Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi


Nhìn nam nhân ngồi bên người mình sắc mặt xanh mét, nổi trận lôi đình, Vương An Dương nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
“Có lẽ, ngươi cũng có thể trực tiếp giết ta, như vậy, sẽ không còn nhiều thống khổ và phiền não thế nữa!"
Nhìn Vương An Dương trên giường hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đạm nhiên, Liễu Hà hung hăng mà cắn cắn răng, bỗng nhiên cúi người xuống, gắt gao ôm người vào trong lồng ngực.
Vương An Dương mở mắt ra, nhìn Liễu Hà nằm bên cạnh, gắt gao ôm lấy mình, y nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cái gì cũng không nói.
Vương An Dương không nói lời nào, Liễu Hà cũng không lên tiếng.

Hai người lẳng lặng mà ôm nhau, ai cũng không mở miệng nữa.
Thật lâu……
Vào thời điểm Vương An Dương cho rằng nam nhân bên cạnh đã ngủ rồi, giọng nói trầm thấp mà lại từ tính của đối phương lại vang lên bên tai.
“Ta….

ta năm nay 168 tuổi.

Lúc ta vừa mới sinh ra, phụ thân mời thuật sĩ phê bát tự cho ta.

Thuật sĩ nói ta mệnh cách không tốt, trời sinh chính là mạng khắc thê khắc tử.

Ta là tu sĩ, hơn nữa là tu sĩ Kim Đan, nên ta đương nhiên không có khả năng tin tưởng loại chuyện ma quỷ này.

Vào một lần chợ hoa, ta đã gặp Liên Nhi, Liên Nhi giống như là tên nàng vậy, hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng mỹ lệ mà lại thiện lương, chúng ta nhất kiến chung tình, đều vô cùng thích lẫn nhau!” Nói đến đây, Liễu Hà cúi đầu, nhìn nhìn Vương An Dương trong lồng ngực.
Mà giờ phút này, Vương An Dương đang tập trung tinh thần mà nghe đối phương kể ra, biểu cảm trên mặt vô cùng bình thản.
“Liên Nhi là người thường, tuy phụ thân ta không thích nàng, cũng không hy vọng ta cưới một nữ nhân bình thường không thể tu luyện làm thê tử.

Nhưng, chúng ta đều yêu đối phương rất sâu.

Nên ta không màng phản đối trong nhà, cưới Liên Nhi.

Chỉ là….

chỉ là ta không nghĩ tới, ta và Liên Nhi thành thân mới một năm, Liên Nhi đã vào lúc nàng sinh nở, rời bỏ ta……” Nói đến đây, Liễu Hà có chút nghẹn ngào.
“Liên Nhi, chính là mẫu thân của thiếu gia sao?”
“Ừ, nàng chính là mẫu thân của Thiên Kỳ, là một nữ nhân chỉ cùng ta yêu nhau 403 ngày, đã bị ta khắc chết.” Nói đến đây, trong lòng Liễu Hà có chút chua xót.
“Ngươi cảm thấy….

là ngươi đã khắc chết nàng?” Không thể tin tưởng mà nhìn nam nhân bên cạnh, Vương An Dương sai biệt hỏi.
“Lúc bắt đầu không cảm thấy, nhưng sau khi Liên Nhi chết, Thiên Kỳ cũng gặp chuyện.

Thiên Kỳ sinh ra thân thể rất yếu, căn cốt cũng không tốt.

Ba tuổi còn gặp một hồi bệnh nặng, suýt nữa bỏ mạng.

Bảy tuổi rớt vào hồ hoa sen, suýt nữa chết đuối.

Mười ba tuổi từ trên cây ngã xuống, suýt chút nữa bị ngã chết.

Mười lăm tuổi bị Liễu Thiên Lộ đánh nội thương, cũng suýt nữa bỏ mạng.”
“Vì bởi vì như thế, cho nên ngươi cảm thấy phu nhân là ngươi khắc chết, mà ngươi cũng vẫn luôn khắc thiếu gia? Nên ngươi cũng muốn cự tuyệt ta?” Tuy Vương An Dương thật sự không muốn tin tưởng đây là sự thật, nhìn sắc mặt u buồn của nam nhân, y lại cảm thấy, đây là chân tướng.
“Ta….

ta thích ngươi, thích thật lâu.

Nhưng ta...!nhưng ta sợ ngươi cùng ta ở bên nhau, sẽ hại ngươi.

Cho nên, ta vẫn luôn rất hy vọng, rất hy vọng ngươi có thể lưu lại bên người ta, chỉ để ta mỗi một ngày, mỗi một ngày đều nhìn thấy ngươi, như vậy...!như vậy ta đã rất thỏa mãn rồi.

Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi sẽ chủ động thông báo tình cảm với ta.

Ta...!lúc ấy trong lòng ra vui mừng nói không nên lời, chỉ là….

ta nghĩ đến Liên Nhi và Thiên Kỳ, ta bỗng không dám đáp ứng ngươi.”
“……” Thế mà thật sự là như vậy?
“Buổi tối hôm đó, ta cùng mấy người bạn cũ uống xoàng mấy chén, ta không uống say.

Nhưng ta nhìn ngươi ở trước mặt ta, thâm tình nói với ta rằng ngươi thích ta.

Nên ta… đã cầm lòng không được mà hôn ngươi.

Sau đó, ngươi lại mất tích hai tháng.

Ta vẫn luôn, vẫn luôn đau khổ tìm ngươi.

Lúc ấy, ta nhìn thấy ngươi mang theo một thân thương tích trở về, còn nghe được chính miệng ngươi nói đi Yêu Thú Sơn, lòng ta vừa tức vừa gấp, thậm chí ta có chút nghĩ mà sợ, sợ ngươi cũng không về nữa.

Ta biết, ngươi vất vả như vậy, ngươi sở làm hết thảy đều là vì ta, vì làm ta có thể thích ngươi, tiếp thu ngươi.

Nhưng...!nhưng lòng ta rất mâu thuẫn, ta không biết ta nên làm sao bây giờ?”
“Một mình đi Yêu Thú Sơn, thật là ta suy xét không chu toàn, làm ngươi vì ta lo lắng!” Vương An Dương cũng minh bạch, lúc ấy, Liễu Hà thật sự lo lắng y, thật sự đau lòng y.
“Không, là ta không tốt, ta không nên bộc phát tính tình với ngươi, ta lại càng không nên đánh ngươi!” Xoa gương mặt Vương An Dương, Liễu Hà nhẹ giọng xin lỗi.
“Liễu Hà, ngươi cảm thấy, ngươi không cùng ta ở bên nhau là tốt với ta, là không hy vọng ta bị ngươi khắc chết hay sao?"
“Phải, trước đó ta nghĩ như vậy!” Liễu Hà gật đầu, không phủ nhận mình có nghĩ tới.
“Vậy hiện tại thì sao? Hiện tại ngươi lại nghĩ như thế nào?”
“Hiện tại, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, ta muốn cùng người ta thích, cùng nhau đối mặt với tất cả gian nan hiểm trở.

Bởi vì….

bởi vì Thiên Kỳ nói với ta rằng, nếu ta không thể cùng ngươi bên nhau, thì cái gì ta cũng không cho ngươi được.

Nếu ta không ở bên ngươi, ngươi cũng chưa chắc bởi vậy mà hạnh phúc.”
“Liễu Hà, ngươi không nên, ngươi không nên cho ta hy vọng trước, rồi lại hủy diệt hy vọng của ta.

Sau đó, vào thời điểm ta muốn quên ngươi, ngươi lại một lần nữa cho ta hy vọng.

Ngươi như vậy, ta sẽ rất thống khổ, ngươi biết không?”
Nhìn Vương An Dương hãy còn rơi lệ, Liễu Hà cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lấy nước mắt trên mặt đối phương.
“An Dương, cho ta một cơ hội nữa được không? Ta sẽ không thương tổn ngươi nữa!”
“Ngươi một bên nhu tình mật ý mà dỗ ta, một bên tuyệt tình tuyệt ý thương tổn ta, ngươi….

ngươi nói ta làm sao tin tưởng ngươi được?”
Nghe Vương An Dương chất vấn, Liễu Hà chua xót mà kéo kéo khóe miệng, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn cánh môi đối phương.
“An Dương, chúng ta tới kết khế ước bạn lữ đi! Mặc kệ sau này ngươi có thể tin tưởng ta hay không, sau khi kết xuống khế ước bạn lữ, chúng ta cũng chỉ có thể thuộc về lẫn nhau.

Một khi khế ước thành, đó là phu phu, trừ phi có một phương thân tử đạo tiêu, nếu không, vĩnh không thay đổi.”
Nghe được bốn chữ khế ước bạn lữ, Vương An Dương khiếp sợ không thôi.

“Liễu Hà?”
“Thật xin lỗi, ta biết ngươi còn chưa tha thứ cho ta, ta cũng biết, ngươi chưa chắc nguyện ý cùng ta kết khế ước này.

Nhưng, chỉ là ta không muốn ngươi làm trượng phu của người khác.

Ta muốn….

Ta muốn ngươi chỉ làm An Dương của riêng ta.” Kéo tay Vương An Dương, Liễu Hà lấy chủy thủ ra cắt qua đầu ngón tay hai người, mặc niệm chú ngữ, kết xuống khế ước bạn lữ.
Nhìn ánh sáng màu đỏ bay vào giữa mày của mình, Vương An Dương ngơ ngác mà mở to đôi mắt, không biết nên nói cái gì.
Liễu Hà cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn môi Vương An Dương, kéo người vào trong lồng ngực lần nữa.
Vương An Dương ngơ ngác mà nhìn trượng phu nằm ở bên cạnh mình, vẻ mặt y mờ mịt.

Y không nghĩ tới, lần này Liễu Hà sẽ quyết đoán đến vậy, sẽ sấm rền gió cuốn liền cùng kết khế ước bạn lữ đến vậy.
“An Dương, mặc kệ ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng được, ta cũng là phu của ngươi rồi.

Khế ước đã thành, ngươi ta đã là phu phu, kiếp này ngươi cũng trốn không thoát.

Nếu ngươi muốn thoát khỏi ta, chỉ có một đường, là giết ta!”
“Ta……” Nhìn nam nhân nói rõ ràng như vậy, Vương An Dương cạn lời một trận.
“Ngủ đi, ta giúp ngươi cởi áo ngoài!” Nói rồi, Liễu Hà đứng dậy, cởi bỏ áo ngoài và giày cho hai người, rồi sau đó lại đắp chăn lên cho Vương An Dương.
Nhìn Liễu Hà ôm mình vào trong ngực, bản thân hắn thì ngủ ngoài chăn, Vương An Dương nhăn nhăn mày.

“Ngươi không lạnh sao?”
“Ta là tu sĩ Kim Đan.”
Nghe vậy, Vương An Dương cạn lời một trận.

Đúng vậy, đối phương là tu sĩ Kim Đan, mấy tháng không ăn, không uống, không ngủ cũng không có vấn đề gì, càng đừng nói sợ lạnh!
"Lấy phù trên đầu ta xuống đi!" Nhìn Liễu Hà, Vương An Dương khó chịu mà hạ mệnh lệnh.
Nhìn ái nhân không cao hứng Liễu Hà theo lời làm theo, lấy phù xuống.
Vương An Dương hoạt động tay chân một chút, y nhướng mắt.

“Ngươi cùng ta kết khế ước bạn lữ.

Vậy, Thu Lan ngươi tính toán xử trí như thế nào?”
“Ta có thể đem khế bán mình trả cho nàng, ta còn có thể cho nàng một bút linh thạch, để nàng ra khỏi phủ, gả chồng!”
Chuyện này cũng không phiền toái, khế bán mình của Thu Lan còn ở trong tay Liễu Đồng, chỉ cần đem khế bán mình trả cho đối phương, lại đưa lên một bút linh thạch bồi thường, vậy thì Thu Lan sẽ tự ngoan ngoãn rời đi.
“Vậy….

Vậy thiếu gia và Thiếu phu nhân thì sao? Bọn họ sẽ đồng ý chúng ta ở bên nhau sao?” Chuyện này Vương An Dương càng lo lắng hơn nữa.
“Sẽ.

Thiên Kỳ từ trước đến nay hiếu thuận.

Nó sẽ không phản đối!” Đối với nhi tử, Liễu Hà vẫn rất hiểu biết.
“Vậy, vậy ngươi… trước đó không phải ngươi ghét bỏ ta nhỏ sao? Ta hiện tại chỉ trưởng thành hơn một tuổi mà thôi, ngươi không chê ta nhỏ nữa?” Ở trong mắt Vương An Dương, mười chín tuổi cùng với hai mươi tuổi thật sự không có gì khác nhau.
Đối mặt tiểu ái nhân làm khó dễ và truy vấn, Liễu Hà không sao cả mà nhún vai.
“Không sao cả, ngươi sẽ chậm rãi lớn lên.

Hơn nữa, từ trước là ta lo lắng tâm trí ngươi không đủ thành thục, gánh tâm, cảm tình ngươi dành cho ta chỉ là nhất thời xúc động, vô pháp lâu dài.

Cũng không phải ghét bỏ ngươi tuổi nhỏ.

Nhưng hiện tại, chúng ta kết khế ước bạn lữ rồi, nên ta cũng không cần lo lắng này nọ nữa.

Dù sao ngươi cũng là người của ta rồi!”
“Ta……” Bộ dáng nam nhân theo lý thường, lại một lần làm Vương An Dương cạn lời.
“Liễu Hà, ngươi vào tình huống ta không động đậy được, buộc ta và ngươi kết khế ước đạo lữ, ngươi không cảm thấy ngươi thật quá đáng sao?” Rõ ràng là chuyện hai người, nhưng đối phương lại trực tiếp làm chủ, việc này làm tâm Vương An Dương rất không thoải mái.
“Thật xin lỗi, ta không muốn mất ngươi!” Liễu Hà thấp giọng nói, âm thanh ôn nhu khác thường.
“Ngươi?” Vương An Dương không nghĩ tới đối phương lại trắng ra như thế, thản nhiên mà xin lỗi mình.
“An Dương, mấy tháng nay ta đều không ngủ một giấc an ổn nào, ta muốn ngủ trong chốc lát.

Ngươi cũng ngủ một giấc đi! Chờ tỉnh ngủ rồi, ngươi lại chậm rãi nghĩ xem, muốn xử trí ta thế nào cũng không muộn!” Nói rồi, Liễu Hà nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại.
Nhìn nam nhân chỉ nói trong chốc lát, bỗng thật sự ôm mình ngủ mất, Vương An Dương cứng họng.
Liễu Hà là Kim Đan, mấy tháng không ăn không ngủ cũng không thành vấn đề.

Nhưng hắn lại nhanh như vậy mà ngủ mất, đủ thấy đối phương có bao nhiêu mỏi mệt.
Nhìn nam nhân mệt mỏi ngủ cạnh mình, Vương An Dương nhẹ nhàng nhăn nhăn mày.

Y biết, y biết nửa năm qua, Phúc Thành Liễu gia bên kia đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Y biết, Liễu Hà vì chuyện bên kia tốn rất nhiều tâm huyết, và thêm chuyện tình cảm với mình cũng không thiếu hao tổn tinh thần.

Mỗi ngày đều bị nhiều chuyện phiền lòng như vậy quấn lấy, dù có là Kim Đan cũng ăn không tiêu!
Liễu Hà bên cạnh mỏi mệt bất kham, tâm lực cạn kiệt, làm Vương An Dương nhìn mà ngực đau từng đợt.

Vì không ảnh hưởng đến y, người nam nhân này có thể áp chế toàn bộ cảm tình của mình, đem tất cả tình cảm đều áp xuống đáy lòng, đem toàn bộ thống khổ đều giấu đi.

Đây là có bao nhiêu yêu y, có bao nhiêu đau lòng y, mới có thể làm được?
“Liễu Hà, là ta sai rồi, ngươi không phải không yêu ta, mà là quá yêu ta.” Vương An Dương nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của nam nhân.
Cho tới nay, Vương An Dương đều cảm thấy Liễu Hà không đủ yêu mình, Liễu Hà quá yếu đuối.

Hắn thậm chí cả Thu Lan cũng không bằng, hắn cả thổ lộ với mình cũng không dám.

Nhưng hiện tại, Vương An Dương mới hiểu được, nam nhân không phải không yêu y, mà là quá yêu y!
“Liễu Hà, ta tha thứ cho ngươi!” Dán bên tai nam nhân, Vương An Dương nhẹ giọng nói.
“Cái….

cái gì?” Liễu Hà mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ngủ đi!” Nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên mặt đối phương, Vương An Dương ôn nhu vỗ về đối phương ngủ yên.
“Ừm!” Liễu Hà giật giật thân mình, ôm người trong lồng ngực càng chặt hơn vài phần.
Vương An Dương gối lên vai nam nhân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.Ngày kế, giờ cơm sáng.
Nhìn Liễu Hà và Vương An Dương sóng vai cùng nhau từ hậu viện đi ra, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt, y kéo kéo góc áo Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.
Nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ta cùng với An Dương, đêm qua đã ký kết khế ước bạn lữ, chúng ta hiện tại đã là phu phu!” Nhìn mọi người trong đại sảnh, Liễu Hà nghiêm túc mà tuyên bố chuyện này.
Nghe thấy tin vui này, lão quản gia Liễu Đồng vui mừng không thôi.

“Chúc mừng Tam gia, chúc mừng phu nhân!”
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân!” các nha hoàn và hạ nhân khác cũng vội vàng cúi đầu chúc mừng.
“Kết lập khế ước?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, không khỏi có chút giật mình.
Đối với tu sĩ mà nói, lập khế ước chính là thành thân.

Mặc dù không có nghi thức thành hôn, chỉ cần lập khế ước, vậy đó đã là phu phu.
“Chúc mừng phụ thân, chúc mừng An thúc!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, chủ động mở miệng chúc mừng.
“Dạ, chúc mừng phụ thân, chúc mừng An thúc!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy cũng vội vàng chúc mừng theo.
“Ừ, ăn cơm đi!” Nhìn nhìn hai đứa nhỏ, Liễu Hà mang Vương An Dương cùng nhau ngồi vào vị trí chủ nhân.

“Dạ” Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Liễu Hà.

Một nhà bốn người lần đầu tiên ngồi cùng nhau, nhấm nháp bữa cơm sáng này.
“Ăn nhiều một chút đi, linh mạch ngươi tuy đã được đả thông, nhưng còn cần ăn nhiều thức ăn linh khí nồng đậm một chút để ôn dưỡng.

Linh mạch ôn dưỡng rồi, thực lực của ngươi tăng lên cũng sẽ làm ít công to.” Liễu Hà nhẹ giọng nói, gắp không ít đồ ăn cho Vương An Dương, bỏ vào trong chén đối phương.
“A...” Vương An Dương lên tiếng, cúi đầu yên lặng mà ăn.
“Phụ thân!”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ mở miệng gọi một tiếng phụ thân, Vương An Dương lập tức thần kinh căng chặt mà nhìn về phía đối phương.
“Hửm?” Liễu Hà nghiêng đầu, nhìn nhi tử đang ngồi bên cạnh.

“Phụ thân định khi nào cùng An thúc làm hôn lễ vậy?”
“À, lát nữa cơm nước xong sẽ bảo Liễu Đồng đi tìm thuật sĩ nhìn xem, chờ tuyển đã ngày tốt rồi, phụ thân sẽ thông tri cho con!” Nhìn nhi tử, Liễu Hà nhẹ giọng nói.
“Được ạ, hài nhi nhất định chuẩn bị một phần lễ vật thích hợp cho phụ thân và An thúc.”
Nghe được lời này, Liễu Hà lãng cười.

“Người trong nhà, không cần lễ vật gì, có phần hiếu tâm này của con là được rồi."
“An thúc!” Liễu Thiên Kỳ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Vương An Dương.
“Thiếu gia!” Vương An Dương không tự giác mà siết chặt đôi đũa trong tay, thần kinh y càng thêm căng chặt, cả cơ bắp trên mặt cũng căng chặt lên theo.
“Ha ha ha, gọi là thiếu gia gì nữa chứ?” Nhìn tiểu thê tử bên cạnh, Liễu Hà bất đắc dĩ mà cười.
“An thúc gọi ta Thiên Kỳ là được!”
“A...” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Vương An Dương gật đầu liên tục
“Sau này, phụ thân phải phiền toái An thúc chiếu cố.

Mọi người đều là người một nhà, An thúc có muốn lễ hỏi hoặc là lễ vật tân hôn gì, đều có thể nói với ta.

Chỉ cần trong khả năng cho phép, ta đều sẽ mua về hiếu kính thúc và phụ thân.”
“Không không không, không cần.

Ta cái gì cũng không thiếu.

Thiên Kỳ không cần phiền toái!” Vương An Dương lắc đầu, vội cự tuyệt.
“An Dương, ngươi không cần câu nệ như vậy, Thiên Kỳ và Tiểu Thụy đều là nhi tử của ta, sau này, bọn nó cũng là con của ngươi.

Ngươi là cha kế của chúng.” Nhìn ái nhân thần kinh căng chặt, co quắp bất an, Liễu Hà nhẹ giọng trấn an.
“Dạ, ta….

ta biết rồi.” Vương An Dương gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
“Ha ha ha!” Nhìn ái nhân nói chuyện một chút tự tin cũng không có, Liễu Hà bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
“An thúc có khả năng vẫn chưa quen, không quá thích ứng đúng không?” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ hỏi thật nhẹ, cũng thật đạm.
“Thiên….

Thiên Kỳ, là ta...!là ta muốn cùng Liễu Hà bên nhau.

Ngươi….

Nếu ngươi oán hận thì cứ oán hận ta là được.

Đừng oán hận phụ thân ngươi, hắn….

hắn rất yêu thương ngươi.” Vương An Dương bóp bóp nắm tay, rốt cuộc y lấy hết can đảm nói ra những lời này.
“An Dương!” Nghe y nói như vậy, Liễu Hà có chút đau lòng mà kéo nắm tay nhỏ của đối phương qua.
“Ta… ta không muốn, không muốn ảnh hưởng đến tình cảm phụ tử của các ngươi!” Nhìn Liễu Hà, Vương An Dương bất an mà nói.
Ở trong nhà này sáu năm, y biết, hai phụ tử Liễu Hà và Thiên Kỳ cảm tình rất tốt, có thể nói là phụ từ tử hiếu, hoà thuận vui vẻ.

Mà Vương An Dương sợ nhất chính là, bởi vì mình mà ảnh hưởng đến tình cảm cha con của hai người, làm Liễu Hà thương tâm khổ sở.
“Không, sẽ không.

Nếu Thiên Kỳ không cao hứng, từ sớm nó đã nói với ta rồi.

Nó sẽ không giấu giếm ta.

Hơn nữa, trước một ngày ngươi muốn thành thân, cũng là Thiên Kỳ cổ vũ ta, bảo ta theo đuổi ngươi về.”
“Chuyện này……” Nghe Liễu Hà nói như vậy, Vương An Dương càng hoang mang mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“An thúc, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta sẽ không làm khó một người yêu người mà ta thương yêu.

Mọi người là người một nhà, ngài đừng nhìn thấy cứ như nhìn thấy yêu thú vậy, được không?” Liếc đối phương, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
“Hì hì, đúng vậy, Thiên Kỳ đẹp hơn yêu thú nhiều á, không dọa người đâu!” Kiều Thụy cười hì hì, cũng ở một bên vội vàng hoà giải.
“Ha ha ha, ta….

ta chỉ là lo lắng thôi!”
“Ngài không cần có bất luận băn khoăn lo lắng gì.

Chỉ khi ngài và phụ thân sống vui vẻ, ta và Tiểu Thụy mới càng an tâm.

Ngài nói xem, có phải hay không?”
“Ừm, đúng vậy!” Vương An Dương gật đầu, tự nhiên cũng minh bạch đạo lý này.
“Được rồi, đều ăn cơm đi, lát nữa cơm cũng lạnh mất!” Nói rồi, Liễu Hà gắp một vài món nhi tử thích ăn.
“Cảm ơn phụ thân!”
Ngày kế, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau trở về học viện Thánh Đô.
Nhìn Kiều Thụy mới vừa học xong, cao hứng phấn chấn về đến nhà, Liễu Thiên Kỳ chủ động ra đón.

Hắn thơm thơm lên môi đối phương.

“Gặp được chuyện tốt gì hả? Sao vui vẻ vậy?”
“Thiên Kỳ, ta nói huynh nghe nè, hôm nay ta cùng sư huynh xếp hạng tám trong Võ Viện đối luyện, ta chẳng những không bại, ta còn đánh thắng luôn! Đó chính là xếp hạng thứ tám á, xếp hạng thứ tám lận á! Vui quá chừng!” Nói đến cái này, Kiều Thụy vui mừng không thôi, khuôn mặt nhỏ tràn ngập kiêu ngạo và tự hào, biểu cảm thật phong phú.
“Ồ? Thứ tám mà cũng đánh bại, lợi hại như vậy?" Liễu Thiên Kỳ chống cằm, từ trên xuống dưới từ đầu đến chân mà đánh giá đối phương.
"Sao….

sao vậy?" Liếc thấy biểu cảm ái nhân kỳ kỳ, Kiều Thụy cảm giác thấy không ổn.
“Cởi quần áo!” Liễu Thiên Kỳ uổng công làm mặt lạnh, lạnh giọng ra lệnh.
“Thiên Kỳ, trời… còn sáng trưng trưng, cởi… cởi quần áo làm chi?" Nghe được ba chữ 'cởi quần áo', Kiều Thụy có chút không được tự nhiên mà cúi đầu.
"Đệ có thể lựa chọn tự mình cởi, hay là ta đến cởi!" Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn đối phương, không cho phép vi phạm.
"Ta….

Ta tự cởi!" Nhìn ra ái nhân không cao hứng.

Kiều Thụy cúi đầu, tự mình cởi quần áo ra hết.
Nhìn vếp bầm xanh tím trên vai, trên đùi, còn có trên ngực Kiều Thụy, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ lập tức khó coi hơn ba phần.
“Thiên….

Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân cả khuôn mặt đều đen, Kiều Thụy nhỏ giọng gọi một câu.
“Lần này biết thông minh rồi, nói đối thủ không vả mặt đúng không?” Liễu Thiên Kỳ lấy linh dịch chữa thương ra, đẩy người nằm trên giường, một bên bôi thuốc cho đối phương, một bên chất vấn.

“Ta….

ta sợ huynh lo lắng cho ta!”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ tăng mạnh sức tay.

“Biết ta lo lắng đệ, còn thích đánh lôi đài với người ta như vậy?”
“A, đau….

đau!” Kiều Thụy cắn chặt môi, kêu đau.
“Đau, ta thấy đệ là không biết đau, mới xuất quan mấy ngày thôi, đã đi theo người ta đánh nhau?”
“Được rồi, ta….

ta biết sai rồi, Thiên Kỳ, ngươi cũng đừng bực ta, được không?” Kiều Thụy lấy lòng mà giữ chặt tay nam nhân, y vội vàng xin tha.
“Ta đi mua cho đệ eo bài vào Trọng Lực Thất.

Một tháng.

Ngày mai đệ đi Trọng Lực Thất đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem eo bài đưa cho đối phương.
“Một tháng? Thế, vậy huynh không đi sao?” Kiều Thụy tiếp nhận eo bài, hỏi ái nhân.
“Ta không đi.

Đệ là võ tu, đi Trọng Lực Thất đối với luyện thể của đệ vô cùng hữu ích.

Đệ phải nắm cho chặt một tháng này.” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà dặn dò.
"Hai người chúng ta trước đó đã cùng nhau bế quan, ăn Kim Hồng quả.

Lại ăn rất nhiều đan dược, dùng hết rất nhiều linh bảo và linh thạch.

Có phải linh thạch đều dùng hết rồi không?” Hỏi đến cái này, Kiều Thụy có chút lo lắng.
Trước đó lúc hai người bế quan, vì thăng cấp và ổn định thực lực, đan dược và linh bảo, cùng với linh thạch trên người nhận được lúc tân hôn đều dùng hết bảy tám phần, còn thừa không được bao nhiêu.

“Không cần lo lắng, ta có thể vẽ một ít phù bán đi.

Linh thạch tất nhiên là kiếm lại được.

Mà việc bây giờ đệ phải làm chính là an tâm đi Trọng Lực Thất, tăng lên thể thuật của đệ.

Tranh thủ một tháng sau đánh bại đệ nhất cao thủ Võ Viện.”
“Đệ nhất á? Cũng không phải là dễ dàng gì, nhưng… nhưng mà, ta sẽ nỗ lực!” Nói đến cái này, Kiều Thụy vỗ vỗ bộ ngực, lộ ra bộ dáng tự tin tràn đầy.
“Ha ha ha, ta tin tưởng đệ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ của Võ Viện!” Liễu Thiên Kỳ hôn hôn môi ái nhân, nghiêm túc mà cổ vũ đối phương.
“Ừm, ta đi Trọng Lực Thất, nhất định sẽ tu luyện cho tốt.

Thiên Kỳ, chính huynh ở nhà phải chiếu cố tốt cho bản thân nha!” Kiều Thụy sờ sờ mặt ái nhân, y có chút không yên tâm.
"Ừ, ta sẽ." Bôi thuốc xong, Liễu Thiên Kỳ mặc quần áo vào cho Kiều Thụy.

Tiếp đó lại lấy ra một túi linh thạch cho đối phương.
"Linh thạch này đệ cầm đi tu luyện!"
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, nhận lấy linh thạch Liễu Thiên Kỳ cho.
Bí cảnh Hằng Dụ rất nhanh sẽ mở ra.

Cho nên, Liễu Thiên Kỳ hy vọng Kiều Thụy có thể lợi dụng mỗi một phút mỗi một giây mà tu luyện, tăng lên thực lực của chính y.

Chỉ có thực lực của y càng cao, sau khi tiến vào bí cảnh Hằng Dụ mới càng thêm an toàn.
“Thiên Kỳ, chuyện phụ thân và An thúc, huynh… huynh sẽ không cảm thấy không vui chứ?" Kiều Thụy kéo tay ái nhân, lo lắng hỏi một câu.
"Sao có thể? Phụ thân có người chiếu cố là chuyện tốt.

Chúng ta hiện tại thật sự không thể phân thân, không thể ở bên chiếu cố cha!”
Tuy chuyện Liễu Hà và Vương An Dương lập khế ước đã thoát xa quỹ đạo vốn có của nguyên tác, hoàn toàn điên đảo giả thiết của tác giả.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Cứ việc, thân phận Vương An Dương có chút đặc thù, về sau y và phụ thân có khả năng sẽ gặp phải một ít trở ngại.

Nhưng chỉ cần hai người là thật tình yêu nhau, người làm nhi tử như hắn tuyệt đối không ngăn cản, chỉ biết chúc phúc!
"Vậy sao.

Huynh có thể nghĩ như vậy, ta an tâm rồi." Thật ra trước đó Kiều Thụy cũng rất lo lắng, lo ái nhân không thích chuyện này, sẽ vì vậy mà xa cách phụ thân.
“Ha ha ha!” Liễu Thiên Kỳ cười khẽ, kéo Kiều Thụy vào trong lồng ngực.
“Đi Trọng Lực Thất phải tu luyện cho tốt vào, chờ đệ đã trở lại, chúng ta cũng lập khế ước!”
“Lập khế ước á?” Nghe thấy cái này, đôi mắt Kiều Thụy lập tức trừng lớn.
Nhìn bộ dáng ái nhân trừng mắt cứng lưỡi, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

“Sao vậy, đệ không muốn?”
“Không không không, ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta….

ta chỉ sợ huynh, sợ huynh không muốn thôi!” Nếu kết khế, Thiên Kỳ sẽ không thể nạp thiếp.

Cho nên, loại chuyện lập khế ước này, rất nhiều nam tu cũng không muốn làm.
“Đồ ngốc, sao ta lại không muốn kia chứ? Ta còn ước gì, trên người đệ dán một cái nhãn to, viết chữ: Liễu Thiên Kỳ chi thê.

Khiến cho cả trai lẫn gái đều không dám có ý tưởng không an phận gì với đệ!"
Nghe được lời này, Kiều Thụy cười ha ha không ngừng.

“Huynh nói gì vậy hả? Ta… ta cũng đâu phải đồ vật, sao có thể dán tờ giấy đi lại khắp nơi được?"
“Cho nên ấy, chúng ta lập khế ước, như vậy ta sẽ không sợ người khác cướp mất đệ!"
“Ừm, kỳ thật, kỳ thật ta cũng sợ lắm, sợ Thiên Kỳ bị người khác cướp đi!” Nói đến cái này, Kiều Thụy như cún con bảo vệ thức ăn mà ôm cổ ái nhân.
“Ha ha ha.”
Nhìn tiểu bộ dáng của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười hôn lên môi đối phương…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui