi giống!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói vậy, Kiều Thụy đỏ mặt gật gật đầu.
"Sao đệ lại thích đỏ mặt như vậy?!" Liễu Thiên Kỳ hôn hôn mặt Kiều Thụy, cười hỏi đối phương.
“Còn… còn không phải đều do huynh sao!” Nói đến cái này, Kiều Thụy buồn bực mà trừng mắt nhìn đối phương một cái.
“Ha ha ha, đừng nói nữa.

Học viện Thánh Đô này thật đúng là một nơi tốt! Nếu không tới nơi này, sao ta có thể cùng Tiểu Thụy làm thần tiên quyến lữ chứ?”
Nghe được lời này, Kiều Thụy nhăn cái mũi lại.

“Học viện Thánh Đô tốt thì tốt, chỉ là quá đắt.

Làm gì cũng phải tiêu linh thạch hết.”
“Ha ha ha, những chỗ tốt tất nhiên không có khả năng mở miễn phí rồi.

Nhưng những chỗ khác cũng cực tốt.

Mỗi tháng mùng một, mùng tám, mười lăm, hai mươi ba, chỉ có bốn ngày có lớp, thời gian khác đều có thể tự do hoạt động trong thư viện.

Hơn nữa, mỗi cuối tháng còn có hai ngày nghỉ, có thể trở về thăm phụ thân.

Thời gian an bài vẫn rất không tồi!”
Nếu để mấy đứa nhỏ hiện đại biết, có một trường mà mỗi cuối tuần mới lên lớp một lần, còn sau ngày thì nghỉ, nhất định sẽ chen nhau vỡ đầu mà báo danh.
“Ừ, cái này thật ra không tồi, cuối tháng, chúng ta có thể về nhà thăm Liễu thúc thúc!” Kiều Thụy gật đầu, đối với an bài thời gian này cũng cảm thấy thật hợp tâm ý.
“Đúng vậy!”
“Đi thôi, chúng ta đi Nhiệm Vụ Đường đi? Nhìn xem có nhiệm vụ nào chúng ta có thể làm không.” Nói đến cái này, vẻ mặt Kiều Thụy nóng lòng muốn thử.
“Được.” Nhìn thấy ái nhân có hứng thú với Nhiệm Vụ Đường như vậy có, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Hai người cùng nhau rời Võ Viện, đi tới Nhiệm Vụ Đường.
“Oa, bên này đông người quá!” Nhìn thấy đại sảnh Nhiệm Vụ Đường biển người tấp nập, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
“Đó là đương nhiên, toàn bộ học viện Thánh Đô chỉ có một cái Nhiệm Vụ Đường thôi.

Người có thể ít được sao?” Liễu Thiên Kỳ kéo ống tay áo Kiều Thụy, mang người đi vào trong đại sảnh.
“Xem, quang ảnh trên tường bên kia chính là các sư huynh, sư tỷ tuyên bố nhiệm vụ.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ quang ảnh trên tường.
“Oa, nhiều quá!” Nhìn từng điều nhiệm vụ rậm rạp, Kiều Thụy không khỏi cứng lưỡi.
"Ý, Thiên Kỳ, có một cái treo giải thưởng da sói cấp ba nè!” Chỉ vào nhiệm vụ, Kiều Thụy vui sướng mà nói.
“Người ta treo giải thưởng chính là da sói Tật Phong Lang cấp ba, không phải da người sói cấp ba, tấm da của chúng ta người ta không cần đâu." Tật Phong Lang cấp ba và người sói cấp ba có chênh lệch rất lớn.

“Nhưng, đều là da sói mà!” Nghe được ái nhân nói, Kiều Thụy có chút thất vọng.
“Kém rất nhiều, da Tật Phong Lang là màu đỏ, chúng ta là màu đen!” Nói đến cái này, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ.
“Vậy sao.” Nghe thấy vậy, Kiều Thụy càng thấy mất mát vô cùng.
“Đừng nói nữa.

Thật là có một nhiệm vụ, còn rất thích hợp với ta.” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ cong khóe miệng.

“Nào, cái nào vậy?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Thứ 63.”
“63? Treo giải thưởng trị liệu thai ký* trên mặt? Cái này thích hợp với huynh sao? Huynh lại không phải là y sư, cũng không phải đan sư!” Hồ nghi mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy cảm thấy nhiệm vụ này rất không thích hợp với đối phương.
(*cái bớt)
“Ta cảm thấy rất thích hợp.

Hơn nữa, tiền thưởng của đối phương là một vạn linh thạch nữa.” Chỉ là trị liệu một cái thai ký mà thôi, lại không cần mạo hiểm đi vào núi giết yêu thú, nhiệm vụ này vẫn rất không tồi.
“Thế, vậy huynh có nắm chắc sao?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy không yên tâm hỏi.
“Có thể thử một lần!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đi tới quản sự tiếp nhận nhiệm vụ này, bắt được thẻ số 63.

Lập tức, nhiệm vụ số 63 liền biến mất ở quang ảnh trên tường.
“Oa, là ai vậy? Là ai nhận nhiệm vụ của xấu dã man Luyện Khí Viện kia đó?”
“Đúng vậy, không phải lại là người Đan Viện nhận đó chứ?”
“Không thể nào? Nghe nói xấu dã man kia hung dữ lắm á, trước đó đan sư kia bên Đan Viện trị thai ký cho ả không tốt.

Kết quả còn bị ả hành hung một trận kia kìa."
“Phải không? Khó trách nàng treo giải thưởng đặt ở đó hơn ba tháng cũng chưa ai nhận."
“Đúng vậy, dữ như vậy lại dám nhận nhiệm vụ nàng treo chứ!"
Nghe thấy mấy lời này, Kiều Thụy mang vẻ mặt cổ quái mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.

"Huynh… huynh nhận nhiệm vụ không phải là…."
Nhìn bộ dáng ái nhân xin miễn thứ cho kẻ bất tài, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

“Đi thôi, chúng ta đi Kim Đường nhìn xem!
“Ừ!” Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ rời Nhiệm Vụ Đường.
“Thiên Kỳ, sư tỷ phát treo giải thưởng kia dữ lắm á, nếu không thì… chúng ta trả nhiệm vụ về đi?" trước đó y nghe nói, trị ki được còn bị đánh nữa, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
“Trả về? Đó là phải trừ một vạn linh thạch!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.

“Cái, cái gì?” Nghe thấy cái này, vẻ mặt Kiều Thụy trắng bệch.

“Yên tâm đi, ta có biện pháp!” Liễu Thiên Kỳ cười vỗ vỗ tay Kiều Thụy, dẫn người cùng đi Kim Đường.
Liếc thấy Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đi vào cửa, một sư huynh mặc phục sức học viện Thánh Đô vội vàng đi tới.
“Hai vị sư đệ, muốn mua hàng sao? Hay là muốn bán?”
“À, sư huynh, chúng ta có da thú và xương thú, không biết Kim Đường có thu hay không?”
“Thu, đương nhiên thu, hai vị sư đệ, mời vào bên trong!” sư huynh kia mỉm cười, đưa hai người vào trong một gian phòng tiếp khách.
“Không biết hai vị sư đệ có thể để ta xem hàng trước được không?" đối phương nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, cười hỏi.
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, lấy da thú ra.
Vị quản sự sư huynh kia xem xét tỉ mỉ từng tấm một.
“À, vị sư đệ này, da thú của ngươi tổng cộng là 38 tấm, mười tám tấm da thú cấp một, mười sáu tấm da thú cấp hai và bốn tấm da thú cấp ba.

Theo giá cả chúng ta thu mua, tổng cộng là 896 linh thạch.

Hai vị sư đệ, không thành vấn đề chứ?”
“896……” Kiều Thụy bẻ ngón tay, cẩn thận mà tính tính.
“Được rồi, chúng ta không thành vấn đề.

Ngoài ra, chỗ ta còn có một ít xương thú cấp hai." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem ra xương thú cấp một và hai, nhưng bốn cụ xương thú cấp ba hắn không lấy ra.
"Ờm." sư huynh kia nhận lấy, lại dùng bàn tính tính lên.
"Những xương thú này là 153 linh thạch, da thú thêm xương thú, tổng cộng là 1049 khối linh thạch! Hai vị sư đệ, các ngươi thấy thế nào?” Nhìn hai người, sư huynh cười hỏi.
“Không...!không thể lại nhiều hơn một chút sao ạ? 1100 linh thạch không được sao?” Nhìn đối phương, Kiều Thụy không quá vừa lòng giá cả mà đối phương đưa ra.
“Ha ha ha, tiểu sư đệ, chúng ta bên này thu mua linh tài đều là theo giá thị trường, ta không có ép giá các ngươi giới đâu!” Nhìn Kiều Thụy, sư huynh cười nói.
"Được rồi, cứ vậy đi.

Đều bán cho sư huynh!” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ đáp ứng giá này.
“Được, đây là linh thạch!” Nói rồi, đối phương đưa qua một túi linh thạch cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ duỗi tay tiếp nhận, giao cho Kiều Thụy.

Kiều Thụy lấy túi, thả linh hồn lực ra, kiểm kê một chút linh thạch trong túi, xác định số lượng rồi mới thu hồi lại.
“Sư huynh, Kim Đường bên này có đan dược có thể trị liệu thai ký trên mặt không?”
“Khụ khụ khụ……” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy nhịn không được ho khan.

Tâm nói: Thiên Kỳ không phải là thật muốn chữa khỏi cho sư tử hung dữ kia chứ?
“Có, không biết sư đệ nghĩ muốn phẩm cấp nào?” trong lúc nói chuyện, sư huynh đã thu lại xương và da thú, mang hai người đi tới đại sảnh.

“Ta muốn cấp hai thượng phẩm, đan dược trị liệu thai ký!”
“Cái này là Vô Hạ đan, 800 linh thạch một viên.

Cái này là Mỹ Nhan đan, 700 linh thạch một viên.

Còn có cái này là Trú Nhan Đan, cũng là 700 linh thạch một viên.

Ba loại đan dược này đều có thể loại trừ thai ký trên mặt.” Lấy ra ba loại đan dược, vị sư huynh kia miệng lưỡi lưu loát giới thiệu.
“Được, ta muốn ba viên Vô Hạ đan!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra 2400 linh thạch đưa cho đối phương.
"Được." sư huynh kia gật đầu, lấy ra một cái bình sứ, đựng ba viên đan dược giao cho Liễu Thiên Kỳ.
“Đa tạ sư huynh!” Tiếp nhận đan dược, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi Kim Đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui