Khương Ngưng Túy đã từng cho rằng Thái tử phi nhất định rất hận Nhan Y Lam, thậm chí hận đến mức không tiếc nhảy hồ tự vẫn.
Lúc đó nàng còn nghĩ, nỗi hận phải mãnh liệt đến thế nào mới có thể làm cho một nữ tử nhát gan nhu nhược lựa chọn phương thức nghĩa vô phản cố* đến như vậy. Nhưng dần dần, Khương Ngưng Túy phát hiện, dường như mọi chuyện cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài như thế. Nếu Thái tử phi quả thật hận Nhan Y Lam, nàng sẽ không bởi vì chuyện đã từng làm tổn thương Nhan Y Lam mà khổ sở, cũng sẽ không quý trọng bội phần cây phượng trâm giống hệt của Nhan Y Lam.
(*Một đi không trở lại. Kiên quyết không lưu đường lui.)
Nghĩ một lúc, ánh mắt Khương Ngưng Túy hạ xuống, rơi vào hai cây phượng trâm giống nhau như đúc nằm trên bàn trang điểm. Hai cây phượng trâm vừa vặn là một trái một phải, hợp lại sẽ là một bức đồ án song phượng huề du* được điêu khắc tinh xảo, trông rất sống động.
(*Hai con phương hoàng cùng nhau bay lượn.)
Nếu không phải hận, vậy thì tình cảm mãnh liệt như thế lại nên là gì chứ?
"Mẫu phi, mẫu phi."
Tiểu thế tử một đường chạy vào Chiêu Linh điện xuyên qua cửu trọng màn che tìm được thân ảnh Khương Ngưng Túy. Hắn hào hứng nói:
"Mẫu phi, hôm qua chúng ta đã giao ước, mẫu phi đã đồng ý dẫn ta đến Phượng Nghi cung tìm hoàng cô cô."
Khương Ngưng Túy thế nhưng chưa từng nhớ ngày hôm qua đã đồng ý với tiểu thế tử, bất quá chỉ là do hắn cùng Nhan Y Lam một xướng một họa thôi. Huống chi, hiện giờ nàng bởi vì hai cây phượng trâm giống nhau như đúc này mà sinh lòng nghi ngờ. Biết càng nhiều, nàng lại càng không biết phải dùng loại tư thế nào cùng biểu tình gì để đối mặt với Nhan Y Lam.
"Ta hôm nay có chút khó chịu, sợ là không thể mang ngươi đi."
Khương Ngưng Túy nói xong, nhìn thấy dáng vẻ tiểu thế tử vẫn không từ bỏ, nàng đang muốn tiến lên an ủi, lại nhìn thấy Thanh Phù bước nhanh vào, nói:
"Nương nương, Trưởng công chúa phái người cầu kiến."
Khương Ngưng Túy theo bản năng thu hồi hai cây phượng trâm trên bàn, nàng nhẹ giọng đáp:
"Truyền vào."
Bích Diên nhanh chóng bước vào điện. Nàng đầu tiên là nghiêm túc hành lễ một cái, sau đó nói:
"Thái tử phi, Trưởng công chúa nói hoa mai trong ngự hoa viên đã nở rất đẹp, muốn mời Thái tử phi đến cùng uống mấy ly."
"Ngươi thay ta cảm ơn ý tốt của Trưởng công chúa, chỉ là thân thể ta có bệnh, sợ rằng phải cô phụ ý tốt của nàng rồi."
Bích Diên nghe vậy, khuôn mặt thanh lệ hiện lên vài tia ý cười. Nàng tựa như không nghe thấy, trầm tĩnh nói tiếp:
"Điện hạ còn nói, sự kiên nhẫn của người không phải quá tốt, hy vọng Thái tử phi không nên để người chờ quá lâu."
Chỗ nào là tốt bụng nhắc nhở, đây rõ ràng là trần trụi cảnh cáo. Khương Ngưng Túy nhẹ cau mày, nàng đột nhiên cảm thấy cho dù là người thủ đoạn hơn nữa, đối mặt với Nhan Y Lam cứng mềm đều không ăn thì cũng vô pháp đối phó.
"Vậy con cũng muốn đi."
Lúc này, tiểu thế tử lại chen vào, vẻ mặt đầy mong đợi cùng hưng phấn, còn kém không lập tức bay ra ngự hoa viên.
Bích Diên chỉ cười một tiếng, xoay người nhìn tiểu thế tử.
"Tiểu thế tử, Trưởng công chúa nói, chờ một lát sẽ đặc biệt cho phép nãi nương dẫn người đến Phượng Nghi cung xem Lười nhi, không cần phải đi cùng Thái tử phi."
Nghe thấy lời của Bích Diên, trong lòng Khương Ngưng Túy lập tức rét lạnh.
Xem ra Nhan Y Lam là cố ý để một mình nàng đến ngự hoa viên, còn mục đích là gì, trong lòng nàng đại khái cũng đã rõ mấy phần.
Âm thầm siết chặt phượng trâm trong tay, Khương Ngưng Túy xoay đầu nói với Bích Diên:
"Để ta sơ trang trước rồi sẽ cùng ngươi đi ngự hoa viên."
Bích Diên chờ ở ngoài điện, Khương Ngưng Túy sau khi sơ trang xong, đứng dậy nhìn hai cây phượng trâm giấu trong tay áo. Nàng chần chờ trong chốc lát, cuối cùng đem chúng cất kỹ trong ống tay áo, xoay người bước ra Chiêu Linh điện.
Phượng liễn suốt một đường chao đảo lắc lư, xao động đến lòng Khương Ngưng Túy cũng không thể khôi phục bình tĩnh. Đến khi tới ngự hoa viên, Bích Diên bảo hạ nhân hạ liễn, sau đó nói:
"Thái tử phi, mời đi theo ta."
------
Xuyên qua hành lang cửu khúc dài, Khương Ngưng Túy đã tìm được thân ảnh Nhan Y Lam ở trong đình cạnh ao sen. Nàng ấy đang ở đối diện với nàng, khuôn mặt hướng về phía ao sen, thân ảnh thướt tha tiêm tế, xa xa nhìn đến tựa hồ chỉ một cơn gió là có thể thổi tản đi.
Trên bàn một bầu rượu ấm, Khương Ngưng Túy đến càng gần càng có thể rõ ràng ngửi một cỗ hương rượu từ bên trong truyền đến, chỉ là ly rượu trống được đặt ngay ngắn trên bàn cũng không có dấu vết bị động đến. Khương Ngưng Túy sớm biết Nhan Y Lam mời nàng đến không phải chỉ vì chuyện uống rượu. Nhan Y Lam từ trước đến giờ đối đãi với nàng đều là châm biếm cười nhạo, cho nên tất nhiên cũng sẽ không sinh ra nhã hứng muốn cùng nhau ước hẹn đối tửu.
Đưa Khương Ngưng Túy đi đến bên ngoài đình, Bích Diện cũng không có tiếp tục đi tới trước mà xoay người hành lễ với Khương Ngưng Túy một cái, sau đó nhanh chóng lui trở về hướng lúc nãy nàng đi đến.
Trời đông rét lạnh, liệt phong tựa như đao quét ngang gào thét bên tai Khương Ngưng Túy, thổi những sợi tóc trước trán nàng bay phất phới. Ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của nàng nhìn về thân ảnh của Nhan Y Lam, nàng ngây người đứng tại chỗ một lúc lâu mới chậm rãi bước lên bậc thềm đi đến bên người Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa."
Nhan Y Lam nửa xoay đầu, thuận theo âm thanh nhìn về Khương Ngưng Túy. Đôi mắt vốn luôn mang theo yêu dã giờ phút này chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.
"Ngươi đến rồi."
"Ân." Khương Ngưng Túy đi đến trước bàn đá, nhìn ly rượu vẫn chưa từng được chạm vào, nói:
"Trưởng công chúa dường như cũng không có nhã hứng này, hẹn ta đến đây hình như cũng không phải là vì uống rượu."
Nhan Y Lam cũng không phản bác, thẳng thắng nói ra:
"Bản cung hôm qua lạc mất một cây trâm, ban đêm hỏi qua thần nhi mới biết, hắn đã lén lút lấy đưa cho ngươi." Nói xong, Nhan Y Lam đưa tay ra trước mặt Khương Ngưng Túy.
"Lấy ra."
Thanh âm của Nhan Y Lam cũng không lớn, nhưng từng chữ từng chữ đều nhấn mạnh rõ ràng, bên trong cũng lộ ra nghiêm nghị không giận tự uy làm cho Khương Ngưng Túy không khỏi ngẩn ra. Nàng đã từng nghe được ngữ khí hài hước đùa giỡn của Nhan Y Lam, cũng đã thấy qua thần tình lười biếng yêu nhiêu của nàng. Bất cứ lúc nào ở trước mặt nàng, Nhan Y Lam đều là bộ dáng không một chút nghiêm chỉnh, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại sẽ vì một cây phượng trâm mà nghiêm túc.
"Cây trâm này có đến hai cây." Khương Ngưng Túy lấy hai cây trâm từ trong ống tay áo ra, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, sự bình tĩnh trong mắt không biết bị cái gì khuấy nhiễu, thoáng chốc nổi lên dao động.
"Ta chỉ muốn biết, vì sao ta cùng Trưởng công chúa đều có một cây?"
Nhan Y Lam bất động thanh sắc chuẩn xác rút ra một cây thuộc về nàng. Nghe thấy lời Khương Ngưng Túy, nàng vẫn bình thản, thanh âm nhưng mang theo mệt mỏi.
"Đồ trang sức trong cung cơ bản đều giống nhau, thỉnh thoảng có vài món tương tự nhau cũng không có gì lạ."
Khương Ngưng Túy nhíu mày. Nhan Y Lam nói càng vân đạm phong khinh, nỗi nghi ngờ trong tim nàng lại càng sâu.
"Dẫu có tương tự cũng sẽ không tương hợp một trái một phải như vậy. Đây rõ ràng là một đôi."
"Cho nên?" Nhan Y Lam bỗng nhiên nâng mắt nhìn đến, trong mắt cất giấu lãnh ý có thể đóng băng tất cả, tựa như mây đen tiến đến vậy, làm cho người ngạt thở.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lúc Nhan Y Lam đang nói chuyện, thân người đột nhiên áp sát đến Khương Ngưng Túy, cảm giác bị áp bách theo Nhan Y Lam đến gần mà càng trở nên nặng nề, trực tiếp áp lên đáy lòng Khương Ngưng Túy, làm cho nàng không tự chủ được sinh ra ý niệm muốn chạy trốn. Không phải chỉ đơn thuần là bởi vì khí thế lẫm liệt băng lãnh của Nhan Y Lam giờ phút này, mà còn có câu trả lời mà Nhan Y Lam đem đến có lẽ sẽ đẩy nàng đến một con đường xa lạ không biết tên.
Rất nhiều ý niệm tràn ngập trong tim, Khương Ngưng Túy khó mà đè nén cơn hỗn loạn trong lòng, nàng lặng lẽ lui về sau một bước.
Nhận ra được sự tránh né của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam duỗi tay kéo nàng lại, bức nàng không thể lui được, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần, gần đến mức chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau.
"Buông ta ra." Phí công vùng vẫy một cái nhưng đáng tiếc bàn tay đang kéo nàng giống như một thứ xiềng xích vô hình, chỉ lưu lại dấu vết của lần giẫy dụa đó, thế nào cũng không tránh thoát được. Khương Ngưng Túy khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, nhìn Nhan Y Lam, nhàn nhạt nói:
"Ta chỉ muốn biết câu trả lời, bởi vì chuyện này dù sao cũng có liên quan đến ta."
"Thế nào mới gọi là câu trả lời? Là 'hoa tiền nguyệt hạ lưỡng tình tương duyệt', hay là một chuyện cười 'hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình'?" Ngữ khí của Nhan Y Lam rất lạnh, dường như còn lộ ra chút hàn quang sắc nhọn, từng chút từng chút đánh vào trái tim dưới lớp băng của Khương Ngưng Túy.
"Nếu như ngươi muốn biết câu trả lời mà ngay cả chính ngươi cũng không thể thừa nhận được, nếu như ngươi chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả khi biết chuyện này, vậy thì vĩnh viễn đừng nên hỏi."
Hương khí cùng hô hấp trên người Nhan Y Lam đồng loạt tấn công đến, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy bản thân bị bao quanh bởi một mảnh băng lãnh. Cỗ ngạo khí từ trước đến giờ luôn ẩn giấu trong Nhan Y Lam đều được hiển lộ làm cho Khương Ngưng Túy cơ hồ không nhịn được muốn chạy trốn.
"Điện hạ." Thanh âm của Bích Diên đột ngột vang lên, nhưng trong giờ phút này đối với Khương Ngưng Túy mà nói đây chính là sự cứu giúp.
Tựa hồ cũng phát hiện bầu không khí quỷ dị trong tiểu đình, Bích Diên nhanh chóng ngẩng đầu quét mắt qua Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy sau đó lại tiếp tục cúi đầu, nói:
"Thái tử ở bên ngoài ngự hoa viên, nghe nói điện hạ cùng Thái tử phi ở chỗ này, Thái tử cũng đang đi đến đây."
Nghe thấy tên của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy theo bản năng muốn kéo ra khoảng cách của nàng cùng Nhan Y Lam, không ngờ Nhan Y Lam lại lui ra trước một bước, phất phất ống tay áo, sự lạnh lùng cùng nguy hiểm trong mắt thu lại hơn một nửa, chỉ sót lại một mảnh thần sắc mạn bất kinh tâm.
"Thái tử sắp đến." Nhan Y Lam bình tĩnh ngồi vào trước bàn đá. Nàng tự mình rót một ly rượu, nâng ly hướng đến Khương Ngưng Túy.
"Bây giờ vẫn còn kịp, ngươi tốt nhất nên nhánh chóng tránh đi, tránh cho một lát nữa bị máu bắn dính vào người."
Biểu tình của Nhan Y Lam lập tức thay đổi, khó mà đoán được, bản lĩnh thu phóng thành thạo làm cho Khương Ngưng Túy nhìn trân nghẹn lời. Nàng tỉnh hồn, vừa mới xoay người đã nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu đã đi đến cửu khúc hành lang, đang hướng đến chỗ của các nàng.
Dưới màn tuyết trắng ngần, Nhan Quân Nghiêu một thân thanh y đặc biệt nghiêm nghị cùng lãnh liệt, đồng tử đen nhánh, tầm mắt nhìn Khương Ngưng Túy không còn ôn nhu mà xen lẫn một tia tăm tối, chậm rãi đi đến.
------
Editor: Bắt đầu từ hôm nay bộ này mỗi tuần một chương nhé các tình yêu :)