Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Editor: Ngưng_chưa_18
----
Thiên không một mảnh âm u, trởi mưa vài ngày liên tiếp càng tạo một áp lực vô hình bao phủ lên cả hoàng cung.
Không khí ẩm thấp mịt mùng mang đến hơi lạnh, rõ ràng là mới qua buổi trưa, nhưng bởi vì mây đen vần vũ ngoài cửa sổ, trong điện âm u, chỉ có cung đăng đình lắc lư trong gió, ánh sáng cũng lay động không ngừng.
Bên trong Tê Loan điện im ắng, Khương Ngưng Tuý ngồi bên cửa sổ pha trà, gương mặt hòa hợp giữa lớp khói, lại là một kiểu đạm nhã khác. Nàng cúi đầu nhìn Nhan Y Lam đang ngồi bên nhuyễn tháp, nhìn gương mặt đầy vẻ mệt mỏi kia, bất giấc hơi mím môi, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Trời mưa không khí đông đặc, lại thêm cái lạnh đầu xuân, vết thương trên vai của Nhan Y Lam gặp thời tiết như vậy lại bắt đầu âm ỉ đau nhức.
Nhan Y Lam ôm ấm lô trong lòng, mệt mỏi dựa trên nhuyễn tháp, một tay nâng trán, một tay lật xem tấu chương ở trên bàn. Ánh sáng vàng vọt chiếu rọi một bên sườn mặt nàng, khắc hoạ gương mặt tinh xảo, tựa như một bức mặc họa.
Đứng dậy qua bình phong lấy áo choàng thay Nhan Y Lam mặc vào, Khương Ngưng Tuý im lặng cầm lấy cuốn tấu chương trong tay nàng khẽ khép lại, đặt sang nơi nàng không với tới bên cạnh bàn:
"Trà đã pha xong."
Cũng chỉ có Khương Ngưng Tuý mới có thể đem quan tâm cùng lo lắng biểu đạt đến hàm súc băng lương như vậy, Nhan Y Lam có chút buồn cười nhưng cũng không nói gì, theo lời nàng mà đứng dậy
Khương Ngưng Túy ngồi trở lại bên bàn, châm trà đâu vào đấy, vẻ mặt của nàng cách một lớp hơi nước, có chút mông lung không thật. Nàng đem tách trà đưa cho Nhan Y Lam, nghĩ nghĩ một chút, nói:
"Nghe Bích Diên nói, Trắc phi vẫn đợi ngoài cung ."
Nhan Y Lam tựa như không nghe thấy, đầu ngón tay khinh chuyển tách trà, bên môi chậm rãi nở một nụ cười ý vị, ngẩng đầu thưởng thức trà nóng.

Thời gian ba ngày đã qua, bên này Khương Ngưng Tuý không có động tĩnh gì, chuyện của Trì Uý quả là vô phương cứu vãn, chỉ là Nhan Y Lam vẫn chậm chạp chưa đưa ra hình phạt cho Trì Uý. Cho nên trong triều nổi lên nghị luận, đối với vị quân vương tâm tư khó dò này, không ai hiểu thấu đáo nổi.
Liễu Hoán Tuyết từ buổi sáng giờ Thìn đã chờ ở ngoài Phượng Nghi cung, tới giờ đã hai canh giờ, dường như quyết tâm phải gặp được Nhan Y Lam, ngay cả Nhan Quân Nghiêu khuyên giải cũng không được. Có điều, Liễu gia phía sau Liễu Hoán Tuyết trước nay đều dựa vào Thái tử, tạm thời không bàn những thứ khác, chỉ bằng vào tình thế đối nghịch như nước với lửa cuả Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu trước mắt, thân phận của Liễu Hoán Tuyết như vậy, nếu muốn cầu kiến Nhan Y Lam có phải chuyện dễ dàng gì?
Tất cả mọi người đều nói, Liễu Hoán Tuyết đây là tự tìm đường chết. Không tính chuyện ngày hôm nay nàng đại nháo như vậy sẽ phải trả giá đắt, chỉ nói đến chuyện Trì Uý hôm đó, nếu nghiêm khắc suy xét thì nhất định nàng cũng không tránh được can hệ. Vậy mà nay lại không biết thu liễm, ngược lại còn hành động không có quy củ, hành vi đến mức này, nếu là không phải dựa vào sự sủng ái của Thái tử mà hung hăn càng quấy, như vậy nhất định là điên rồi.
Khương Ngưng Túy còn nhớ rõ lời Nhan Y Lam nói ba ngày trước, nàng nói Trì Uý chắc chắn là phải chết. Lúc trước nàng còn nghi hoặc không ít, nhưng giờ khắc này đã loáng thoáng hiểu được.
Tuy rằng Khương Ngưng Tuý không sinh ra ở thời đại này, cũng chưa từng trải qua cuộc sống của quan lại thế gia, nhưng có chút chuyện nàng vẫn biết. Cho dù là phim truyền hình diễn xuất cũng thế, hay là sử sách ghi lại cũng vậy. Từ xưa đến nay làm gì có chủ tử nào sẽ vì một nô tài của mình mà bất chấ như vậy? Có thể làm cho Liễu Hoán Tuyết không ngại hy sinh mạng sống của chính mình, như vậy khẳng định vị trí của Trì Uý trong lòng nàng cũng không đơn thuần là nô tài nữa.
Mà quan hệ này, Nhan Y Lam chắc hẳn đã sớm biết, cho nên mới không ngại đuổi tận giết tuyệt đến bước này.
Lòng Khương Ngưng Túy đã có phỏng đoán, dần phục hồi tinh thần, ánh mắt tựa như vô tình xẹt qua sườn mặt của Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa đã sớm biết quan hệ của các nàng không bình thường phải không?"
Nhan Y Lam nhíu mày, thanh âm của nàng ở Tê Loan điện yên tĩnh chậm rãi vang lên:
"Liễu Hoán Tuyết ở trong cung nhiều năm, hành sự cư xử đều theo khuôn phép chu toàn, ngươi đã bao giờ thấy nàng phương tấc đại loạn chưa?"
Thật là không có.
Theo lời nói của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý cố gắng hồi tưởng lại. Nàng nhớ rõ lần đầu gặp Liễu Hoán Tuyết, nàng ấy luôn là bộ dáng trầm tĩnh khéo léo, cũng nhớ rõ dáng vẻ lãnh thanh của Liễu Hoán Tuyết lúc đối mặt với Thôi Doanh. Nhưng nàng chưa bao giờ thấy Liễu Hoán Tuyết giống như ngày đó khi nghe Trì Uý bị giam, bộ dáng hồn bay phách lạc, giống như cả người đều mất đi sinh khí.
"Liễu Hoán Tuyết cùng Thái tử bằng mặt không bằng lòng nhiều năm, ta không phải là không biết. Sau lại nghe nói Thái tử từng cho người bí mật xuất cung điều tra, nhưng đều không có thu hoạch, thậm chí cũng không tra được người nào có nhiều tư giao với Liễu Hoán Tuyết." Ngữ khí hơi dừng lại, Nhan Y Lam cười nói tiếp:
"Một tiểu thư khuê các, đại môn bất xuất nhị môn bất mại*, ngoại trừ hạ nhân trong phủ Thái Uý thì nàng có thể có cơ hội nào gặp ai?"
(*Khuê nữ chưa từng bao giờ ra khỏi cửa.)

Bàn tay cầm tách trà hơi dừng lại một chút, Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn qua phía Nhan Y Lam, sự nghi ngờ trong lòng dần dần rõ ràng, nhưng chờ đợi nàng cũng không phải thư thái cùng ung dung mà là nặng nề.
"Cho nên ngươi sẽ chọn đem Trì Uý trảm thảo trừ căn?"
Nói xong, Khương Ngưng Túy âm thầm suy tư một trận, lại chậm rãi lắc lắc đầu.
"Nếu chỉ là giết Trì Úy, ngươi không cần phải phí công mệt nhọc như vậy."
Miết mắt thấy Khương Ngưng Túy bình tĩnh phân tích, Nhan Y Lam đột nhiên cười khẽ ra tiếng, nàng thẳng thắn gật đầu, có chút hứng thú nói:
"Ngươi trưởng thành thật rồi, ngay cả tâm tư của ta cũng dám tùy ý đo lường."
Không quan tâm đến sự cười nhạo của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy chỉ là nhíu mi nhìn lại, cảm thụ trong lòng bỗng chốc ngũ vị tạp trần.
Ngọn đèn lay động trong điện phản chiếu lên bóng lưng của Nhan Y Lam, ánh ra phượng y kiều diễm phi hồng của nàng, lưu quang sáng rực lại không sưởi ấm được lạnh lùng cao ngạo từ cốt tủy kia, tựa hồ như nhắc nhở mọi người Nhan Y Lam chính là Nhan Y Lam, cho dù tháo đi tất cả phong hoa, nàng cũng vẫn là quân vương lãnh huyết vô tình sát phạt đầy quyết đoán.
Ngay từ ban đầu nàng đã thiết lập một thế cục cho hôm nay, mà trong ván cờ này, bao gồm cả Khương Ngưng Túy đều là quân cờ của nàng, mỗi một quân cờ đều được tỉ mỉ chọn lựa, thân phận địa vị đều đủ để cho người khác tin phục. Bọn họ bị phao chuyên dẫn ngọc*, từng bước đi vào cạm bẫy mà nàng đã an bài. Đầu tiên là Lục hoàng tử, tiếp theo là Trì Uý. Nếu như Khương Ngưng Tuý đoán không sai thì người cuối cùng sẽ là người có thiên ti vạn lũ với Liễu Hoán Tuyết - Liễu Thái úy.
(*thả con tép, bắt con tôm; tung gạch nhử ngọc)
Từ xưa đã là quyền thần công cao chấn chủ*, Liễu Thái úy dốc lòng ẩn nấp bên Thái tử nhiều năm, mấy năm nay vẫn lợi dụng Liễu Hoán Tuyết ở trong cung gây sóng gió, diệt trừ người kẻ người đối lập, dã tâm có thể thấy là rất lớn. Đợi cho ngày sau Thái tử lên ngôi vị hoàng đế, Liễu Thái úy tự nhiên trở thành quyền thần lớn nhất bên người Thái tử, khi đó nếu muốn làm suy yếu thế lực của hắn, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, Nhan Y Lam mới lựa chọn Trì Úy, dùng địa vị của nàng trong lòng Liễu Hoán Tuyết, khiến cho Liễu Hoán Tuyết phương tấc đại loạn, tạo ra cơ hội để diệt trừ bọn họ, cuối cùng gây khó khăn cho Thái Uý.
(*Quan lại công cao sẽ chấn nhiếp chủ.)
Cho dù Liễu Hoán Tuyết có thể dựa vào sự che chở của Thái tử mà thoát chết, nhưng nếu mất đi Trì Uý, đối với Liễu Hoán Tuyết mà nói giống như tự đoạn song chương, bị đâm đến đại thương. Dựa theo cảm tình của nàng với Trì Uý, đừng nói là có thể tiếp tục thay Thái úy chu toàn bán mạng trong cung, chỉ sợ ngay cả vượt qua được chuyện này, đã là một vấn đề.
Khương Ngưng Tuý rốt cuộc cũng thông suốt, mi tâm lại càng nhíu chặt tinh tế đánh giá Nhan Y Lam.

Tựa hồ như cảm nhận ánh mắt đăm chiêu không lời của nàng, Nhan Y Lam đột nhiên ngẩng đầu hướng nàng nhợt nhạt cười, đáy mắt tịch đạm như muốn hoà tan tất cả.
"Ngươi sợ sao?" Nhan Y Lam mượn ánh nến khẽ nâng cằm của nàng lên, tinh tế đánh giá, đột nhiên tự giễu cười cười, thấp giọng nói:
"Ta mưu tính đặt ngươi vào ván cờ này, ngươi sợ cũng là đương nhiên."
Trái tim của Khương Ngưng Túy siêt chặt đến hít thở không thông, ánh mắt của nàng nhẹ lướt qua sườn mặt của Nhan Y Lam, nhưng thuỷ chung không dám nhìn nhiều.
Người trước mắt này, vừa ôn nhu lại tàn khốc, vừa vô tình lại hữu tình, rõ ràng bàn tay chưa bao giờ dính máu nhưng lại đã giết vô số người, đối với ngoại nhân đã ác, đối với mình còn ác liệt hơn. Nhưng chính vị lãnh huyết quân vương như vậy, cư nhiên lại hỏi mình rằng có sợ nàng không.
Nội tâm của Khương Ngưng Tuý bỗng tràn ngập đau lòng đến chính nàng cũng không tưởng tượng nổi. Rõ ràng chính nàng cũng bị tính kế lợi dụng, nhưng nàng cũng không nhẫn tâm trách móc. Nhan Y Lam thân bất do kỷ, Nhan Y Lam mưu tính sâu xa, vì giang sơn hỗn loạn này mà trả giá tâm huyết. Khương Ngưng Túy có lẽ sẽ đau lòng, nhưng chưa từng có sợ hãi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Khương Ngưng Túy có chút cay, nàng quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hết sức trấn định lắc lắc đầu, nói:
"Ta không sợ."
Đợi mãi không nghe thấy câu tiếp của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nhịn không được nghiêng đầu, đã thấy hình ảnh Khương Ngưng Túy ngược sáng mà đứng, một thân y phục tố đạm bị ánh nến nhuộm sắc, gió lạnh theo ngoài cửa sổ ùa vào, làn váy cùng vạt áo tung bay dưới vầng sáng nhạt, như khói như ảo.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Nhan Y Lam, vẻ mặt của Khương Ngưng Túy vẫn không chút sợ hãi, nàng lặp lại:
"Ta nói ta không sợ."
Những lời này tuy nói là vân đạm phong khinh, nhưng thật giả trong đó Nhan Y Lam vẫn có thể nghe ra . Khương Ngưng Túy nói không trách, đó là thật sự không trách. Trên đời này có được mấy nữ tử khi nghe mình bị tính kế lợi dụng còn có thể thản nhiên như thế, nhưng là cố tình Khương Ngưng Túy có thể làm được.
Bàn tay đang nâng cằm Khương Ngưng Túy bỗng dưng buông ra, đầu ngón tay ấm áp lại ve vuốt hai má nàng. Nhan Y Lam đột nhiên muốn vươn tay chạm vào nàng, tựa như lữ nhân độc bộ giữa đêm đen lạnh giá, khẩn cấp muốn hấp thu chút ánh lửa duy nhất trong đêm đông kia. Cho dù là dùng tất cả phương thức, dù chỉ là hướng nàng đi một bước nhỏ, giống như có thể đem nàng cứu ra từ bóng đêm vĩnh hằng.
Vươn tay kéo cổ tay Khương Ngưng Túy, lúc này đây Nhan Y Lam cũng không có cưỡng ép bắt nàng ngồi xuống, mà là nhẹ nhàng dùng động tác dắt tay nàng. Khương Ngưng Túy đứng ở tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng mềm lòng trước mạt ý cười yếu ớt của Nhan Y Lam, theo động tác ngồi xuống bên người nàng.
Một cái ôm bất ngờ ập tới chẳng kịp phòng bị, Nhan Y Lam từ phía sau bỗng ôm lấy nàng, hai tay ôm lấy tựa như không chỉ thân thể Khương Ngưng Túy, mà nàng cảm thấy tâm mình cũng bị khoá theo, chặt chẽ đến không thở nổi.
"Đừng động."
Độ ấm theo tư thế ôm nhau truyền lại, Khương Ngưng Túy vốn nên cự tuyệt, nhưng dưới mệnh lệnh trầm thấp của Nhan Y Lam, nàng thế nhưng không nói được gì nữa. Lý trí dần dần trôi đi, nàng cứ như vậy tùy ý chính mình cùng Nhan Y Lam lẳng lặng ngồi.

"Kỳ thật có một việc, mấy ngày nay ta vẫn muốn biết ." Nhan Y Lam tựa cằm lên hõm vai Khương Ngưng Túy, môi hơi nhếch lên, lười biếng nói bên tai nàng.
"Ngày ấy, ngươi có phải đã động xuân tâm với ta hay không?".
"......"
Biết được Nhan Y Lam đang nhắc về chuyện ngày ấy nàng lôi kéo mình té ngã trên nhuyễn tháp, hô hấp giao hòa nhiệt tình như lửa, thần tình trên mặt Khương Ngưng Túy tuy rằng bình tĩnh, nhưng là thân thể đã cứng đờ. Nàng hung hăng hồi đầu liếc Nhan Y Lam một cái, gò má vừa lúc lại chạm vào bờ môi mỏng của Nhan Y Lam vẫn dán bên tai, nội tâm của nàng chấn động mạnh, nhanh chóng mở to mắt. Lần này, nàng nghe thấy Nhan Y Lam rõ ràng cười ra tiếng.
"Nếu không, mấy ngày nay vì sao ngươi đều không dám nhìn thẳng vào mắt ta?"
Thủy chung là không nên đối với Nhan Y Lam ôm bất kỳ mộng tưởng gì , Khương Ngưng Túy không thể tránh thoát được cái ôm của Nhan Y Lam, chỉ có thể híp mắt lại, ngữ khí tựa hồ có thể đóng băng ba thước.
"Ta nghĩ, cảm giác của Trưởng công chúa nhất định lại xuất hiện lệch lạc."
Nhan Y Lam chôn ở đầu vai Khương Ngưng Túy cười đến bỡn cợt, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Bích Diên ở ngoài Tê Loan gõ cửa, nói vọng vào:
"Điện hạ, Thái tử ở ngoài cung cầu kiến.".
Nghe vậy, Nhan Y Lam không chút để ý nói:
"Chuyện gì?".
Câu hỏi này của Nhan Y Lam có chút dư thừa, Thái tử lần này cầu kiến, nếu không phải vì chuyện của Liễu Hoán Tuyết thì còn thể là gì nữa. Khương Ngưng Túy nghĩ vậy, chợt nghe thấ Bích Diên cách cánh cửa trả lời:
"Thái tử muốn mời Thái tử phi ra cung gặp mặt."
Thừa dịp Nhan Y Lam đang trầm tư, Khương Ngưng Túy hờ hững tránh khỏi cái ôm của nàng, hướng ra ngoài cửa nói:
"Thỉnh thái tử chờ một lát." Nói xong, nàng cúi đầu liếc nhìn Nhan Y Lam một cái, tiếp tục nói:
"Ta sẽ ra sau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận