Đầu mùa hè nhiều mưa, mấy ngày liên tiếp trời mưa như thác đổ khiến cho hoàng cung vốn trang nghiêm càng áp ức yên lặng.
Bên ngoài, một trận sấm rền vang, rõ ràng chỉ mới buổi trưa, nhưng mây đen giăng đầy, nhìn qua tựa như đã chạng vạng.
Minh Đức điện trầm tĩnh lại tịch mịch, Nhan Quân Nghiêu phê duyệt xong một phần tấu chương, cúi đầu nhìn Liễu Hoán Tuyết vẫn còn đang quỳ trong điện, lòng một trận phiền não, không nhịn được vứt tấu chương trong tay sang một bên, trên mặt dần dần nổi lên âm mai.
Nửa giờ trước, Trì Úy đã bị người của Nhan Y Lam mời đến Phượng Nghi cung, chuyện này hắn đã nghe nói, cho nên dù Liễu Hoán Tuyết không nói, hắn cũng biết mục địch nàng hiện giờ quỳ ở đây. Trì Úy mấy năm nay đi theo bên người Liễu Hoán Tuyết, biết quá nhiều bí mật của Liễu gia cùng Đông cung, đừng nói Nhan Y Lam sẽ không giữ lại Trì Úy làm nhân chứng sống, cho dù có lưu, hắn cũng nhất định sẽ không để Trì Úy sống sót.
Nghĩ vậy, Nhan Quân Nghiêu nhìn Liễu Hoán Tuyết bất động quỳ trước người, không kiên nhẫn nói:
"Đứng lên."
Liễu Hoán Tuyết vẫn không động, nàng nghe vậy ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt đầy vẻ cố chấp.
"Cầu Thái tử cứu giúp."
"Ta đã sớm nói, Trì Úy không giữ được rồi." Nhan Quân Nghiêu thổi nhẹ bọt trà trong ly.
"Hành tung của nàng ta đã bại lộ, hoàng tỷ bất luận thế nào cũng sẽ không tha cho nàng ta. Hôm nay đừng nói là ta, cho dù là mẫu hậu ra mặt, hoàng tỷ cũng nhất định sẽ hạ thủ không chút lưu tình."
Nhan Quân Nghiêu nói xong, ánh mắt lơ đễnh quét qua khuôn mặt tái nhợt của Liễu Hoán Tuyết, phía trên không nơi nào không viết rõ tuyệt vọng. Lòng hắn không đành, liền trấn an:
"Bất quá chỉ là một hạ nhân, cho dù những năm nay vì nàng xuất sinh nhập tử, nàng cũng không thể vì nàng ta mà thương thần phí tâm như vậy. Nếu nàng muốn, sau này ta thay nàng tìm vài thân tín có thể tin là được."
Liễu Hoán Tuyết thần sắc thê lương lắc đầu một cái, lo lắng trong lòng giống như thiên vạn đao nhỏ cắt lấy nội tâm của nàng, nhưng nàng một chút biện pháp cũng không có. Nghe được lời của Nhan Quân Nghiêu, Liễu Hoán Tuyết cắn răng, ngữ khí quyết tuyệt, nói:
"Nếu Thái tử không đồng ý, vậy thì ta chỉ có thể tự mình hướng Trưởng công chúa muốn người. Ta nghĩ, dùng những bí mật kia của Thái tử đổi lấy Trì Úy, Trưởng công chúa cũng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện."
"Làm càn!" Nhan Quân Nghiêu trừng mắt, căm hận nói:
"Nàng lại vì một hạ nhân, không chỉ ba lần bốn lượt vì nàng ta đến cầu ta, thậm chí không tiếc lợi dụng điểm yếu uy hiếp ta? Hoán Tuyết, rốt cuộc ai mới là phu quân của nàng, trong lòng nàng, ta chẳng lẽ còn không bằng một hộ vệ nho nhỏ bên cạnh nàng?"
Tiếng quát của Nhan Quân Nghiêu tựa hồ nửa điểm cũng không vào tai Liễu Hoán Tuyết, nàng chỉ cúi đầu, thanh âm chậm rãi lập lại:
"Cầu Thái tử cứu giúp."
Đối với một Liễu Hoán Tuyết cố chấp như vậy, Nhan Quân Nghiêu không thể làm gì, hắn vô lực tựa vào y tháp, hít sâu một hơi.
"Ta cùng hoàng tỷ tình thế như nước với lửa, cho dù ta ra mặt, nàng cũng chưa chắc sẽ từ bỏ." Nói xong, sườn mặt Nhan Quân Nghiêu phản chiếu ra ánh nến trên đài, cực lãnh cười lên.
"Có điều, trái lại có một người, lời của người đó so với ta còn hữu dụng hơn nhiều."
Tựa hồ đọc ra ý tứ của hắn từ trong nụ cười âm lãnh kia, càng đọc ra thâm ý ẩn phía sau những lời kia của hắn, đáng tiếc Liễu Hoán Tuyết không quan tâm nhiều như vậy, nếu muốn cứu Trì Úy, đây có lẽ là biện pháp duy nhất.
------
Trong Tê Loan điện.
Một tiếng sấm ầm ầm nổ tung ngoài điện, Thanh Phù vội vàng đi đến bên cửa sổ, luống cuống tay chân đóng từng cái. Trở về nội điện, Thanh Phù ngẩng đầu nhìn thấy Khương Ngưng Túy ngồi bên cạnh bàn, trong tay niết một tờ giấy, đặt trên ánh nến, mặc cho ngọn lửa cắn nuốt, đến tận khi cháy sạch.
Tính ra, Trì Úy vào Phượng Nghi cung đã có hơn một canh giờ, mà mảnh giấy này chính là một khắc đồng hồ trước, lúc Thái tử cùng Trắc phi đi đến Phượng Nghi cung sai người âm thầm đưa đến. Liễu Hoán Tuyết nhiều lần trắc trở mới đưa đến tay Khương Ngưng Túy, đáng tiếc sau khi Khương Ngưng Túy xem qua, thật lâu cũng chưa từng tỏ thái độ, cuối cùng lại đem mảnh giấy kia đốt đi.
Thanh Phù bất động thanh sắc bước đến, đem tro bụi từ mảnh giấy thu dọn, sau đó hỏi:
"Trắc phi còn đang chờ ở hành lang, nương nương có cần nô tỳ đi hồi đáp không?"
Tiếng mưa rơi bên tai ngày càng lớn, tầm mắt băng lãnh của Khương Ngưng Túy từ đám tro trong tay Thanh Phù dời đi, hờ hững nói:
"Ngươi nói lại với Trắc phi, chuyện này ta cũng không thể ra sức." Thanh âm của Khương Ngưng Túy không có nửa điểm lên xuống. Nàng nói xong, nhìn thấy Thanh Phì gật đầu đang định lui ra, đột nhiên nàng cất tiếng gọi lại Thanh Phù.
"Bảo nàng không cần phải đợi nữa."
Lời của Khương Ngưng Túy mặc dù lạnh lùng, không lưu chút đường sống thương lượng, nhưng Thanh Phù nhìn thấy chân mày của nàng hơi nhíu lại, bị hãm ở giữa tiến thối không được. Trì Úy đối Khương Ngưng Túy có ân, nhưng Trưởng công chúa lại đối với nàng hữu tình, bất luận lựa chọn như thế nào, nàng rốt cuộc vẫn phải phụ một bên. Nghĩ vậy, Thanh Phù thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Nhan Y Lam chưa bao giờ cùng Khương Ngưng Túy nói đến Trì Úy, lần duy nhất là khi nàng nói đến chuyện Lục hoàng tử muốn nạp thiếp. Nghĩ vậy, lòng Khương Ngưng Túy chợt trầm xuống, đột nhiên giống như bừng tỉnh hiểu ra. Nàng một mực đoán không ra Nhan Y Lam rốt cuộc có dạng thái độ gì với Trì Úy. Ý niệm trong lòng vừa xuất hiện, nàng đại khái liền có thể suy tính ra bảy tám phần.
Từ trên y tháp đứng lên, Khương Ngưng Túy vội vàng đi ra ngoài điện mấy bước, trùng hợp gặp phải Thanh Phù trở về.
"Nương nương muốn đi đâu sao?"
Khương Ngưng Túy không đáp, chẳng qua chỉ trầm giọng hỏi ngược lại:
"Trưởng công chúa cùng đám người Thái tử hôm nay phải chăng đang ở Trầm Nhạn các?"
"Ân..."
Còn không chờ Thanh Phù nói xong, Khương Ngưng Túy đã xoay người bước ra đại điện, hướng đến Trầm Nhạn các. Trước đây khi đến Trầm Nhạn các, có một lần Lục hoàng tử đột nhiên đến, Nhan Y Lam liền để Khương Ngưng Túy nấp ở sau bình phong trong điện. Nàng mơ hồ nhớ, bên trong điện còn có một cái cửa hông, là đặc biệt dùng để rút lui khẩn cấp.
Thị vệ canh giữ cửa hông nhìn thấy Khương Ngưng Túy, tự nhiên không dám ngăn trở nhiều, bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau chốc lát, chỉ đành phải gật đầu cho đi.
Khe khẽ bước vào nội điện, Khương Ngưng Túy được bức bình phong ngăn trở, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong Trầm Nhạn các.
------
Nhan Y Lam ngồi nghiêng người tựa vào phượng tọa tử kim, sắc mặt thản nhiên, nàng nhẹ câu khóe môi, nhìn Nhan Quân Nghiêu cùng Liễu Hoán Tuyết không mời mà đến trước mắt, xuy thanh cười nói:
"Bản cung bất quá là truyền Trì Úy đến hỏi mấy câu, đây cũng đáng giá Thái tử tự mình đến sao?"
Nhan Quân Nghiêu đến ngồi vào, nghe vậy liền nhàn nhạt trả lời:
"Hoàng tỷ nói gì vậy, Trì Úy dù sao cũng là người trong Đông cung của ta, hoàng tỷ đột nhiên truyền chiếu cho Trì Úy đến, ta khó tránh khỏi sẽ có chút hiếu kỳ."
"Nga?" Nhan Y Lam nhướng mày cười, phượng mâu nàng khẽ lướt qua mỗi người trong Trầm Nhạn các, cuối cùng rơi đến trước bàn.
"Thái tử cùng Trắc phi đến cũng đúng lúc, dù sao chuyện này các ngươi sớm muộn cũng phải biết."
Từ sau khi Liễu Hoán Tuyết vào Trầm Nhạn các, ánh mắt nàng chỉ luôn khóa chặt trên người Trì Úy, nhìn thấy nàng ấy vẫn hoàn hảo đứng nơi đó, trái tim nàng mới thoáng rơi xuống, không nghĩ rằng vừa mới thả lỏng, lại nghe được lời nói tựa như vô tình này của Nhan Y Lam, nó lại lần nữa siết chặt.
"Trì Úy." Nhẹ giọng gọi tên Trì Úy, Nhan Y Lam không hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu khẽ vuốt ly trà, thanh âm ẩn chứa uy nghi.
"Lục hoàng tử trước đã vào ngục, vài hôm nữa sẽ bị đày đi biên cảnh đất phong, trọn đời không được bước vào kinh thành nửa bước."
Nhan Y Lam dừng một chút, ánh mắt trong suốt nhẹ lướt qua từng người bên dưới, sau đó khẽ câu khóe môi, tiếp tục nói:
"Lúc trước Lục hoàng tử đã hướng bản cung thỉnh tấu nạp ngươi làm thiếp, chuyện này bản cung đã đáp ứng, tuy nói hiện giờ hắn đã bị tước đi tước vị, nhưng quân vô hí ngôn*, cho nên bản cung muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có nguyện ý theo Lục hoàng tử đi biên cảnh đất phong hay không?"
(*vua không nói đùa.)
'Lạch cạch'
Nhan Y Lam vừa dứt lời, bàn tay Liễu Hoán Tuyết run rẩy, ly trà trượt khỏi tay rơi xuống dưới nền đất trước mặt, thanh âm vang dội, lập tức vỡ tan. Nước trà nóng hổi bắn ướt y phục, Liễu Hoán Tuyết cũng không bận tâm, nàng chợt ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Trì Úy, trái tim mạnh mẽ siết chặt, đau không thể nén.
Là nàng sai rồi, nàng cho là đáp ứng hôn sự của Lục hoàng tử, vậy thì Trì úy có thể mượn chuyện này rời khỏi hoàng cung, chỉ cần rời đi hoàng cung, Thái tử sẽ không thể lợi dụng nàng để uy hiếp Trì Úy, từ đó núi cao nước xa, Trì Úy có thể bắt đầu lại, trôi qua cuộc sống mà nàng muốn.
Đáng tiếc, nàng thiên tính vạn toán, nhưng lại vẫn trúng kế của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa từ đầu cũng chưa từng có ý định muốn thả Trì Úy đi, ngay cả Lục hoàng tử cũng nằm trong kế hoạch của nàng, cho nên lúc đầu nàng mới có thể thoải mái đáp ứng chuyện Lục hoàng tử nạp thiếp như vậy. Vốn tưởng rằng có thể lợi dụng Lục hoàng tử để Trì Úy cách xa thị phi, nhưng không nghĩ nàng sẽ vì vậy mà trói Trì Úy cùng Lục hoàng tử chung một chỗ, thành toàn diệu kế một mũi tên hạ hai con nhạn của Trưởng công chúa.
Nếu Trì Úy gật đầu đáp ứng, vậy thì đi biên cảnh đất phong không giống với gả đến Lục vương phủ, trên đường đi nhất định có trọng binh hộ tống, dù cho võ công của Trì Úy có cao có mạnh, đến lúc đó nếu muốn chạy trốn, chỉ sợ là chuyện khó càng thêm khó. Huống chi, tự tiện trốn đi là đại tội, nếu thật sự truy cứu, Liễu gia nhất định khó thoát khỏi trách tội.
Nhưng nếu Trì Úy không đáp ứng, vậy thì không cần đến lúc đi biên cảnh, Trưởng công chúa liền có thể đưa nàng vào chỗ chết. Bất luận đáp ứng hay không, Trì Úy đều phải bồi cả đời vào đó. Nghĩ vậy, Liễu Hoán Tuyết cơ hồ không thể ngồi yên, nàng tuyệt vọng nhìn Trì Úy vẫn trầm mặc, cả người không khỏi khẽ run.
Ta cho rằng làm như vậy là vì tốt cho ngươi, nhưng không ngờ cuối cùng rốt cuộc là tự tay ta đưa người vào tuyệt cảnh.
Một ánh chớp xẹt ngang bên ngoài, chiếu ra một thân bạch y của Trì Úy, hiển hiện ánh sáng nhàn nhạt. Nàng khẽ rũ mi, tựa hồ không chút phát hiện tình cảnh tuyệt vọng của mình hiện giờ, trên mặt không chút hốt hoảng. Hồi lâu sau, nàng mới mặc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đạm định nhìn Nhan Y Lam, nàng cực khẽ cười một tiếng, gằn từng chữ:
"Thuộc hạ không muốn."
Một câu nói, kinh động đến trên đại điện nhất thời lâm vào tĩnh lặng như chết.
Ai không biết, câu hỏi này của Nhan Y Lam căn bản không phải thật sự muốn hỏi ý của Trì Úy, bởi vì Trì Úy căn bản không có lựa chọn khác, đường sống chỉ có một, đáng tiếc Trì Úy lại muốn nghịch thiên mà đi, bước lên tử lộ.
Khương Ngưng Túy một mực trầm mặc quan sát tất cả trong đại điện, cho đến giờ phút này, nàng mới có chút đứng không yên, nâng tay muốn vén rèm đi ra ngoài. Nếu nàng tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ cũng thật sẽ trơ mắt nhìn Trì Úy từng bước đi tìm đường chết.
"Nương nương, người không thể đi a!"
Thanh Phù vội vàng ngăn Khương Ngưng Túy lại, vẻ mặt khẩn thiết lại lo lắng nhìn nàng, chợt lắc đầu mấy cái, vội hô lên:
"Lần này nương nương ra mặt thay Trì hộ vệ cầu tình, có từng băn khoăn tình cảnh của Trưởng công chúa chưa? Nếu Trưởng công chú đáp ứng bỏ qua cho Trì hộ vệ, vậy thiên hạ chúng sinh nhất định sẽ nghị luận Trưởng công chúa bên trọng bên khinh, đuổi tận giết tuyệt thân tín của Thái tử, nhưng lại tư tâm thiên vị người trong Tướng Quân phủ, càng sẽ nói nương nương can thiệp triều chính, nhiễu loạn nghe nhìn của Trưởng công chúa. Nếu Trưởng công chúa không đáp ứng, vậy thì thiên hạ lại sẽ trách cứ Trưởng công chúa không để ý đến mặt mũi của Đại tướng quân cùng nương nương, không niệm chút tình. Nương nương đã từng nghĩ đến lần cầu tình này, bất luận Trưởng công chúa làm như thế nào, nhất định sẽ khiến người khác nói ra nói vào."
Những thứ này Khương Ngưng Túy dĩ nhiên biết, cho nên lúc trước khi Liễu Hoán Tuyết khẩn thỉnh, nàng mới có thể quả quyết cự tuyệt. Nhưng hiện giờ không giống, nàng chưa từng nghĩ đến Trì Úy sẽ tự tìm đường chết, nếu muốn nàng trơ mắt nhìn Trì Úy đi vào tử lộ, nàng thế nào có thể làm được?
Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy vừa định đẩy ra bức rèm lưu tô trước mắt, nhưng lại thầy Thanh Phù dưới tình thế cấp bách đã quỳ xuống, thanh âm khàn khàn:
"Nương nương chẳng lẽ quả thật vì Trì hộ vệ, đem Trưởng công chúa đẩy về phía đầu sóng ngọn gió sao?"
Ngữ khí của Thanh Phù mang theo lo lắng, mạnh mẽ kéo lại động tác của Khương Ngưng Túy. Nàng suy sụp thả tay xuống, nhìn Thanh Phù liên tục lắc đầu, trong lúc nhất thời lại cảm thấy không cách nào lựa chọn. Một bên là ân, một bên là tình, hiện giờ song song đặt trước mặt nàng, nàng lại không biết nên làm sao cho phải.
Mờ mịt cúi đầu nhìn Thanh Phù, Khương Ngưng Túy trong lòng đại loạn, lâm vào tình cảnh lưỡng nan.