Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Khóe miệng Nhan Y Lam từ đầu đến cuối đều hàm chứa một tia cười nhạt, tầm mắt từ trên người Ninh hoàng hậu di chuyển, rơi xuống trên người Nhan Quân Nghiêu.
"Thái tử thật sự là càng ngày càng không có quy củ rồi, nhìn thấy bản cung thậm chí ngay cả lễ phép đều quên." Nhan Y Lam ngồi xuống, nhận lấy ấm lô mà Bích Diên đưa đến, ánh mắt tựa như vô tình quét ngang Nhan Quân Nghiêu ở đối diện, mạn bất kinh tâm cười.
"Xem ra, Thái tử là không đem bản cung hoàng tỷ này nhìn trong mắt."
Lời nói của Nhan Y Lam lộ ra ý tứ làm khó, Nhan Quân Nghiêu tất nhiên nghe ra. Hắn cắn răng, vẫn thuận theo lời Nhan Y Lam đứng lên, cung kính hành lễ.
"Hoàng tỷ." Nói xong, hắn thẳng người, dư quang quét qua đại điện, sau đó khinh thường cười cười.
"Xem ra hoàng tỷ đối với Thái tử phi của ta thật sự là yêu quý có thừa, ngay cả mẫu hậu tự mình truyền chiếu cũng không muốn để nàng lộ diện?"
Nhan Y Lam cũng không cho là vậy.
"Ngưng Túy hôm qua không cẩn thận uống say, hôm nay hơi men khó tiêu, bản cung sợ nàng đánh mất nghi thái trước mặt mẫu hậu cho nên không để nàng đi cùng."
"Thân là Thái tử phi, lại không quan tâm đến thân phận, tự mình uống say, thậm chí còn vì vậy mà trễ nãi chiếu chỉ của mẫu hậu. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, há chẳng phải là khiến người chê cười?" Nhan Quân Nghiêu tiếp tục châm biếm, trong mắt cũng ẩn chứa chế nhạo.
"Ngưng Túy trong cung không có chút quy tắc nào, hoàng tỷ còn định dung túng nàng đến khi nào?"
Nhan Y Lam nghiêng người tựa vào ghế phượng, nghe thấy lời Nhan Quân Nghiêu liền bật cười:
"Chuyện này, Thái tử không đề cập đến thì thôi, nói ra bản cung trái lại có chút nghi ngờ, cũng muốn hỏi Thái tử."
Nhan Quân Nghiêu đặt đũa ngọc trong tay xuống, bày ra dáng vẻ rửa tay lắng nghe.
"Hoàng tỷ mời hỏi."
"Bản cung sau đó nghe nói, hôm qua Ngưng Túy là cùng Trì Úy uống rượu?" Lúc nói chuyện, thanh âm của Nhan Y Lam thoáng nâng lên, ngữ khí tuy là nghi vấn nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu ý tứ hỏi dò.
"Chỉ là một hộ vệ, lại dám công khai say sưa cùng Thái tử phi, loại hành vi càng củ ngang nhiên quên thân phận như vậy, nếu không có chủ tử bao che dung túng, cho nàng lá gan lớn bao nhiêu cũng không dám làm."
Ngữ khí của Nhan Y Lam rất nhẹ, lộ ra chút tùy ý, nhưng lại luôn có bản sự khiến mỗi một chữ đều rất khí phách, bong bong vang dội. Sự trấn định trên mặt Nhan Quân Nghiêu nhạt hơn rất nhiều, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang Nhan Y Lam, hắn âm thầm nắm chặt đấm tay, nét mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Hoàng tỷ muốn nói cái gì?"

"Chủ tử không có quy củ, hạ nhân tất nhiên cũng sẽ không hiểu." Nhan Y Lam nói xong, mị nhãn nhẹ nâng, câu ra một mạt ý cười yêu nhiêu mà nguy hiểm.
"Nếu Thái tử không biết nên dạy phi tử của mình thế nào, bản cung thân là hoàng tỷ, theo lý nên cố gắng vì Thái tử mà cố một phần tâm."
Nghe được Nhan Y Lam đánh chủ ý đến trên người Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêu làm sao còn có thể ngồi yên, hắn 'két' một tiếng đứng lên, dáng vẻ muốn cùng Nhan Y Lam tranh luận.
"Được rồi." Ninh hoàng hậu nãy giờ chưa từng cất lời. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, huống chi, hai người đều có tâm đầu bảo* riêng, bà thật không tiện thiên vị bên nào, cũng chẳng muốn khuấy đống nước đục này. Nhưng hiện giờ mắt thấy chiến hỏa ngày càng nghiêm trọng, bà rốt cuộc đặt chén đũa trong tay xuống, không vui nói:
(*thứ quý giá.)
"Ai gia tìm cả hai đến không phải là vì muốn nhìn hai đứa tranh chấp không ngừng."
So với Nhan Quân Nghiêu kích động đứng dậy, Nhan Y Lam từ đầu đến cuối đều lười nhác tựa vào ghế, nàng liếc mắt nhìn Nhan Quân Nghiêu đứng đối diện, cười nói:
"Ban đầu mẫu hậu tìm chúng nhi thần đến, đã nên nghĩ sẽ có kết quả như vậy."
"Nha đầu chết tiệt, ngươi nói ít vài câu, thiên hạ liền thái bình." Ninh hoàng hậu thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Nhan Y Lam luôn thờ ơ ngồi đó, sau đó lại không vui nhìn Nhan Quân Nghiêu.
"Còn ngươi nữa, đứng đó làm gì, ngồi xuống cho ai gia."
Nhan Y Lam mặc dù từ trước đến giờ luôn không lớn không nhỏ, ngay cả trước mặt Ninh hoàng hậu cũng đã quen vô câu vô thúc, nhưng nghe Ninh hoàng hậu nói vậy cũng vẫn ngoan ngoãn thu liễm mấy phần hài hước tùy tiện trong mắt, theo lời ngồi thẳng người. Thấy Nhan Y Lam luôn không đem ai đặt vào mắt cũng thu liễm, Nhan Quân Nghiêu tự nhiên cũng không tiện tiếp tục đứng, hắn phất tay áo một cái, ngồi lại vào chỗ.
"Lần này ai gia cho truyền cả hai đến, một là vì Bắc Ương vương, hai là vì chuyện của Ngưng Túy." Ánh mắt Ninh hoàng hậu luôn rơi vào trên người Nhan Y Lam, đáng tiếc Nhan Y Lam vẫn luôn là dáng vẻ không hứng thú. Ngay cả khi nghe được tên Khương Ngưng Túy, nàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc phản ứng.
"Ai gia đoán, trong lòng cả hai nhất định cũng đã hiểu rõ, Ngô vương lần này có thể dễ dàng chịu để yên như vậy, chỉ là bởi vì kiêng kị Bắc Ương vương. Ai gia nghe nói Bắc Ương vương đã khởi hành khải trình, không đến một tháng sẽ đến Nhan Quốc."
Trong tứ quốc, Ương Quốc là quốc gia có thực lực cường đại nhất, bởi vì nằm ở phía Bắc cho nên mọi người luôn gọi quân chủ của Ương Quốc là Bắc Ương vương. Từ sau trận đánh Nhan – Tùy ba năm trước, Ương Quốc xuất binh tiếp viện, từ đó hai nước kết làm minh quốc, Bắc Ương vương – Ương Huyền Lẫm hàng năm sẽ đích thân đến thăm Nhan Quốc, về phần mục đích, từ văn võ bá quan cho đến bách tính đều biết rõ, còn gì ngoài đương kim Trưởng công chúa của Nhan Quốc.
Bắc Ương vương ái mộ Nhan Quốc Trưởng công chúa – Nhan Y Lam, chuyện này giữa tứ quốc đã không còn là bí mật gì. Chỉ tiếc, thiên hạ cũng biết một bí mật khác, đó chính là Trưởng công chúa Nhan Quốc ánh mắt cao hơn trời, cho nên ngay cả Bắc Ương vương cũng chưa từng xem ra gì.
Mỗi lần nói đến những tin đồn nhảm này, bách tính chỉ đành phải liên tục thay Bắc Ương vương lắc đầu than thở, hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình, ai! Chuyện này thật là...ngược tâm.
Quần thần bách tính trong lòng nghĩ cái gì, thầm nghị luận cái gì, Ninh hoàng hậu dĩ nhiên đều biết. Mỗi lần bà nhớ đến, trong lòng cũng sầu đến đứt từng đoạn ruột, nếu không phải năm đó Tùy Quốc xâm lược, nói không chừng hiện giờ Nhan Y Lam đã sớm phụng chỉ thành hôn, toại nguyện ý của Nhan vương, gả cho Bắc Ương vương. Làm gì phải kéo dài đến ba năm, cũng không biết Bắc Ương vương người ta có còn mang phần tâm tư này không. Dù sao nữ nhi của bà hiện giờ nếu tính tuổi, cũng đích xác là...có chút lớn.
Ninh hoàng hậu tự mình tính toán, Nhan Y Lam nhìn đến nét mặt của bà, trong lòng đã rõ bảy tám phần. Nhan Y Lam vẫn mang ý cười mị hoặc kia, nàng chống đầu quan sát biểu tình thở dài của Ninh hoàng hậu, buồn cười nói:
"Đến thì sẽ đến, khi đó cứ phân phó Lễ bộ dựa theo quy định năm trước chuẩn bị là được, chuyện này còn gì đáng để thương lượng?"

"Công việc chuẩn bị dĩ nhiên không có gì thương lượng, ý trong lời mẫu hậu, hoàng tỷ thật sự không rõ sao?" Nghe ra thái độ lẫn tránh trong lời nói của Nhan Y Lam, Nhan Quân Nghiêu liền cười lạnh, đem lời vạch rõ.
"Nếu Bắc Ương vương truy cứu việc hôn sự của hai nước năm đó, hoàng tỷ định xử trí thế nào?"
Tâm tư của Bắc Ương vương với Nhan Y Lam tất nhiên không cần nói nhiều, nhìn thái độ hắn đối đãi với Nhan Y Lam những năm qua là có thể tường tận. Lúc trước là bởi vì Nhan Quân Nghiêu chưa hồi cung, cho nên chuyện này vẫn luôn bị trì hoãn, hiện giờ Nhan Quân Nghiêu đã trở về Đại Nhan, vậy thì Bắc Ương vương lần này đến, nhất định không còn mang ý tứ giống khi xưa.
Nhan Y Lam làm sao lại không hiểu đạo lý trong đó, thậm chí còn hiểu rõ thái độ từng bước ép hỏi của Nhan Quân Nghiêu, bất quá mà hy vọng mượn thế lực của Bắc Ương vương, bức bách nàng giao ra quyền lực, gả đến Ương Quốc xa xôi thôi. Đây chính là quân cờ tốt trong tay Nhan Quân Nghiêu, bất luận Nhan Y Lam có đáp ứng hay không, hắn cũng tuyệt đối là ngư ông đắc lợi.
Nghĩ vậy, Nhan Y Lam khẽ nâng đầu, mi mắt hơi nheo lại, ngưng tụ thành một mạt ý cười dị thường thâm thúy.
"Tuy Ương Huyền Lẫm muốn cưới, nhưng cũng là muốn cưới bản cung chứ không phải Thái tử, chuyện này tính toán ra sao cũng không đến lượt Thái tử ngươi hỏi."
Nhan Quân Nghiêu cũng không bận tâm ý vị nguy hiểm lộ ra trong ngữ khí của Nhan Y Lam, chỉ bắt đầu cười khinh miệt.
"Đáng thương Bắc Ương vương vẫn còn không biết, sở dĩ hoàng tỷ không muốn gả cho hắn, là bởi vì người mà hoàng tỷ yêu thích không phải ai khác mà chính là Thái tử phi của ta." Nói xong, Nhan Quân Nghiêu nhìn thấy trong nháy mắt, nụ cười của Nhan Y Lam đọng lại, trong lòng trở nên sảng khoái không lý do.
"Không biết sau này, ngày nào đó Khưng Túy nhớ lại, đối mặt với vị hoàng tỷ khắp nơi sủng ái nàng, nhưng thực ra lại là người tự tay phá hủy nàng, nàng sẽ có phải ứng gì?"
"Thái tử!" Ninh hoàng hậu thần sắc ngẩn ra, dường như đối với những chuyện Thái tử nói đều không biết, chỉ có thể trừng mắt giận dữ nhìn hắn, quát lên:
"Không nên nói nữa."
"Mẫu hậu vẫn không biết sao?" Không biết là nhớ lại việc gì, sự tức giận cùng hận ý của Nhan Quân Nghiêu vào giờ khắc này toàn bộ dâng lên. Hắn chỉa ngón tay chỉ Nhan Y Lam, cười đến có chút cuồng:
"Ngưng Túy tuy nói là Thái tử phi của ta, nhưng từ đầu đến cuối, người chiếm hữu nàng ấy đều không phải ta, mà là nàng! Là hoàng tỷ tốt của ta, là nữ nhi tốt của mẫu hậu, toàn bộ, toàn bộ đều là nàng làm! Nàng đoạt Thái tử phi của ta, nàng khiến ta đau mà không dám nói, là nàng, đều là nàng!"
Ninh hoàng hậu chưa từng biết còn có chuyện hoang đường như vậy, trên mặt bà trầm mặc tựa như khi phong ba sắp ập đến, chỉ thuận theo tay của Nhan Quân Nghiêu nhìn Nhan Y Lam, ánh mắt dần dần ảm đạm.
"Lời của Thái tử, đều là thật sao?"
Dường như, tất cả chuyện hoang đường náo nhiệt này đều không liên quan đến nàng, Nhan Y Lam tự mình nhấp một ngụm rượu, đột nhiên trầm thấp bật cười. Ánh mắt nàng thong thả nâng lên, biểu tình đạm mạc lại thản nhiên, không hề có chút tránh né cùng hổ thẹn.
"Nhi thần vừa suy nghĩ hồi lâu, phát giác lại không có gì có thể thay mình phản bác, bởi vì, lời Thái tử nói đều là sự thật."
"Phượng Nghi!" Ninh hoàng hậu vô cùng kinh hoảng đứng dậy, cung trang phiền phức va chạm với bàn tiệc, khiến chung rượu Lâm Lang trước người cũng bị ngã đổ.

"Ngươi sao có thể dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?!"
Trước khi Nhan Y Lam chưa trở thành Trưởng công chúa, phong hào của nàng chính là Phượng Nghi. Từ khi Nhan vương qua đời, Nhan Y Lam bị trói chặt trong ngôi vị Trưởng công chúa, phong hào này sau đó đã bị thủ đế, đã rất lâu rồi Nhan Y Lam chưa từng nghe được Ninh hoàng hậu gọi nàng như vậy.
Chỉ tiếc, hôm nay nghe thấy, cuối cùng là bởi vì cảnh tượng hoang đường như vậy.
Nghĩ vậy, Nhan Y Lam cũng không nói lời nào, trong mắt nàng thoáng qua vô số thần tình, cuối cùng chỉ lưu lại chút không biết làm sao cùng trầm mặc. Ninh hoàng hậu nhìn nàng, đột nhiên yết hầu căng lên, trong lòng có vô số nghi ngờ cùng tức giận đột nhiên lại trầm mặc xuống.
Trong điện nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí tĩnh mịch tựa như lăng trì, từng giây từng phút cắt phăng nội tâm tất cả mọi người.
Đôi mắt của Nhan Quân Nghiêu bị cơn sảng khoái khi trả thù đốt cháy đỏ thẫm, hắn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi đến gần Nhan Y Lam, ác liệt nói:
"Hoàng tỷ, loại tư vị này không dễ chịu nhỉ? Tự tay phá hủy thứ mình thương yêu nhất, loại tư vị này hôm nay ngươi cũng có thể lĩnh hội rồi?" Nhan Quân Nghiêu nói xong, liền dừng bước trước chỗ ngồi của Nhan Y Lam, cách nhau một cái bàn.
"Không biết Thái tử phi của ta có thể làm hoàng tỷ hài lòng hay không? Thời khắc mà hoàng tỷ tự tay nhúng chàm nàng có phải cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy vô cùng đau lòng?"
"Thái tử!"
Ninh hoàng hậu muốn ngăn cản lời của Nhan Quân Nghiêu, nhưng đã không kịp, chớp mắt khi bà quát lên, Nhan Y Lam đã rút ra trường kiếm từ bên hong thủ vệ đứng kế bên, động tác của nàng nhanh như sấm chớp, chỉ thấy một đạo ngân quang lãnh lãnh chợt hiện, khiến mọi người theo bản năng đều nhắm mắt né tránh, đến khi mở mắt ra, trường kiếm trong tay nàng đã đặt ở yết hầu của Nhan Quân Nghiêu.
"Ngươi thật sự cho là, bản cung sẽ không giết ngươi?" Lưỡi kiếm lạnh băng đã ép đến gần cổ, nhưng Nhan Quân Nghiêu nhìn vào ánh mắt Nhan Y Lam liền phát hiện biểu tình trên mặt nàng lại so với trường kiếm đặt nơi cổ họng càng nguy hiểm càng băng lãnh hơn.
Tất cả tức giận cùng khoái ý đều vào giờ khắc này đông kết lại, Nhan Quân Nghiêu khó khăn nuốt khan, chớp mắt yết hầu hoạt động tựa hồ cũng là chạm qua mũi kiếm, sắc mặt hắn xám như tro tàn nhìn Nhan Y Lam đã rút đi tất cả tản mạn cùng đùa giỡn, bỗng nhiên lần đầu tiên cảm thấy cơn tuyệt vọng khi cái chết đến gần.
"Phượng Nghi."
Các cung nhân có chút không kịp phản ứng với tình huống phát sinh đột biến này, tất cả đều bất động tại chỗ quên cử động, Ninh hoàng hậu hít sâu một hơi, giờ khắc này, ngay cả bà cũng có chút không đoán được tâm tư nữ nhi của mình. Nhưng hai người trước mắt đều là hài tử của bà, mặc dù bà vẫn luôn nghĩ mọi phương cách để hòa giải, nhưng quan hệ giữa cả hai vẫn dần dần đi đến tình cảnh như nước với lửa.
"Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế?" Nhan Y Lam tựa như không nghe thấy tiếng kêu của Ninh hoàng hậu, lưỡi kiếm của nàng tiếp tục ép sâu vào mấy phân, mạnh mẽ đè chặt yết hầu Nhan Quân Nghiêu, mũi kiếm đâm vào da làm cho vài giọt máu theo thân kiếm chảy xuống.
"Đáng tiếc, bản cung sẽ không cho ngươi."
Nhan Y Lam nói xong, trở tay thu lại kiếm, lòng bàn tay lại đẩy chuôi kiếm về sau, thân kiếm liền bị lực đạo này trực tiếp cắm trở về trong vỏ treo bên hông thị vệ. Người thị vệ này cũng bị lực đạo kinh người ép đến phải lùi về sau mấy bước, đến khi tỉnh hồn chỉ thấy bên hong rung động, thật lâu cũng chưa dừng lại.
"Xem ra bữa cơm này, nhi thần sợ là không thể bồi mẫu hậu ăn cùng." Nét mặt Nhan Y Lam vẫn mang vài phần uy nghi cũng lãnh ý, nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài điện.
"Bích Diên, hồi cung."
Nhan Quân Nghiêu vẫn còn ngây ngốc trong sát ý băng lãnh kia, trong trí nhớ của hắn, đây là lần thứ hai hắn thấy Nhan Y Lam tức giận như vậy, cảnh tượng lần đầu kia vẫn còn rõ ràng trước mắt, cổ sát khí cùng nguy hiểm đó, hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
"Thái tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
Ngọ yến tốt đẹp, hiện giờ chỉ còn một mảnh hỗn độn, Ninh hoàng hậu trầm giọng đi đến bên người Nhan Quân Nghiêu, ôn hòa trong mắt đều tản đi, chỉ để lại một mảnh uy nghiêm.

"Từ nhỏ hoàng tỷ đã sủng nịch Ngưng Túy, ta bất quá là thuận thế đẩy thuyền thôi." Nhan Quân Nghiêu đưa tay lau đi vài giọt máu trên cổ, cười đến băng lãnh.
"Ta chỉ là muốn để cho hoàng tỷ cũng nếm thử, mùi vị tự tay hủy diệt thứ mình trân quý nhất."
'Chát'
Ninh hoàng hậu hung hăn quăng một cái tát cho Nhan Quân Nghiêu. Ánh mắt luôn thâm tàng nội liễm dần dần hiện ra thấp ý nhàn nhạt.
"Nàng là hoàng tỷ của ngươi!"
"Vậy thì sao?!" Khuôn mặt của Nhan Quân Nghiêu bị tát nghiêng qua một bên, hắn giận dữ hét lên:
"Thứ mình muốn, nhất định phải dùng hết thủ đoạn, cho dù là cường đoạt cũng không hối tiếc! Đây cũng là điều mà từ đầu phụ hoàng đã dạy cho nhi thần, nếu không phải ban đầu phụ hoàng dùng thủ đoạn, nhi thần cùng Hoán Tuyết cũng sẽ không đi đến bước này, nàng cũng sẽ không hận nhi thần đến vậy. Nếu đã là lời phụ hoàng dạy bảo, hoàng tủ cũng nên cùng nhi thần nếm thử loại tư vị này!"
Nhan Quân Nghiêu trước mắt dường như khiến Ninh hoàng hậu cảm thấy xa lạ, nhưng lời của hắn lại khiến bà quá mức chấn động. Bà chỉ im lặng lui về sau mấy bước, chậm rãi nhắm hai mắt, đến khi mở ra, sự kinh ngạc cùng tức giận đã biến mất, bà đã trở về sự bình tĩnh vốn có.
"Nếu là Ngưng Túy có thể ô nhiệt nội tâm của hoàng tỷ ngươi, ai gia liền theo ý nàng." Sâu kín thở dài, Ninh hoàng hậu nhìn một mảnh tĩnh mặc trong mắt Nhan Quân Nghiêu.
"Bởi vì đây là ngươi cùng phu vương ngươi thiếu nàng, Thái tử, nhất là ngươi."
-----
Hiếm thấy trưa hôm nay vẫn có mặt trời, tuyết đọng ngoài cửa sổ bị ánh dương hòa tan hơn một nửa, Khương Ngưng Túy ở Tê Loan điện ngồi đến mệt mỏi, nhìn thấy cung nhân đang cào tuyết đọng ngoài cửa điện, bất giác bảo Thanh Phù cùng nhau ra ngoài dạo.
Hòa đào theo gió rét chập chờ bay xuống, Khương Ngưng Túy đứng dưới tán cây ngẩng đầu quan sát, nhìn nhụy hoa theo tuyết tan nhanh chóng trôi xuống, bất giác cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đang suy nghĩ có nên bảo hạ nhân nhặt hoa đào để ủ rượu không, đột nhiên nghe được nội quan thông báo, hình như Nhan Y Lam đã từ Ý An cung trở lại.
Xoay người theo động tĩnh nhìn sang ngoài cửa, Khương Ngưng Túy vừa ngẩng đầu đã một mạt phi sắc hiện ra trong tầm mắt, sau đó thân ảnh Nhan Y Lam xuất hiện ở Tê Lon điện, đến khi nàng thấy rõ cả khuôn mặt Nhan Y Lam liền không khỏi ngẩn ra.
Trong trí nhớ của nàng, từ khi nàng nhìn thấy Nhan Y Lam đến nay đều vẫn là dáng vẻ yêu nhiêu cùng mạn bất kinh tâm, tựa hồ trên đời chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì có thể khiến nàng để tâm, cũng sẽ không có việc gì gây khó khăn cho nàng. Nhưng hiện giờ, Khương Ngưng Túy nhìn thấy gương mặt mạc nhiên băng lãnh của Nhan Y Lam, từ xa đã có thể cảm nhận một cổ áp bách đánh úp vào nội tâm.
Lúc này, Nhan Y Lam hiển nhiên đã nhìn thấy Khương Ngưng Túy, cước bộ của nàng hơi ngừng một chút, lãnh phong thổi bay vạt áo của nàng, đột nhiên sinh ra một cỗ vị tiêu điều.
Trái tim Khương Ngưng Túy dường như bị siết chặt, đang định tiến đến trước, bỗng nhìn thấy Nhan Y Lam đang nhanh chóng đi về phía mình, chớp mắt đã đến bên cạnh nàng. Khương Ngưng Túy vừa định mở miệng hỏi, lại thấy nàng vươn tay kéo mình qua, hướng ra bên ngoài Tê Loan điện.
"Nhan Y Lam!"
Động tác bất ngờ xảy ra làm Khương Ngưng Túy cau mày, nàng trầm giọng gọi Nhan Y Lam, định tránh khỏi sự ràng buộc này, không ngờ bàn tay nắm lấy nàng của Nhan Y Lam lại kiên định như vậy, căn bản không để nàng rút ra được.
Cảm nhận được sự giãy giụa của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam xoay người, nhìn nàng, thấp giọng nói:
"Theo ta đến đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận