Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


“A, đau, đau quá……”
“Đau, đau quá, đau quá……”
Một canh giờ tiếp theo, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ vượt qua trong ma âm kích thích não của vị sư tỷ này.
Kiều Thụy cố nén màng tai, rốt cuộc căng qua một canh giờ.
Một canh giờ sau, hai lá linh phù trên mặt Mộng Phỉ hóa thành tro bụi rơi xuống đất, Liễu Thiên Kỳ vội vàng dậy đi xem xét tình huống.
“A, cái này, này……”
Nhìn mặt Mộng Phỉ tràn đầy máu loãng màu đen, huyết nhục mơ hồ thảm không nỡ nhìn, Kiều Thụy bị dọa không nhẹ.
“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Kiều Thụy, Mộng Phỉ hồ nghi hỏi.
“Cái này……” Nghe được đối phương hỏi, vẻ mặt Kiều Thụy xấu hổ.

Y nói gì bây giờ? Chẳng lẽ y nói, sư tỷ ơi, mặt tỷ bị vị hôn phu của ta trị xong còn dọa người hơn trước luôn ấy?
“À, Mộng sư tỷ không cần lo lắng, tình huống rất tốt, bài xuất ra rất nhiều độc tố.

Tiểu Thụy sở dĩ kinh ngạc là không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy thôi.” Lễ phép mà nhìn Mộng Phỉ, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng trả lời.
Thiên Kỳ, huynh lừa nữ tu người ta như vậy được hả? Nếu người ta thấy dáng vẻ này của mình, phỏng chừng sẽ giết huynh luôn ấy.
"Vậy hả, hiệu quả tốt lắm sao? Lấy gương cho ta xem!” Nghe được hiệu quả tốt, Mộng Phỉ vui mừng khôn xiết.
“Mộng sư tỷ không cần sốt ruột.

Còn có bước trị liệu thứ ba nữa.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một lá Tịnh trần phù, rửa sạch sẽ máu độc và da chết trên mặt Mộng Phỉ.
“Ồ! Thật sự có hiệu quả này!” Sau khi nhìn thấy mặt Mộng Phỉ được rửa sạch sẽ, Kiều Thụy kinh ngạc phát hiện, thai ký trên mặt Mộng Phỉ thật sự đã phai nhạt đi rất nhiều.
Nhìn thoáng qua ái nhân đang khiếp sợ, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một cái chén, cùng với hai lá phù.
“Tiểu Thụy, đem phù đốt thành tro, đặt trong chén này!”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, liếc mắt một cái làm theo, đôt phù thành tro, giao cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhận lấy, thả một chút nước vào chén.

Sau đó, hắn dùng ngón tay khuấy một chút, hợp phù và tro lại thành bùn loãng.
“Mộng sư tỷ, bùn này phải đắp trên mặt, đêm nay, ngươi tốt nhất không nên mang khăn che mặt, cũng không được dùng tay đụng vào mặt.

Sáng sớm ngày mai, sau khi rời giường, ngươi có thể rửa sạch bùn trên mặt.

Nếu sáng mai ngươi soi gương mà hiệu quả không tệ lắm thì giờ thân ngày mai, ngươi có thể lại đến tìm ta trị liệu.

Nhưng nếu ngươi cảm thấy hiệu quả không tốt thì không cần đến nữa." Liễu Thiên Kỳ vừa đắp mặt cho Mộng Phỉ, vừa cẩn thận dặn dò.

"À, ta hiểu rồi.

Đa tạ ngươi, Liễu sư đệ!”
“Tiểu Thụy, mở trói cho Mộng sư tỷ đi!” Đắp xong mặt rồi, Liễu Thiên Kỳ bảo Kiều Thụy cởi trói cho đối phương.
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, buông lỏng dây cho nàng.
“Liễu sư đệ, đây là 800 linh thạch, mặc kệ như thế nào, linh thạch mua Vô Hạ đan không thể để ngươi bỏ ra.” Nói rồi, Mộng Phỉ đưa qua 800 linh thạch cho Liễu Thiên Kỳ.
“Cảm ơn Mộng sư tỷ.

Mộng sư tỷ trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ đấy, không được đụng vào mặt, cũng đừng làm rớt bùn ra.

Sáng mai lại rửa!”
“Ừm, cảm ơn Liễu sư đệ nhắc nhở, ta đã biết! Cáo từ hai vị sư đệ!” Nhìn hai người một cái, Mộng Phỉ xoay người rời đi.
Liễu Thiên Kỳ thấy người đi ra, cười thu linh thạch lại.
“Thiên Kỳ, huynh thật là lợi hại.

Ta cảm giác thai ký của Mộng sư tỷ phai nhạt hơn rất nhiều! Huynh làm sao làm được? Huynh dán phù gì vậy?”
"Ta dán cho nàng chính là Bài Độc phù, mỗi lần nàng sử dụng linh lực kích hoạt một lần, linh phù sẽ đánh nát thai ký trên da nàng một chút.

Quá trình này giống như là dùng dao rạch mặt, dùng tay xé mặt vậy, rất thống khổ, nhưng Mộng sư tỷ vẫn vững sừng sững." Hầy, nữ nhân đúng là động vật kỳ quái, vì một khuôn mặt, thế mà đau đến vậy cũng nguyện ý.
"Còn, huynh bôi lên cho nàng là…?"
“Cũng là Bài Độc phù, nhưng so với phía trước ôn hòa hơn chút, sẽ không quá đau.”
“Chỉ bài độc, không đẹp nhan sao?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Không cần, phù chính là dùng để bài độc, đan dược mới là làm mỹ nhan và chữa trị.

Nàng ăn xong đan dược rồi, tế bào trên mặt sẽ trở nên sinh động hơn, càng thích hợp bài độc, mà bài độc xong, dược lực trong đan dược cũng sẽ hấp thu càng tốt hơn.”
“Ồ.

Hóa ra là vậy!”
“Ha ha ha, yên tâm đi, ta nắm chắc ba ngày sữ chữa khỏi cho nàng thôi!”
“Ừ, Thiên Kỳ là nhất!” Đối với Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy tin tưởng mười phần.
Theo như lời Liễu Thiên Kỳ, ba ngày sau, thai ký trên mặt Mộng Phỉ đã bị loại bỏ, làm mịn lại.

Chuyện này làm Mộng Phỉ mừng như điên.

Mà Liễu Thiên Kỳ cũng thực thuận lợi mà bắt được 9200 linh thạch còn lại kia.
Ngày thứ tư, Liễu Thiên Kỳ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, mang theo Kiều Thụy cùng đi ngâm linh tuyền chúc mừng.

Hai người ngâm mình trong ao linh tuyền, Liễu Thiên Kỳ chậm rãi thở dài một hơi, cảm giác được linh lực nồng đậm trong khoảnh khắc bao bọc lấy thân thể hắn.
“Thật thoải mái!” Vẻ mặt Kiều Thụy hưởng thụ, thích ý nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển và luyện hóa linh lực trong nước.
Liễu Thiên Kỳ nhắm mắt lại, cũng bắt đầu hấp thụ và luyện hóa linh lực trong nước.
Ngâm linh tuyền cả ngày, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy mới tay nắm tay, quyến luyến không tha mà rời ao linh tuyền.
“Ngâm linh tuyền thật là thoải mái, nếu có thể mỗi ngày ngâm mình trong linh tuyền, thực lực chúng ta nhất định sẽ đề cao rất nhanh!”
“Ha ha ha, nếu đệ thích, ta đây sẽ nỗ lực kiếm linh thạch, tranh thủ để Tiểu Thụy của ya mỗi ngày có linh tuyền để ngâm."
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy vui vẻ.

“Ta...!ta cũng có thể đi nhận nhiệm vụ kiếm linh thạch.

Không cần huynh nuôi đâu."
“Ừ, ta biết, Tiểu Thụy rất lợi hại.

Nhưng Tiểu Thụy mới vừa thăng cấp Trúc Cơ không lâu, trong vòng nửa năm tốt nhất không nên đi mấy chỗ như Yêu Thú Sơn linh tinh, chờ đến khi thực lực càng củng cố càng ngưng thật, rồi đi cũng không muộn.”
"Ừm, ta biết rồi." biết Thiên Kỳ muốn tốt cho mình, Kiều Thụy tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Hôm qua là ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?”
“Còn tạm, gặp được Liễu Vũ đáng ghét kia, nàng cũng ở Võ Viện.

Nhưng nha đầu này thể thuật không tốt cho lắm, lúc hai người đánh nhau, nàng bị đối thủ thành đầu heo luôn.” Nghĩ đến tình trạng Liễu Vũ thê thảm kia, Kiều Thụy nở nụ cười.
“Hửm? Còn có đánh nhau à?” Nghe thấy cái này, Liễu Thiên Kỳ lo lắng mà xem xét Tiểu Thụy nhà mình từ đầu đến chân.
"Huynh nhìn ta làm cái gì? Đối thủ của ta tuy là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thể thuật cũng không mạnh hơn Liễu Vũ bao nhiêu, ba quyền đã bị đánh bại rồi.

Hắn cả quần áo của ta cũng chưa động được, sao có thể làm ta bị thương kia chứ?"
"Đệ đó, không sao thì tốt.

Đạo sư các đệ cũng thật là, dạy thể thuật thì dạy thể thuật đi! Mắc gì đánh nhau? Nếu bị thương thì phải làm sao?" nói đến đây, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ lo lắng.

“Ha ha ha, yên tâm đi Thiên Kỳ, ta rất lợi hại, sẽ không dễ dàng bị thương đâu.

Hơn nữa, ta rất thích đánh nhau nữa.

Cái này là chiêu thức có thể tôi luyện chính mình, tăng mạnh kinh nghiệm thực chiến.” Nói đến chuyện đánh nhau này, vẻ mặt Kiều Thụy hưng phấn rõ.
“Ta biết chỗ tốt rất nhiều, nhưng ta sẽ lo lắng cho đệ!”
Liễu Thiên Kỳ đời trước làm sát thủ cũng không thiếu cùng các sát thủ huynh đệ khác đánh nhau.

Đích xác, đánh nhau có thể tăng thêm kinh nghiệm thực chiến, có thể làm nắm tay càng nhanh ác hơn.

Nhưng, cũng rất dễ dàng bị thương.

Vì khi còn nhỏ huấn luyện quá mạnh, nên lúc Liễu Thiên Kỳ bốn mươi tuổi đã có các loại bệnh lung tung rối loạn.
Cứ việc, Tu chân giới này có linh khí có thể tu luyện, sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng, Liễu Thiên Kỳ vẫn còn rất lo lắng cho Tiểu Thụy của hắn.
“Hì hì, yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.

Hơn nữa đánh nhau chỉ là tu luyện thể thuật, không dùng linh lực, không sử dụng linh thuật.

Sẽ không sao mà.”
“Ừ, tự mình phải cẩn thận.

Đừng làm ta đau lòng!” Xoa xoa tóc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau về tới nhà.

Bỗng nhiên, họ nhìn thấy trong nhà hỗn độn một mảnh, cùng với năm vị khách không mời mà đến ngồi trong sân.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều nhíu chặt mày.
"Được lắm, hai tiểu tử này, cũng rất biết hưởng thụ nha.

Nơi này dựa núi gần sông, phong cảnh đẹp, còn thanh tịnh, không ai quấy rầy.

Một tháng tiền thuê phải năm, sáu trăm linh thạch đi?” Râu xồm ngồi trên ghế đá, nhìn về phía hai người vừa về.
Vì hỏi thăm hành tung hai người này, đã đúng là lao lực không ít, không thể tưởng tượng được hai tên nhãi ranh này có tiền như vậy, ở lại một nơi ẩn nấp mà thanh u thế này.
"Bọn ta ở đâu thì có liên quan gì đến ngươi?" Kiều Thụy trừng mắt nhìn đối phương như hổ rình mồi, bực mình nói.
Y nghĩ thầm: cái đàn khốn kiếp này, thật đúng là âm hồn không tan, mới bốn ngày công phu đã tìm tới chỗ bọn họ rồi.
“Tiểu Thụy, hấp dẫn lực chú ý của chúng!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, truyền âm cho Kiều Thụy.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy gật đầu.

“Rõ rồi.”
“Hắc, thằng nhóc chết tiệt, chết đến nơi, ngươi còn cãi bướng!” Nói rồi, Khỉ Ốm kế bên bèn đi tới.
Kiều Thụy ra quyền, một quyền trực tiếp đánh ngã Khỉ Ốm Luyện Khí tầng bảy xuống đất.
“Hắc, tụi bây lên!” Liếc thấy Kiều Thụy dám ra tay, Râu xồm quát to một tiếng, bốn huynh đệ thủ hạ lập tức vây Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vào giữa.
Liễu Thiên Kỳ lấy Ẩn thân phù ra, trực tiếp biến mất trước mặt mọi người.
“Chạy à? Mau đuổi theo!”
“Dạ!” Nghe được Râu xồm ra mệnh lệnh, hai thủ hạ lập tức chạy ra sân đuổi theo.
Đáng tiếc, người mới vừa chạy ra sân, bỗng không động đậy nổi.
“Lão Đại, cứu mạng, bọn ta không động đậy được!” hai người hô to ra tiếng.
“Tiểu Ngũ, Bôn Tử? Các ngươi làm sao vậy?” Nhìn hai người đứng ngoài sân không nhúc nhích, Râu xồm kinh hô ra tiếng.
“Lão Đại, chúng ta bị tiểu tử kia tính kế.

Không động đậy nổi!” Tiểu Ngũ kêu sợ hãi ra tiếng.
“A……” Đột nhiên, Bôn Tử kêu thảm thiết một tiếng, một cánh tay trái rơi xuống mặt đất.
“A……” Tiếp theo, Tiểu Ngũ cũng kêu thảm thiết một tiếng, một cánh tay trái cũng rơi xuống.
“Chó má!” Râu xồm quát to một tiếng, mang theo Khỉ Ốm và Hắc Đản cũng từ trong viện chạy ra, hoang mang rối loạn mà đi sang bên này, xem xét tình huống của hai huynh đệ.
“Lão Đại, tay… tay của bọn ta!” Nhìn cánh tay trên mặt đất, Tiểu Ngũ và Bôn Tử kêu rên.
“Hắc Đản, mau đút cho bọn nó Cầm Máu đan đi, xé Định Thân phù trên đầu bọn nó ra!”
“Dạ!” Theo tiếng, Hắc Đản vội vàng đút cho hai người Cầm Máu đan.

Chỉ là còn không đợi gã duỗi tay xé xuống phù dán trên đỉnh đầu đối phương, bỗng phát hiện trên trán mình cũng nhiều thêm một lá bùa, gã không thể cử động.
“Hắc Đản, ngươi làm sao vậy?” Nhìn Hắc Đản, Râu xồm hồ nghi hỏi.
“A… Lão Đại, ta cũng không thể cử động!” Khỉ ốm kinh hô ra tiếng.
Râu xồm xoay người lại, vội vàng nhìn về phía Khỉ Ốm.

Còn chưa đợi gã duỗi tay bóc linh phù trên đầu Khỉ ốm ra, một quyền của Kiều Thụy đã tạc lại đây.
"Tên nhóc ranh!" Râu xồm quát to một tiếng, bực mình tung một quyền lại.

Hai người quyền cước tương hướng, đánh vào nhau.
“A……” Khỉ Ốm hét thảm một tiếng, tay trái gã cũng bị bổ xuống.
“Khỉ Ốm……” Râu xồm kinh hô một tiếng, muốn qua hỗ trợ nhưng lại bị Kiều Thụy tung một quyền đánh vào mặt.
"Tên khốn nhà ngươi!" Râu xồm duỗi tay, sờ về phía túi dưỡng thú của mình.

Nhưng gã đột ngột cảm giác được một trận ác phong không ổn sau lưng.

“A……” Gã lắc mình, vội vàng né tránh.
Kiều Thụy phất tay, tung ra một xấp Bạo Tạc phù và Hỏa phù, tiếp đón đối phương.
“Ầm ầm ầm……!” Khi tiếng nổ mạnh này không còn nữa, Râu xồm đã bị trực tiếp xốc bay ra ngoài, trọng thương ngã xuống đất.
“A……” Hắc Đản kêu thảm thiết một tiếng, tay gã cũng bị bổ xuống.
Liễu Thiên Kỳ đi đến phía sau Râu xồm, chụp một tấm Định Thân phù lên Râu xồm đang muốn đứng dậy, theo sau lại một tờ Kim phù chặt đứt tay trái gã.
Liễu Thiên Kỳ xé Ẩn thân phù trên người xuống, làm trò trước mặt năm người, cầm đi nhẫn không gian của chúng.
“Ngươi….

tên khốn này, ngươi thật to gan!”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ khịt mũi coi thường.

“Lần đầu tiên ta tạc thương các ngươi là cho các ngươi một giáo huấn, đồng dạng, lần thứ hai ta chém đứt một tay các ngươi, lấy đi nhẫn không gian của các ngươi, cũng là cho các ngươi một giáo huấn.

Nhưng mà, đừng để ta lại nhìn thấy các ngươi lần thứ ba.

Nếu không, ta trực tiếp giết các ngươi!”
“Ngươi...!ngươi dám! Học viện Thánh Đô cấm tàn sát đồng môn!”
“Ha hả, chỉ cần thần không biết quỷ không hay là được!” Liễu Thiên Kỳ nhún vai, nói theo lý thường.
“Đúng vậy, nơi này một người cũng không có, chúng ta giết các ngươi cũng không ai biết hết.” Kiều Thụy gật đầu, cũng nói theo lý thường.
Lấy đan dược Cầm máu trong nhẫn không gian bọn chúng, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp nhét vào trong miệng chúng.

Theo sau, hắn bày ra một cái kết giới, đem năm người vây trong không gian kết giới song song.
“Thiên Kỳ, chúng ta làm sao bây giờ?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy hỏi.
“Bọn chúng bị ta vây trong kết giới rồi, trong vòng một canh giờ bọn chúng không động đậy được, cũng vô pháp rời kết giới.

Người khác tự nhiên cũng nhìn không được bọn chúng.

Ngươi đi tìm Vương Thành sư huynh, nói với hắn gia cụ trong nhà hỏng rồi.

Tiêu chút linh thạch sang đó mua một bộ gia cụ mới về đi.

Ta thì đi Kim Đường một chuyến."
"Ừm, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Hai người liền phân công nhau rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui