Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Sau nửa canh giờ, Nhị gia Liễu Hải, Tứ tiểu thư Liễu Ti, Ngũ tiểu thư Liễu Vũ, Lục thiếu Liễu Thiên Lộ cùng với nữ chính Liễu San đều tụ tập tới phòng khách Liễu Giang.
“Đại ca, không biết ngươi tìm ta là vì chuyện gì?” Ngồi bên cạnh Liễu Giang, Nhị gia Liễu Hải không rõ nguyên do hỏi.
“Nhị đệ, Thiên Kỳ nói Thiên Lộ cầm tiền tiêu vặt của nó.

Ta tìm các ngươi lại đây là muốn hỏi một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Ngồi trên chủ vị, Liễu Giang nhìn nhìn nhị đệ mình, lại nhìn nhìn Liễu Thiên Lộ đứng phía sau nhị đệ.
Nghe được lời này, Liễu Thiên Lộ không khỏi chột dạ một trận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ đang đứng phía sau Liễu Giang.
“A!” Rụt rụt cổ, Liễu Thiên Kỳ ra vẻ khiếp đảm mà cúi đầu, không tự giác mà kéo lấy quần áo Liễu Giang.
“Thất đệ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh bị dọa hồn vía lên mây, nắm chặt quần áo phụ thân mình không buông tay, nữ chính Liễu San lo lắng mà nhẹ gọi một tiếng.
“Thiên Kỳ chớ sợ, đại bá sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.” Liễu Giang ghiêng đầu, nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ bị dọa hỏng, ông nhẹ giọng trấn an.
“Cảm ơn đại bá!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, rụt cổ vội vàng nói tạ.
“Thiên Lộ, sao lại thế này?” Nhị gia nhìn về phía nhi tử mình.
“Cha, hắn nói dối, con căn bản không có lấy tiền tiêu vặt của hắn!” Liễu Thiên Lộ lớn tiếng phản bác, chết không thừa nhận.
“Đúng vậy, tiểu phế vật này căn bản chính là muốn bôi nhọ Lục đệ, Lục đệ sao sẽ coi trọng chút xíu tiền tiêu vặt này của hắn chứ?" Liễu Vũ cũng vội vàng biện bạch cho đệ đệ mình.
“Làm càn? Ai là tiểu phế vật? Cái gì tiểu phế vật?” Nghe được Liễu Vũ nói, Liễu Giang quát to một tiếng.
“A……” Nhìn đến bộ dáng đại bá tức giận, Liễu Vũ vội vàng ngậm miệng lại không dám nói nữa.
Hừ, Liễu Thiên Lộ xúc động dễ giận, Liễu Vũ kiêu ngạo ương ngạnh, hai cái trứng ngu xuẩn! Ở trong lòng Liễu Thiên Kỳ thầm mắng hai người vụng về.
“Đại bá bớt giận, con thấy chuyện này có thể là có một chút hiểu lầm gì đó rồi chăng? Không bằng để Lục đệ và Thất đệ hai người bọn họ nói ra hiểu lầm, nói ra thì tốt rồi.

Dù sao mọi người đều là người một nhà mà!” Liễu Ti vội vàng góp lời.
Nghe được Liễu Ti nói, Liễu Thiên Kỳ không khỏi cho đối phương điểm mười tán thành trong lòng.

Không thể không nói, trong ba người tỷ đệ này, Liễu Ti là đứa có nội tâm nhất, nhưng cũng chỉ là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa thôi, đấu với ta, còn chưa đủ tư cách!
“Đúng vậy phụ thân, chúng ta vẫn nên hiểu biết cho rõ một chút đi? Khả năng chuyện này thật sự có hiểu lầm chăng?” Mở miệng, nữ chính nói như vậy.
Nữ chính đáng giận, rõ ràng là cùng Liễu Ti mặc chung một cái quần!
“Được, Thiên Lộ, ngươi nói đến cùng là chuyện như thế nào?” Nhìn Liễu Thiên Lộ, Liễu Giang ý bảo đối phương thuyết minh.
“Đại bá, là cái thế này.

Trước đó chúng ta tới nơi này của ngài lĩnh tiền tiêu vặt.

Trên đường trở về, ta liền nhìn đến tiểu (hai chữ phế vật chưa ra khỏi miệng, Liễu Thiên Lộ liền vội vàng đổi thành Thất đệ), Thất đệ hắn đem tiền tiêu vặt cho quản gia trong viện hắn, nói là phải mua lá trà cho Tam thúc.

Ta nhìn thấy Thất đệ hiếu thuận như vậy, liền đi lên đi khích lệ hắn hai câu, chỉ là không nghĩ tới Thất đệ thế mà lại tự mình ngã xuống mặt đất, còn muốn bôi nhọ ta đoạt tiền tiêu vặt của hắn, Thật là quá đáng!” Nói đến đây, Liễu Thiên Lộ lòng đầy căm phẫn mà trừng về phía Liễu Thiên Kỳ đáng giận kia.
Tiểu phế vật, ngươi dám đến nơi đại bá cáo trạng, quả thực là tìm chết.
Nghe được Liễu Thiên Lộ nói, Liễu Giang khẽ gật đầu.

Quay đầu nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ đứng sau.

“Thiên Kỳ, ngươi cũng nói xem là chuyện như thế nào?”
“Ta, ta……” Ngẩng đầu, Liễu Thiên Kỳ khiếp đảm mà nhìn về phía đại bá.
“Ha ha ha, Thất đệ, ngươi đây là sợ hãi chứ gì? Tự mình tiêu sạch tiền tiêu vặt, còn nói cái gì, Lục đệ đoạt đi tiền tiêu vặt của ngươi, quả thực là không thể nói lý!” Khinh thường mà nhìn Liễu Thiên Kỳ vâng vâng dạ dạ, Liễu Vũ buồn cười mà nói.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ trong lòng một trận vô ngữ.

Bọn họ đây là đoán chắc nguyên chủ không biết nói chuyện, cho nên mới cố ý vừa giáp mặt đã trần tình như vậy?
“Thiên Kỳ không phải sợ, nói ra mọi chuyện đi.

Nếu là Lục ca ngươi sai, đại bá nhất định vì ngươi làm chủ.

Nếu là ngươi sai, đại bá cũng nhất định sẽ không mặc kệ ngươi, oan uổng Lục ca ngươi!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Liễu Giang nghiêm túc mà nói.
“Đại bá, thỉnh, thỉnh xem qua!” Liễu Thiên Kỳ đưa qua một khối Lưu Ảnh thạch.
Phía trước hắn sớm có chuẩn bị, sử dụng hai khối Lưu Ảnh thạch, ghi lại cảnh Liễu Thiên Lộ cướp đoạt tiền tiêu vặt của hắn.

Một khối này là hắn chuẩn bị cho đại bá, mà một khối còn dư lại là muốn để lại cho phụ thân nguyên chủ.

Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ lấy ra Lưu Ảnh thạch, Liễu Thiên Lộ sắc mặt đại biến, Liễu Vũ cũng chột dạ thay đổi sắc mặt, ngay cả Liễu Ti luôn luôn đa mưu túc trí cũng có một loại dự cảm không lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui