Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Trong địa lao thâm u, lúc này đều tràn ngập hơi thở ái muội.
Hai tay của Khương Ngưng Túy bị xích sắt giam cầm, không thể thoát ra. Đôi môi bị cắn tràn ra cảm xúc như đốt cháy. Khương Ngưng Túy nhíu mi, nàng muốn đẩy Nhan Y Lam ra nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từng chút từng chút bị bao phủ trong hoan du, không có đường trở tay.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua môi dưới đã bị bản thân cắn sưng đỏ, Nhan Y Lam nhìn kỹ thần sắc liều mạng khắc chế của Khương Ngưng Túy, cười đến càng sung sướng.
"Thế nào, có phải rất muốn giết ta hay không?"
"Trưởng công chúa cũng chỉ có thể giở thủ đoạn ti tiện này thôi sao?" Nói xong, tựa hồ sợ Nhan Y Lam không hiểu rõ ý trong lời nói của nàng, Khương Ngưng Túy vẫy vẫy xích sắt trên tay, lạnh lùng nói:
"Thẳng thắn mà nói, thật sự là ngây thơ đến cực điểm."
Nhan Y Lam cúi đầu giễu cợt, tựa hồ lời nói của Khương Ngưng Túy chẳng những không khiến nàng tức giận, mà còn khiến tâm tình của nàng như nắng sớm.
"Thủ đoạn của ta đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu, chỉ là..." Nhan Y Lam kề sát bên môi của Khương Ngưng Túy thổi khí như lan, tự nhiên mà ngưng tụ thành âm sắc dị thường câu nhân như vậy.
"Đối phó với ngươi, dùng như thế này là đủ rồi."
Theo phương diện nào đó mà nói, Nhan Y Lam ở trước mặt Khương Ngưng Túy, phần lớn thời điểm cũng không phải là một vị quân chủ trên vạn người, mà lại càng giống một kẻ vô lại giảo hoạt.
Khương Ngưng Túy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được bàn tay Nhan Y Lam theo vạt áo mở rộng của nàng mà vuốt ve tiến vào, giống như một con rắn linh mẫn, nương theo bộ ngực phập phồng của nàng hướng thẳng lên trên, đầu ngón tay giống như mang theo nhiệt độ đốt người, làm cho hô hấp của nàng bị kiềm hãm, suýt nữa không thở được.
"Ngươi đang sợ hãi?" Bàn tay nửa khắc cũng không ngừng, nhưng tầm mắt của Nhan Y Lam vẫn dừng trên mặt Khương Ngưng Túy, bởi vậy từng biến hóa rất nhỏ của Khương Ngưng Túy đều không thể qua được mắt nàng.
Làm sao có thể sợ hãi? Người tùy ý làm bậy với bản thân là Nhan Y Lam, cho nên bất kể nàng muốn làm gì, Khương Ngưng Túy cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nàng chỉ là có chút khó mà nói ra khỏi miệng. không muốn để Nhan Y Lam biết thời khắc này nàng đang rung động, càng không muốn thẳng thắn thân thể của nàng đang phản bội lại chính nàng, thành thực lộ ra tất cả trước mặt Nhan Y Lam.
Nhìn thấy Khương Ngưng Túy không nói một lời, chỉ hơi rũ đầu, cũng không biết có phải bởi vì hoàn toàn bị thân ảnh của Nhan Y Lam bao phủ hay không, Khương Ngưng Túy giờ khắc này dường như phai nhạt không ít lãnh mạc trong xương, hiện ra vài phần nhu nhược. Khương Ngưng Túy như vậy tựa hồ vừa quật cường vừa yếu đuối, không khỏi để Nhan Y Lam có chút đau lòng, nhận mệnh thở dài, Nhan Y Lam cúi đầu định thay nàng tháo đi xích sắt.
Đầu ngón tay vừa chạm đến xích sắt nặng nề, tiếng vang thanh thúy kia đã kéo lại tinh thần của Khương Ngưng Túy, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, trong ánh nhìn đó rõ ràng hàm chưa xao động cùng bất an khó mà nói. Trong lòng giống như bị cái gì hung hăn cào qua, Nhan Y Lam bị ánh mắt dị thường lãnh diễm của Khương Ngưng Túy đầu độc, tình khó mà kiềm chế cúi người hôn nàng.
Cái hôn này không coi là đột nhiên, tựa như tất cả đã sớm tập luyện tốt, Khương Ngưng Túy trúc trắc ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt tuy không thấy bao nhiêu biến hóa, nhưng động tác lại không có nửa điểm kháng cự. Đôi tay bị xích sắt giam cầm không biết nên đặt ở nơi nào, Khương Ngưng Túy chỉ có thể cứng nhắc níu lấy ống tay áo của Nhan Y Lam, lưng dán vào bức tường phía sau, mặc cho đôi môi của Nhan Y Lam đốt lấy nàng, đến khi cháy lên.
Nụ hôn triền miên như lửa dần dần mài mòn ý chí của nhau, trong hoảng hốt, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy bàn tay của Nhan Y Lam đang khẽ vuốt ve ngực của nàng, vạt áo cũng theo đó mà càng thêm tản lạc, nửa bên rơi xuống bả vai, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, xương quai xanh như cánh ve, nhẹ nhàng định bay.
Cảm giác được Khương Ngưng Túy sắp hít thở không thông, Nhan Y Lam lúc này mới kết thúc nụ hôn nồng nàng như lửa này, du tẩu theo bờ ngực phập phồng kia, cúi người hôn vào bả vai nàng.
....
Dư âm không dừng, thân thể của Khương Ngưng Túy lúc này đã mềm nhũn, Nhan Y Lam cẩn cẩn dực dự rút tay ra, sau đó nàng xoay người, vươn tay ôm Khương Ngưng Túy vào lòng, một bên thay Khương Ngưng Túy chỉnh lý lại y sam xốc xếch, một bên để nàng tựa vào lòng mình thở dốc.
Đôi tay ôm lấy Khương Ngưng Túy siết chặt, Nhan Y Lam thần sắc phức tạp, sủng nịch nhìn Khương Ngưng Túy, nàng khẽ cười cười, cúi đầu hôn lên mái tóc của nàng, nhẹ giọng thì thầm:
"Làm sao sẽ để ngươi bị thương?"
Ta đã từng hứa với ngươi, nhất định sẽ không để ngươi bị thương tổn.
Nghe Nhan Y Lam thấp giọng nói nhỏ, Khương Ngưng Túy từ kích tình mãnh liệt bình tĩnh lại, sự thanh minh vốn có dần trở lại trong mắt, bên tai vang lên một trận thanh thúy, xích sắt giữa cổ tay bỗng dưng bị Nhan Y Lam tháo đi, tiện tay ném trên đất.
Đang định ngẩng đầu mắng Nhan Y Lam đùa quá độ, không ngờ lại cảm giác được Nhan Y Lam đưa tay ôm lấy mình, động tác rõ ràng cực ôn nhu lại quý trọng, nhưng lời nói ra lại bất lưu đường sống.
"Ngưng Túy, xuất cung đi."
Thân thể vẫn còn trong dư âm hoan du vừa nãy, nhưng lời này xác thực để trái tim Khương Ngưng Túy lạnh đi hoàn toàn. Nàng chợt ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam, trong mắt thoáng lóe qua luyến tiếc cùng không biết làm sao, thủy chung đều không thể tránh được tầm mắt của Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam đã nói, tự ý thả đi trọng phạm của triều đình là tử tội, thật ra thì trong lòng Khương Ngưng Túy cũng đại khái hiểu, nàng làm ra những chuyện này nhất định phải bị xử trí. Nàng nghĩ, có lẽ thật sự không có biện pháp khác, cho nên Nhan Y Lam mới có thể quyết định đưa nàng xuất xung, đây có lẽ là phương pháp duy nhất nàng có thể giữ được mình.
Thật ra thì, cũng không phải là chưa từng ôm tâm tình chờ mong. Khương Ngưng Túy vẫn cho là, chuyện trong thiên hạ không có gì là Nhan Y Lam không làm được, cho dù nàng có làm ra chuyện sai lầm nhất thiên hạ, Nhan Y Lam cũng nhất định sẽ lưu lại một đường chuyển cơ cho nàng. Nhưng rốt cuộc nàng lại quên một điều, thiên ân cuồn cuồn, chung quy không phải thứ nàng có thể ngỗ nghịch.
Nhan Y Lam, ngươi đã ôm loại tâm tình thế nào đến cáo biệt cùng ta đây?
Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy ngực khó chịu không thở nổi, nàng khẽ đẩy Nhan Y Lam ra, lui lại vài bước, miễn cưỡng đứng vững thân mình, bình tĩnh nói:
"Được."
"Ta...."
Thanh âm của Nhan Y Lam lộ ra mờ mịt, làm sao còn nữa điểm trầm tĩnh những ngày qua. Khương Ngưng Túy lặng lẽ nhìn nàng, lắc đầu một cái, ngắt lời:
"Ta biết."
Ngươi cũng có vạn bất đắc dĩ của mình, đã là ta phạm lỗi, làm sao có thể để người thay ta chịu tất cả trách phạt.
Địa lao truyền đến một loạt tiếng bước chân, Bích Diên từ hành lang u ám đi đến, hành lễ nói:
"Điện hạ, Hinh Bộ Thượng thư đã đến, có truyền vào hay không?"
Nhan Y Lam yên lặng nhìn Khương Ngưng Túy một cái, trong mắt nhất thời lộ ra thâm thúy khó tả, nàng nói:
"Truyền."
Hình Bộ Thượng thư vội vã đi đến, không chờ hắn thi lễ, Nhan Y Lam đã khoát tay.
"Những lời bản cung nói với ngươi, ngươi toàn quyền ghi nhớ, ngày mai tảo triều sẽ ban bố thiên hạ."
Tựa hồ biết chiếu thư mà Nhan Y Lam muốn viết không phải chuyện đùa, Hình Bộ Thượng thư khom người một cái, vội vàng đáp:
"Thần tuân chỉ."
"Đại tướng quân chi nữ Khương thị, vào cung đến nay, tài hành khiếu khuyết, nhiều lần phạm cung quy, thực khó có thể tiếp tục đảm nhận trọng trách tần hậu. Hiện nay lại tự ý thả trọng phạm, luận tội phải trảm, nhưng, niệm tình tộc Khương thị trung tâm sáng rõ, quyết định, phế truất ngôi vị Thái tử phi, trục xuất khỏi cung, biếm làm thứ dân, suốt đời không được hồi cung."
Từng câu từng chữ lãnh mạc lại quyết tuyệt, dứt lời, nàng không nhìn Nhan Y Lam một cái liền xoay người rời khỏi đại lao.
"Ngưng Túy." Khương Ngưng Túy yết hầu một trận chua xót, nàng ẩn đi con tim đau đớn, bình tĩnh nói:
"Tạ Trưởng công chúa."
Bước chân của Nhan Y Lam thoáng dừng một chút, muốn quay đầu nhìn lại nhưng không thể, ánh mắt nàng mờ mịt rơi vào hành lang dài sâu không thấy đáy phía trước, tựa hồ con đường này vĩnh viễn cũng không đi đến cuối. Những lời sau cùng này của Khương Ngưng Túy ầm ầm vang dội bên tai nàng, nàng âm thầm siết chặt bàn tay hơi run rẩy, nhanh chóng rời đi.
Phòng giam trống trải đã không nghe đươc tiếng bước chân của Nhan Y Lam cùng Hình Bộ Thượng thu, gió lãnh trống rỗng thổi qua, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy lòng nàng trống rỗng đến thắt chặt.
"Nương nương đừng trách điện hạ nhẫn tâm tuyệt tình, nàng cũng là bất đắc dĩ." Bích Diên nhìn gương mặt trầm tịch của Khương Ngưng Túy, không nhịn được mà nhiều lời.
"Tội của nương nương, luận quy củ là phải trảm, cho dù điện hạ có lòng giữ được nương nương, chỉ sợ cũng phải bị cung hình. Hình phạt trong cung rất nghiêm khắc, nương nương thân thể nhu nhược, nhất định không thể chịu được. Điện hạ làm như vậy, đã là cách lưỡng toàn duy nhất."
"Ta biết."
Chẳng qua là từ nay về sau, năm tháng đằng đẵng, nghĩ đến Nhan Y Lam một người trong cung, thanh đăng làm bạn, không người đi theo, Khương Ngưng Túy thủy chung không an tâm. Nàng lo lắng, lần này nàng rời đi, hoàng cung lớn như vậy, cũng không ai có thể bồi ở bên người Nhan Y Lam.
Nhưng hiện giờ nàng đã là tội thần, ở lại bên người Nhan Y Lam bất quá là hy vọng xa vời mà thôi. Nghĩ như thế, nàng chíu chặt mi, ngực đột nhiên dâng lên một trận đau nhói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui