Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Cuối hè, đầu thu, gió thổi qua đám lá rụng dưới sân, vang xào xạc, rõ ràng buổi sáng vẫn quang đãng nhưng vừa đảo mắt lại mây mù giăng lối, ùn ùn kéo đến, gió thổi đến lòng nàng trống rỗng, vọng về như đang khóc, lại như đang kể, từng tiếng như đang nện vào tim nàng, khiến nàng chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nhan Y Lam, tại sao ngươi phải gạt ta?
Ngươi có biết, ngươi làm vậy giống như sự lăng trì vô hình với ta không?
Cuồng phong xuyên qua ống tay áo của nàng, khiến nàng lảo đảo lui về sau một bước, thân ảnh đơn bạc vừa nhìn liền tựa như muốn ngã, giống như lá rơi trơ trọi giữa chân trời.
Bích Diên chậm chạp từ trong Phượng Nghi cung ra, sắc mặt không đành lòng nhìn Khương Ngưng Tuý, môi ngập ngừng vài lần, cuối cùng cúi đầu hành lễ:
"Thái tử phi."
Khương Ngưng Tuý không đáp, lại tựa như căn bản không nghe thấy, tầm mắt dán lên lầu các cung điện phía sau Bích Diên, khung cảnh vốn dĩ phải quen thuộc hôm nay lại trở nên đáng trào phúng như vậy.
"Canh giờ không còn sớm, Thái tử phi vẫn nên sớm lên đường xuất cung." Rốt cuộc Bích Diên lại không thể nào mang lời thật nói với Khương Ngưng Tuý, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
"Xe ngựa đã chuẩn bị xong, sau khi xuất cung, tự có người tiếp ứng, Thái tử phi không cần phải lo lắng."
Khương Ngưng Tuý vẫn không để tâm, ánh mắt cố chấp rơi vào trong Phương Nghi Cung, thấp giọng nói:
"Ta muốn gặp nàng."
Bích Diên thở dài một tiếng:
"Thái tử phi vẫn nên sớm lên đường đi." Suy nghĩ một chút, nàng lại tiếp lời:
"Hoặc là Thái tử phi có lời gì, nô tỳ có thể thay mặt người chuyển cáo cho điện hạ."
Nghe được ý tứ trong lời của Bích Diên, Khương Ngưng Tuý mạc nhiên lui lại hai bước, nàng nghĩ có lẽ vì gió quá lớn rồi, nếu không sao lại thổi đến khiến đôi mắt nàng phát đau, tựa như một ngọn lửa hừng hực muốn tiêu huỷ tất cả mọi thứ trước mắt nàng, chỉ còn lại vắng lặng, không còn quang minh.
Chậm rãi lắc đầu, Khương Ngưng Tuý cười lạnh một tiếng, mi mắt không mang bất kỳ lưu luyến gì, xoay người rời đi.
Ngay cả gặp mặt ta một lần, nàng cũng không đồng ý, vậy ta còn cái gì có thể nói với nàng đây.
Đưa mắt nhìn Khương Ngưng Tuý càng ngày càng xa, đôi mắt Bích Diên cảm thấy có chút đau xót, dưới màn gió cát, thân ảnh của Khương Ngưng Tuý dần trở thành một điểm mơ hồ, nhưng nàng thế nào cũng không thể quên được phiến cảnh tượng kia. Bóng lưng quyết tuyệt lãnh mạc của Khương Ngưng Tuý lộ ra một cổ quật cường, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
====
Lần nữa trở về Tê Loan điện, Bích Diên tiến vào gần bên trong, cách một tấm bình phong, nhỏ giọng bẩm báo:
"Điện hạ, Thái tử phi đã rời đi."
Tê Loan Điện yên tĩnh đến lạ thường, nếu không phải trong bình phong truyền đến âm thanh rót rượu khe khẽ, gần như sẽ khiến người ta cảm thấy Bích Diên đang tự thuyết tự thoại. Hồi lâu, Nhan Y Lam mới hỏi:
"Nàng cuối cùng đã nói gì?" Thanh âm trầm thấp, lộ ra tịch đạm vạn cổ bất hoá.
Trầm mặc trong chốc lát, Bích Diên vẫn đúng sự thật trả lời:
"Thái tử phi không nói gì cả."
Nhan Y Lam bật cười, thanh âm mang theo chút tự giễu cùng không biết làm sao, nhưng chỉ có Bích Diên hiểu được, lòng nàng ấy giờ khắc này khó chịu đến mức nào. Trơ mắt nhìn ái nhân rời đi, thật ra đã hiểu rõ đó là vạn bất đắc dĩ, nhưng vẫn không cách nào giảm bớt nỗi đau đó.
Loại đau đớn này, thống khổ này, dù là cửu ngũ chí tôn, bất quá cũng chỉ là huyết là thịt.
Nói cho cùng, Nhan Y Lam trước tiên là quân vương của Nhan Quốc, sau đó mới là ái nhân của Khương Ngưng Tuý, nàng vĩnh viễn không cách nào có thể sống tuỳ tâm sở dục, cũng vĩnh viễn không cách nào dánh một bản thân trọn vẹn cho Khương Ngưng Tuý.
Nghĩ đến đây, Bích Diên không khỏi lên tiếng trấn an:
"Chờ đến sau khi chuyên thành..."
Đột nhiên, thanh âm ly rượu đặt xuống bàn của Nhan Y Lam bỗng nhiên vang lên, cắt đứt lời Bích Diên. Nàng xoay người, đem bản thân ẩn hoàn toàn vào bóng tối vô biên.
"Lui ra đi."
Cứng nhắc nuốt vào những lời còn sót lại, Bích Diên yên lặng hành lễ.
"Vâng."
Sau khi Bích Diên rời đi, trong điện lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch, nội tâm của Nhan Y Lam nứt vỡ, loại đau khổ này, cho dù nàng có nỗ lực mở to mắt thế nào thì cũng chỉ thấy hắc ám vô định đang đeo bám.
"Ngưng Tuý..."
Lặng lẽ gọi tên Khương Ngưng Tuý, vị đắng tự nhiên đọng lại trên đầu môi, nàng thấp mi cười, thanh âm có chút bất lực, thê ai.
Ngươi còn chưa rời đi, ta cũng đã bắt đầu hối hận rồi.
=====
Như lời Bích Diên nói, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài Phượng Nghi cung, dường như biết Khương Ngưng Tuý sẽ đến vậy. Bước chân của nàng còn chưa đến bên cạnh xa mã, liền đã có một thị vệ mặc trang phục xa phu vội vã nhảy xuống xe, đi đến chỗ Khương Ngưng Tuý.
"Thái tử phi, thần nhận lệnh của Trưởng công chúa, đến hộ tống Thái tử phi xuất cung."
Khương Ngưng Tuý không đáp, nàng quay đầu nhìn cung điện nguy nga phía sau. Chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trước mắt, giống như một thước phim quay chậm, nàng nhắm mắt, thuận theo chỉ dẫn của thị vệ ngồi vào trong xe.
"Ngưng Tuý, Ngưng Tuý!"
Xa mã đã chuẩn bị khởi hành, Khương Ngưng Tuý đột nhiên nghe thấy có người ở bên ngoài đang gọi tên nàng, cẩn thận nghe kỹ, rốt cuộc chính là thanh âm của Nhan Quân Nghiêu.
"Ngưng Tuý!" Thân thể chắn trước xa mã, Nhan Quân Nghiêu thở hỗn hễn, cau mày nói:
"Nàng không thể rời đi một cách không minh bạch như thế."
Khương Ngưng Tuý vẫn không đáp, nàng tựa vào một góc bên trong, thần sắc lãnh ngưng, dương như không muốn lại nghĩ đến những thứ đạo lý từ lời của Nhan Quân Nghiêu nữa, nàng mệt mỏi nhắm hai mắt, không muốn lên tiếng.
"Đây dù sao vẫn là hoàng cung Đại Nhan, nàng là Thái tử phi của Đại Nhan ta, cho dù Bắc Ương Vương có thiên đại bản lĩnh cũng không cách nào vượt qua hoàng tỷ mà đuổi nàng đi."
Nghe thấy lời của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Tuý chỉ cười khổ.
Thật ra Nhan Quân Nghiêu căn bản không biết, việc Ương Huyền Lẫm có quyền lực đuổi nàng đi hay không, nàng có phải Thái tử phi của Nhan Quốc hay không, đối với nàng mà nói, một chút quan trọng cũng không có. Sở dĩ nàng không biện giải, không ra sức, không bận tâm, là vì người ngầm cho phép tất cả những chuyện này xảy ra, là Nhan Y Lam.
Ban đầu nàng đã từng nói, cả đời này nàng cũng sẽ không rời khỏi Nhan Y Lam, trừ phi, nàng ấy chính miệng đuổi nàng đi. Chỉ là không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như thế, đột nhiên như thế.
"Ngưng Tuý, Ngưng Tuý?"
Chờ hồi lâu vẫn không thấy trong xe ngựa có động tĩnh gì, Nhan Quân Nghiêu vừa gấp vừa phiền muộn, hắn định đến gần để xem kết quả, không ngờ Khương Ngưng Tuý đã trước hắn một bước vén một góc rèm, thanh âm cách tấm màn truyền đến, khe khẽ lại không chân thật.
"Thái tử không cần quá quan tâm đến ta." Thanh âm sâu kín dừng một chút, Khương Ngưng Tuý nói:
"Chúng ta, các tự vi an*." Dứt lời, rèm xe rơi xuống, chỉ nghe được tiếng vỗ nhẹ vào buồng xe của Khương Ngưng Tuý, thị vệ lĩnh mệnh, mang nàng ra khỏi hoàng cung.
Có lẽ là những lời sau cùng của Khương Ngưng Tuý không mang chút lưu luyến, cho nên mới khiến Nhan Quân Nghiêu rung động như vậy. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, xa mã của Khương Ngưng Tuý đã đi quá xa, hắn bỗng đuổi theo mấy bước, phát giác khoảng cách khó mà theo kịp, lúc muốn đuổi theo lại là đã quá muộn.
Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh, lặng lạ đem tất cả thu vào mắt, đến tận lúc này nàng mới vươn tay kéo lấy tay Nhan Quân Nghiêu.
"Thái tử Nhan Quốc, ngươi đừng nên khổ sở, tình thế trong cung hệện nay thuấn tức vạn biến, có lẽ xuất thành, đối với Thái tử phi mà nói, là lựa chọn tốt nhất thì sao?"
"Ngươi sẽ không hiểu." Nhan Quân Nghiêu hất tay Kỳ Nguyệt ra, ngơ ngẩn nói:
"Ngươi không biết, vì Đại Nhan này, vì hoàng tỷ, Ngưng Tuý đã làm bao nhiêu việc. Ta chỉ là không nghĩ ra, tất cả những chuyện mà Ngưng Tuý làm, ngay cả người ngoài như ta cũng thấy rõ, sao hoàng tỷ ngay cả nửa điểm động tình cũng không có, sao tỷ ấy có thể nhẫn tâm đuổi nàng đi?"
Hoàng tỷ đã từng nói, nàng chỉ cần một mình Ngưng Tuý.
Rõ ràng, chính miệng nàng đã từng nói với hắn, tại sao bây giờ lại dễ dàng từ bỏ Ngưng Tuý như vậy, tuỳ ý để mặc Bắc Ương Vương định đoạt?
Tất cả, tất cả những chuyện này, Nhan Quân Nghiêu nghĩ không ra, càng không thể tiếp nhận.
Kỳ Nguyệt bị Nhan Quân Nghiêu hất sang một bên, nàng miễn cưỡng đứng vững người, vội cất lời:
"Trưởng công chúa làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của nàng, ngươi cũng không nên lại quá bận tâm Thái tử phi nữa."
"Một ngày nào đó, đích thân ta sẽ đạp nát mỗi một tấc đất của Ương Quốc." Nhan Quân Nghiêu siết chặt quả đấm, giận đến đỏ mắt.
"Tất cả mọi vũ nhục lăng nan mà hoàng huynh ngươi gây ra cho Nhan Quốc, cho hoàng tỷ hôm nay, ngày sau, ta nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!"
Dứt lời, Nhan Quân Nghiêu phất tay áo rời đi, lưu lại một mình Kỳ Nguyệt đứng dưới gió bụi xào xạc, bóng ảnh đầy ủy khuất cùng khổ sở, cảnh vật trong tầm mắt đã có chút mơ hồ, nàng quật cường lau đi giọt nước mắt cứng đầu không chịu rơi xuống, ngực đau đến như muốn nứt ra.
Nàng vốn định an ủi Nhan Quân Nghiêu mấy câu, đáng tiếc đến thời khắc mấu chốt, miệng lại giống như thỏi sắt, một câu cũng không thốt nên lời.
Cũng là đến lúc này, nàng mới hiểu được, hai quốc gia mang lập trường bất đồng, hai con người lưng đeo sứ mênh bối cảnh bất đồng, cuối cùng sẽ phải đối mặt với cục diện khó xử thế này. Thậm chí, ngay cả tư cách an ủi Nhan Quân Nghiêu, nàng cũng không có. Mà hắn hận hoàng huynh, hận Ương Quốc như vậy, nàng rõ ràng nhìn thấy, nhưng không còn chút biện pháp nào.
Thái tử Nhan Quốc, xem ra, chúng ta nhất định phải thù đồ mạch lộ* rồi.
======
Trên cổng thành, Ương Huyền Lẫm chấp tay đứng nhìn xa mã mang Khương Ngưng Túy dần dần rời đi.
"Vương." Một người thân tín đi đến phía sau hắn, bẩm:
"Thần một đường đi theo Thái tử phi Nhan Quốc, nàng đích xác là đến Phượng Nghi cung, chỉ là....Trưởng công chúa cũng không gặp nàng."
Nghe được lời này, đôi mắt luôn sâu không nhìn rõ kia mới lộ ra ý cười chân thực. Hắn khẽ xoay tròn bích ngọc ban chỉ trong tay.
"Nói với Ngô vương, an tâm chớ gấp, lệnh hắn ở ngoài thành chờ tin tức."
"Vâng."
Bích ngọc ban chỉ lục sắc phản chiếu ra tầm mắt của Ương Huyền Lẫm, lãnh liệt khiến người khác không rét mà run, hắn dõi mắt nhìn phiến giang sơn Đại Nhan này, cười thâm thúy.
Xem ra, đến thời điểm nên thu lưới rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui