Xuân đến mưa nhiều, mưa to suốt đêm đến trưa bỗng nhiên ngừng, mây đen tản đi, nghênh đón luồng ánh mặt trời đầu tiên của hôm nay. Không khí sau khi được nước mưa cọ rửa đặc biệt tươi mát, tựa hồ cũng đã tẩy đi tất cả ô uế trong cung, đổi mới hoàn toàn.
Hoặc giả là lần rơi xuống nước trước đó bị hàn lạnh, Khương Ngưng Túy mặt dù sốt cao đã lui, nhưng khí sắc vẫn luôn không tốt, mệt mỏi giữa mi mắt cũng không che giấu được.
Hiếm thấy hôm nay trời quang, Khương Ngưng Túy nằm trên giường tịnh dưỡng hơn nửa tháng, cuối cùng tìm được cơ hội xuống giường đi dạo. Lệnh cho các cung nhân thu thập hạt sương giữa hoa sau mưa, Khương Ngưng Túy hứng trí dào dạt, dùng những hạt sương thu thập được để ngâm nước nước trà, vừa uống vừa thưởng thức hoa mẫu đơn đang nở ngoài cửa sổ.
Thời điểm Nhan Y Lam xong quốc sự trở về cung, nhìn thấy thân thể đơn bạc của Khương Ngưng Túy được bao bộc trong áo choàng xõa vai vừa nặng vừa dày, ngồi bên cửa sổ thủ pháp thuần thục làm nóng chung trà, sau đó gọn gàng ngăn nấp dùng muỗng nhỏ đem lá trà bên trong trà hà* cho vào trong ấm. Động tác thành thạo ưu nhã nhìn rất đẹp mắt thỏa tâm.
(*Cóng/ống đong trà.)
Trong không khí dường như có mùi trà nhàn nhạt bay đến, gương mặt đạm nhạt của Khương Ngưng Túy cách một mảnh hơi nước lượn quanh lại là một loại tinh xảo đạm nhiên khác.
Khoát tay ngăn lại các cung nữ định cất tiếng hành lễ, Nhan Y Lam đứng cách đó không xa im lặng nhìn hồi lâu, cho đến khi Khương Ngưng Túy pha xong một bình trà, nàng mới chậm rãi đi vào trong điện.
Bước đến ngồi vào chỗ trống cạnh Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam không chút khách khí vươn tay cầm chung trà Khương Ngưng Túy vừa rót đầy, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, cười nói:
"Xưa nay biết được ngươi thích đánh đàn vẽ tranh, nhưng vẫn không biết ngươi còn thích pha trà?"
Khương Ngưng Túy từ nhỏ đã nhận kiểu giáo dục Trung Hoa, mẹ nàng xưa nay rất thích pha trà, cho nên mưa dầm thấm đất, nàng tự nhiên cũng luyện được một tay nghề pha trà. Có điều những thứ này, dĩ nhiên là không thể nói với Nhan Y Lam.
Vì vậy, Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam không mời mà đến đang ngồi trước mặt, nhẹ cau mày, cũng không so đo nhiều với nàng, mà chỉ nâng tay tiếp tục thay nàng châm trà, nhàn nhạt nói:
"Chuyện mà Trưởng công chúa không biết còn rất nhiều."
Giữa khoang miệng tràn ngập cảm giác ngòn ngọt từ sương, Nhan Y Lam ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, ý nghĩ không rõ câu khóe môi.
"Có lúc, ta xác thật cảm thấy không hiểu ngươi lắm."
Những lời này nghe vào tai Khương Ngưng Túy, thủy chung lộ ra một cỗ quái dị khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng khi nàng tò mò nghiêng đầu nhìn lại, Nhan Y Lam cúi đầu nhẹ nhấp trà, trên mặt cùng trong mắt loáng thoáng là ý cười lười biếng, cũng không có gì đặc biệt.
Che đi mất tự nhiên dưới đáy lòng, Khương Ngưng Túy lấy đến một chung trà khác, từ từ dùng nước nóng tưới lên, sau đó nói:
"Ta ở Phượng Nghi cung đã lâu, trên dưới hoàng cung đáng lẽ nên nghị luận ầm ĩ chứ?"
Nhan Y Lam nghe vậy, trong mắt thoáng qua một tia lưu quang diễm lệ, hiện ra một chút ý tứ ngoan liệt, ngay cả ngữ khí cũng bất giác hơi nâng lên:
"Trái lại cũng chưa nói gì, bất quá là hâm mộ ta kim ốc tàng kiều thôi."
"Mặc dù ta học tài sơ thiển, nhưng cũng thỉnh Trưởng công chúa không nên gạt ta." Khương Ngưng Túy lạnh lùng liếc Nhan Y Lam một cái, một chút hứng thú ứng phó với lời trêu đùa kia cũng không có.
"Kim ốc tàng kiều loại từ này, cũng không phải là dùng như vậy."
Nghe Khương Ngưng Túy thanh thanh lãnh lãnh chế giễu, Nhan Y Lam khẽ run bả vai bật cười, mi mắt lây dính ý cười càng thêm kinh diễm, làm khí thế lẫm liệt ẩn trên người nàng phai đi không ít, lại có vài phần ôn nhu bình dị.
Khương Ngưng Túy hiếm thấy một Nhan Y Lam ôn hòa như vậy, phần lớn thời gian, nàng vĩnh viễn đều là dáng vẻ lãnh ngạo cường thế, nàng đã quen đem bản thân ẩn thật sâu, chưa bao giờ chịu tháo bỏ nửa điểm kiên cường. Khương Ngưng Túy không tự chủ nghĩ, nếu thời gian có thể quay về mười năm trước, Nhan Y Lam nhất định không phải là dáng vẻ như hiện giờ, có lẽ sẽ giống như hình ảnh trong mộng mà nàng đã thấy, ánh mắt minh diễm thuần túy, cười đến ôn nhu.
Đáng tiếc năm tháng vội vã, che đi những điều không muốn người khác biết. Nàng lại không thể nào tham gia, tất nhiên cũng không thể nào biết được.
Nhận ra Khương Ngưng Túy đang thất thần, Nhan Y Lam cũng không lên tiếng nhắc nhở, nàng cúi đầu thưởng thức chung trà Khương Ngưng Túy đã pha, phát giác cung nhân trong cung có hàng ngàn hàng vạn, nhưng không có ai pha trà có khiến người người khác khó nén dư vị như Khương Ngưng Túy.
Không biết ngồi bao lâu, Nhan Y Lam đặt chung trà trong tay xuống, nhìn có vẻ vô tình nói:
"Hôm nay lúc lầm triều, Lục hoàng tử thỉnh tấu với ta, muốn nạp Trì Úy làm thiếp."
Bỗng nhiên tỉnh hồn, nét mặt Khương Ngưng Túy còn có chút mê võng, nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy Nhan Y Lam dưới ánh nhìn chăm chú của mình, gằn từng chữ:
"Ta đã đáp ứng."
Khương Ngưng Túy còn nhớ, bên cạnh Thái Dịch trì, nàng tình cờ nhìn thấy Trì Úy đùa bỡn Nhan Quân Hạ, đó tuyệt không phải là cách mà nữ tử đối đãi với người thương. Nếu không phải là xuất phát từ tình cảm thật lòng, y theo tính tình tự tại không câu nệ của Trì Úy, lại thế nào cam tâm từ đại lao hoàng cung chạy đến một nhà tù khác chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Ngưng Túy phức tạp khó tả, nàng nói:
"Ta xác thật có nghe Trắc phi nói Lục hoàng tử ngưỡng mộ Trì Úy đã lâu, nhưng chuyện này đã hỏi qua ý của Trắc phi?"
Nhan Y Lam chậm rãi nói:
"Lục hoàng tử có ý định nạp Trì Úy làm thiếp đã lâu, nếu không có Trắc phi gật đầu đồng ý, tin rằng hắn cũng không dám tùy tiện tấu lên."
Ý của Liễu Hoán Tuyết cũng chính là ý của Trì Úy.
Khương Ngưng Túy càng nghi hoặc, nhưng đây chung quy chỉ là chuyện của người ngoài, tuy nàng có muôn vàn nghi hoặc, nhưng cũng không tiện chất vấn quá nhiều. Cho nên, nàng ẩn đi mấy phần không hiểu đó.
"Hậu cung không tham gia chính sự, đạo lý này chẳng lẽ Trưởng công chúa đều quên sao?"
"Ta cho là ngươi cùng Trì Úy tình cảm giao hảo, cho nên đặc biệt báo cho ngươi biết một tiếng." Nhan Y Lam khẽ động, ánh mắt khó dò nhìn Khương Ngưng Túy.
"Huống chi, hậu cung tuy không được tham gia chính sự, nhưng ngươi dù sao cũng là Thái tử phi, sự vụ lớn nhỏ ở Đông cung, ngươi tự nhiên có quyền làm chủ."
Khương Ngưng Túy dĩ nhiên không tin lời giải thích của Nhan Y Lam, chuyện này đã định, vậy nàng gật đầu hy không, thật ra thì căn bản không có chút tác dụng. Bất quá nếu Nhan Y Lam hỏi đến, nàng liền thuận miệng đáp.
"Nữ tử chung quy hy vọng có thể có nơi thuộc về, đến lúc về già có thể cùng người bạch đầu giai lão. Nếu đây là ý của Trắc phi cùng Trì Úy, ta tất nhiên không có gì để phản đối."
Không biết là nghĩ đến cái gì, ánh mắt Nhan Y Lam lướt qua Khương Ngưng Túy nhìn một bức xuân cảnh bên ngoài cửa sổ, thấp giọng lặp lại:
"Bạch đầu giai lão..." Nói xong, ánh mắt nàng khẽ động, bên trong nhất thời giống như bầu trời đêm mênh mông, vô biên vô tận.
"Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Không ngờ Nhan Y Lam sẽ có câu hỏi này, Khương Ngưng Túy thần sắc khẽ động, trầm mặc rũ mi, ánh mắt có chút mềm mại. Nàng nhẹ giọng nói:
"Nhân sinh nháy mắt mấy thập niên, sống trên đời tự nhiên hy vọng có người làm bạn."
Tựa hồ cảm thấy lời nói của Khương Ngưng Túy rất mới mẻ lại có chút thú vị, Nhan Y Lam không tỏ ý gì chỉ cười một tiếng, đáp:
"Nghe ngươi nói như vậy, ngay cả ta cũng có chút động tâm."
Những lời này của Nhan Y Lam nói rất vô tình, nghe cũng rất bình thường, nhưng Khương Ngưng Túy nhất thời không nói gì, nàng nghiêng đầu, hiếm khi dùng một loại ánh mắt không chút che giấu quan sát Nhan Y Lam. Đột nhiên phát hiện trên đời này luôn có một loại người, rõ ràng người đó cái gì cũng không làm, cái gì cũng chưa từng nói, nhưng ngươi chỉ cần đơn giản nhìn nàng như vậy, cũng có thể cảm giác một trận đau lòng khó nói thành lời.
Nhan Y Lam, trên thế giới này, đại để chỉ có người đã quen với cô độc mới có thể không dám xa tưởng có người có thể bầu bạn bên cạnh.
"Tại sao?" Khương Ngưng Túy hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này sao?"
Cũng không biết có phải là ảo giác của Khương Ngưng Túy hay không, nàng luôn cảm thấy rõ ràng Nhan Y Lam vẫn đang cười, nhưng thần tình lại không chân thật như vậy. Trong lúc hoảng thần, nàng nghe Nhan Y Lam nói:
"Trong đời ta, nhìn qua rất nhiều người chết đi, cũng từng tự tay giết rất nhiều người. Cả đời ta đeo quá nhiều tội nghiệt, thì làm sao có thể để người khác cùng ta đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió?"
Có lẽ là chưa từng nghe được Nhan Y Lam nói lời thật lòng nào, cho nên giờ phút này Khương Ngưng Túy mới không lời chống đỡ. Nàng trầm mặc nhìn Nhan Y Lam, đột nhiên khẽ mỉm cười.
"Đời người, tất cả mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối. Nếu giết một số người có thể càng để nhiều người sống sót, có thể bảo vệ người mình quan tâm, vậy thì ai có thể nói tuyệt đối, đây là một chuyện sai chứ?"
Dường như lời Khương Ngưng Túy nói quá mức mới lạ, Nhan Y Lam mạc nhiên nhìn nàng, sau đó cũng không biết nhớ lại chuyện gì, đến khi hồi thần, vài tia rối rắm trong mắt đã tản đi, chỉ lưu lại ý cười lười biếng mấy ngày qua.
"Ta có chút mệt mỏi."
Nói xong, chỉ thấy thân người đang tựa vào cửa sổ của Nhan Y Lam đột nhiên ngồi thẳng, sau đó lại nghiêng người nằm xuống, đầu đã gối trên đùi Khương Ngưng Túy.
Cúi đầu nhìn Nhan Y Lam tự động tự ý nằm trên đùi mình, Khương Ngưng Túy lại hồi tưởng đến cái đêm bị thích khách tập kích, Nhan Y Lam bị vết thương sâu hoắm kia. Vết thương đó nhất định vô cùng đau, nhưng cái gì cũng chưa từng nói, thậm chí chưa từng trách cứ tội khôi họa thủ là mình, một câu oán trách cũng không có.
Nghĩ nghĩ, nội tâm Khương Ngưng Túy mơ hồ đau đớn, từ trong ký ức trở về, hô hấp của Nhan Y Lam đã chậm lại, an tĩnh thiếp đi trên đùi nàng.
Im lặng quan sát sườn mặt tinh xảo kia, giờ phút này nàng yên lặng ngủ mất, lại bỗng sinh ra vài phần ý vị vô tranh với đời. Lông mi của Khương Ngưng Túy khẽ động, một mảnh ánh sáng trong mắt lay động, đương lúc than thở, lại có chút buồn cười.
"Ngươi người này, lãnh mạc vô tình như thế, làm sao khiến người khác cùng ngươi bạch đầu giai lão."
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời.
Khương Ngưng Túy thu hồi tầm mắt ngắm nhìn Nhan Y Lam, lại nhớ đến ết thương chưa từng khỏi hẳn kia, nàng đưa tay tháo xuống áo choàng trên vai, nhẹ nhàng đắp lên người Nhan Y Lam.
Đôi mi khẽ đóng hơi run run, Nhan Y Lam rốt cuộc từ bỏ ý định mở mắt, nàng giữ tư thế nằm nghiêng như vậy, không cử động, dưới khí tức quen thuộc của Khương Ngưng Túy, tùy ý cơn buồn ngủ ập đến.
Lần này, nàng là ngủ thật.
-----
Thông tin thêm cho những bạn thích pha trà, trà cụ (Tham khảo trên internet.)
Theo sách vở, một bộ đồ trà đầy đủ bao gồm những món sau đây:
- Ấm pha trà (trà hồ – 茶壷)
- Hũ đựng trà
- Bồn chứa nước thừa
- Đĩa lót ấm (trà thuyền – 茶船) để đặt ấm và hứng nước tràn ra khi pha trà
- Ấm chuyên (trà chung – 茶盅) còn gọi là trà hải hay đại công bôi
- Đĩa để nắp ( khi nhấc ra để rót nước sôi vào ấm thì để nắp ấm vào đó)
- Khay Trà ( phụng trà bàn – 奉茶盤) - Chén ( bôi – 杯 ) và đĩa ( thác – 托)
- Dụng cụ gắp trà, đảo trà, thông vòi, gắp chén trà.
- Cóng đong trà ( trà hà – 茶荷)
- Khăn lau
Và đây là bộ trà cụ đầy đủ.