Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Editor: Ngưng_Chưa_18
-----
Trở lại Chiêu Linh Điện, Khương Ngưng Túy mờ mịt nhìn hoàng cung ở trước mặt, cả toà hoàng cung to lớn như vậy, nhưng nàng lại không biết nên đi về đâu.
Nơi nào cũng không hoan nghênh nàng, nơi nào cũng không phải chốn cho nàng an thân.
Bất tri bất giác, nàng đột nhiên nhớ tới lời cuối của Trì Uý trước khi rời đi, trong hoàng cung này, chung quy là giới hạn trói buộc nàng.
Thanh Phù vẫn chờ ở ngoài Chiêu Linh điện, lúc này nhìn thấy Khương Ngưng Tuý đã xuống phượng liễn, nàng vội vàng tiến lên trước đón:
"Nương nương."
Khương Ngưng Tuý hờ hững nhìn Thanh Phù đang vừa bất an vừa lo lắng, nàng cũng không nói gì mà là thẳng hướng đi vào Chiêu Linh điện. Thấy Thanh Phù cùng Lục Hà vẫn đi theo như trước, nàng bất giác dừng cước bộ nơi bậc thềm, nói:
"Hết thảy ta đều đã nói rõ với Trưởng công chúa, nay các ngươi không cần phải tiếp tục giám thị ta nữa."
Nghe thấy lời nói của Khương Ngưng Tuý, Thanh Phù cùng Lục Hà kích động nhìn nhau, đang định giải thích đã thấy Khương Ngưng Tuý đẩy cửa Chiêu Linh điện, nói:
"Ta chỉ muốn yên lặng một mình, các ngươi không cần đi theo."
Đại môn lạnh lùng đóng lại trước mặt cả hai, Lục Hà không khỏi hốt hoảng, nghiêng đầu hỏi Thanh Phù:
"Thanh Phù tỷ tỷ, nên làm thế nào cho phải a?"
"Xem ra là không dối gạt được rồi." Thanh Phù liên tục lắc đầu, thần sắc ngày càng ngưng trọng, nàng có chút thở dài:
"Chỉ là không biết Trưởng công chúa ở bên kia rốt cuộc dự định thế nào."
Bên trong Chiêu Linh điện một mảnh vắng lặng, nguyệt lân hương khói bay lượn lờ, Khương Ngưng Tuý chậm rãi bước vào nội điện, vô số kỷ niệm ngày xưa ở nơi đây hiện ra như đoạn phim trước mắt, những hình ảnh về Nhan Y Lam rõ ràng như tạc, mỗi một góc trong Chiêu Linh điện này quả thật đều lưu lại dấu vết của nàng.
Nếu như ngay ở lần đầu tiên chạm mặt Nhan Y Lam, có thể nhìn thấu tâm tư cất giấu phía sau gương mặt yêu diễm kia, nhìn ra thâm ý phía sau từng nụ cười đó, có lẽ trong bàn cờ tỉ mỉ này, có cũng có thể trí thân sự ngoại mà không phải là cam tâm tình nguyện làm một quân cờ trong tay Nhan Y Lam.
Nhưng từ 'có lẽ' này, vốn đều là giả thuyết không chút ý nghĩa nào.
Khương Ngưng Tuý nghĩ vậy, tầm mắt đảo quanh bốn phía Chiêu Linh điện, bất giác nở nụ cười mỉa mai. Thật là một chuyện buồn cười tới cỡ nào, dù đã đến mức này, nàng vẫn như cũ không thể đi hận Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam cho tới bây giờ đều là người cao cao tại thượng, người đó đường đường là trưởng công chúa mà vạn dân nhìn lên tôn kính, mà nàng chỉ là một quân cờ dưới sự giám thị của người đó, cho dù ngay cả trong thời gian thân mật nhất, nàng cũng phải phá vỡ hổ thẹn trong lòng cùng chân tướng khó tả mới dám đi đến gần người đó, ôm lấy ôn nhu cùng sủng nịch của người đó.
Quay đầu mới biết chỉ là một trận dò xét.
Ai bảo nàng yêu người đó, yêu quân chủ của Đại Nhan, tuy là nhất giới nữ lưu nhưng lại mưu lược cái thế, lãnh khốc vô tình. Làm cho nàng dù rơi vào hoàn cảnh thống khổ không chịu nổi, cũng nói không được nói một lời oán thán.
Vốn tưởng rằng cố ý tránh né có thể chặt đứt niệm tưởng, nhưng Nhan Y Lam lại giống như đã khắc vào tận tâm can, càng không nghe không nhìn không để ý, nàng lại càng ghi tạc vào trong óc, tránh đi không được, không cam lòng nhớ, lại không thể quên.
Rốt cuộc công thành chiếm đất, đánh mất sơ tâm.
Nhưng là rốt cuộc Nhan Y Lam ngàn tính vạn tính cũng chưa từng tính đến một sự việc. Kỳ thật nàng ấy không cần phải làm như vậy, cũng không cần đùa bỡn quyền mưu đến tận bây giờ, thật ra nàng ấy sớm là phải biết, rằng chỉ cần một câu nói của nàng ấy, chẳng sợ nguy nan, nàng cũng sẽ dùng hết tính mạng vì nàng ấy làm được.
Cho dù là làm một cây đao trong tay nàng ấy, nàng cũng nhất định sẽ là thanh đao sắc bén nhất.
Nhưng là Nhan Y Lam, ngươi cuối cùng lại cô phụ sơ tâm của ta. Nhưng ta lại có thể oán gì ngươi, bởi hết thảy, là ta cam tâm tình nguyện.
-----
Hôm sau, toàn bộ hoàng cung tất bật chờ đón Bắc Ương vương, mà bên trong Chiêu Linh điện vẫn im lặng như cũ. Nghe Thanh Phù bẩm báo nói Bích Diên tới đây, Khương Ngưng Tuý mới nâng gương mặt thanh lãnh lên, suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Truyền vào."
Bích Diên dẫn theo các cung nữ mang trang sức phượng y mà đến, nàng vào đại điện, trước nhất cùng các cung nữ hành lễ một cái rồi nói:
"Thái tử phi".
Tiếng "Thái tử phi" này nay nghe vào thật là châm chọc, thần tình của Khương Ngưng Tuý xẹt qua một tia mỉa mai, nàng bất động thanh sắc nói:
"Đứng lên đi."
"Đoàn người của Bắc Ương vương trưa mai sẽ tới hoàng cung, nô tỳ phụng mệnh đưa cung trang cùng trang sức thịnh yến ngày mai cho Thái tử phi."
Khương Ngưng Tuý nghe vậy, ánh mắt nhất thời đảo qua trang sức trên khay, cuối cùng tầm mắt dừng ở cung trang đỏ thẫm kia, lạnh lùng cười nói:
"Những thứ này đều là Trưởng công chúa bảo ngươi đưa tới?"
"Thái tử phi hiểu lầm rồi, là Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đưa tới ạ." Sợ Khương Ngưng Tuý hiểu lầm, Bích Diên vội vàng trả lời:
"Hoàng hậu nương nương nói Thái tử phi là người đứng đầu Đông Cung, ngày mai nên hộ tống Thái tử tới Doãn Võ môn nghênh đón Bắc Ương vương."
"Người đứng đầu Đông Cung..."
Khương Ngưng Tuý khẽ lặp lại lời của Bích Diên một lần nữa, năm chữ này vừa thốt ra liền khiến Bích Diên cùng Thanh Phù bỗng thấy bất an, đáng tiếc nàng cái gì cũng không nói, chỉ là thu liễm sắc lạnh trên gương mặt, thản nhiên phân phó:
"Ngươi đặt xuống đi."
Bích Diên nhẹ giọng đáp lời, nàng xoay người ra lệnh cho các cung nữ theo trình tự đặt từng món từng món xuống thật chỉnh tề.
"Nếu không còn việc gì, các ngươi đều lui ra đi."
Bích Diên gật đầu đáp vâng, nàng lui lại mấy bước, nhìn các cung nữ từng người rời khỏi Chiêu Linh điện, cước bộ của nàng chậm rãi dừng hẳn, quay lại thầm nhìn Khương Ngưng Tuý, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt của Bích Diên hoàn toàn lọt vào trong mắt Khương Ngưng Tuý, nàng sáng suốt nói:
"Có lời muốn nói?"
"Nô tỳ quả thật là có chút muốn nói cùng Thái tử phi."
Khoát tay ý bảo nhóm cung nhân hầu hạ trong Chiêu Linh điện lui hết, đợi đến khi cửa đại môn đóng lại hẳn, Khương Ngưng Tuý mới mở miệng:
"Nói đi."
"Điện hạ xưa nay biết được Thái tử phi không thích náo nhiệt, cho nên cố ý sai nô tỳ đến nói với Thái tử phi, rằng nếu Thái tử phi không muốn, thì không cần đi. Về phía Hoàng hậu nương nương, nàng sẽ thay Thái tử phi nói rõ." Nói xong, Bích Diên lấy từ trong tay áo một phong thư, giao cho Khương Ngưng Tuý.
"Điện hạ phân phó nô tỳ phải tự mình giao cho Thái tử phi."
Nhìn mảnh giấy lẳng lặng nằm trong tay không nói lời nào, Khương Ngưng Tuý cũng không vội vã mở ra, nàng thần sắc một mảnh lặng im, không ai nhìn ra được suy nghĩ của nàng.
"Có chút chuyện vốn là không tới phiên nô tỳ nói, nhưng nô tỳ đi theo Điện hạ đã nhiều năm, thật sự là không thể không nói." Bích Diên hợp thời dừng lại, nhìn thấy Khương Ngưng Tuý không có biểu tình gì gọi là mất kiên nhẫn, mới tiếp tục nói:
"Có lẽ dưới cái nhìn của Thái tử phi, cách làm của điện hạ thực có chút tàn nhẫn, nhưng tình cảnh mấy năm nay của điện hạ, Thái tử phi cũng hẳn là ít nhiều có nghe qua, cũng từng chứng kiến, nàng là người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió của Đại Nhan, từng bị chính người đệ đệ thương yêu nhất muốn triệt hạ để thống khoái, là người từng chống đỡ toàn bộ Đại Nhan bốn năm trước, nàng có băn khoăn cùng bất đắc dĩ của nàng, thân phận của nàng đã định rõ, cả đời này nàng cũng không thể tuỳ tâm sở dục làm chuyện gì. Mỗi bước đi của nàng đều có liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Đại Nhan, nàng không được phép sai, cũng không thể làm tội nhân thiên cổ của Đại Nhan."
Phong thư nắm trong tay nóng rực như lửa, Khương Ngưng Tuý chỉ cảm thấy một mảnh đốt nóng nơi lòng bàn tay, loại cảm thụ này một đường lan tràn tới tận nội tâm, đau rất đau, thế nhưng nàng không xác định được, nỗi đau này đến tột cùng là vì nàng, hay là vì Nhan Y Lam.
"Thái tử phi có thể chỉ trích điện hạ, cũng có thể oán giận điện hạ, nhưng là Thái tử phi không thể phủ nhận tình cảm của điện hạ đối với ngài!" Bích Diên tính tình vốn là trầm định, mà nay ngữ khí lại có chút bộc phát, nàng hoà hoãn một chút, nói:
"Nếu điện hạ đối với Thái tử phi không hữu tình, điện hạ làm sao phải thẳng thắn những chuyện đó, làm cho Thái tử phi oán giận cùng hiểu lầm đây? Một quân cờ không cần thiết phải biết được chân tướng."
"Nô tỳ nói những lời này cũng không có vọng tưởng xa vời gì, cũng đều không phải là do điện hạ bày mưu đặt kế nên đến đây. Bất quá chỉ hy vọng Thái tử phi có thể thông cảm cho khó xử của điện hạ."
Bích Diên hít một hơi thật sâu, áp xuống cảm xúc vừa bộc lộ. Nàng cung kính hành lễ, nói:
"Nô tỳ xin cáo lui trước."
Bích Diên rời đi đã rất lâu rồi, để lại Chiêu Linh điện lại lần nữa quay về yên tĩnh. Khương Ngưng Tuý nhìn cả đại điện trống trải mà ngây người, nhớ tới lời nói của Bích Diên, lại bất giác có chút bất đắc dĩ.
Thông cảm ư?
Khương Ngưng Tuý cười cười, khoé mắt chân mày đều nhiễm chua sót.
Đáng tiếc giữa nàng cùng Nhan Y Lam bây giờ không phải là vấn đề thông cảm, mà địch nhân lớn nhất giữa hai người, chính là các nàng.
Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Tuý chậm rãi mở phong thư trong tay, bên trong chỉ đạm nhạt sáu chũ: Ký lai chi, tắc an chi*.
(* tương tự như câu "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.)
Đó là bút pháp mà Khương Ngưng Tuý quen thuộc nhất, chữ viết cứng cáp chí khí mà không mất đi vẻ xinh đẹp, đó là thủ bút của Nhan Y Lam.
Cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rõ ràng mang theo hơi nóng nhưng thổi tới trong lòng Khương Ngưng Tuý lại lạnh càng lạnh. Nàng chậm rãi nắm chặt mảnh giấy trong tay, gương mặt thản nhiên chỉ còn một mảnh tĩnh mặc.
Ký lai chi, tắc an chi. Nhưng Nhan Y Lam, phân tình này của ta dành cho ngươi, tình dùng cái gì kham? Tình dùng cái gì an?
Đêm hôm đó, cả Đông Cung náo nhiệt xốn xang, mà Khương Ngưng Tuý lại cho lui một hàng cung nhân hầu hạ, một mình im lặng ngồi dưới ngọn đèn, nhìn cung trang đỏ thẫm dưới ánh nến. Dường như sắc đỏ kia quá sức chói mắt, khiến thị giác sinh đau, nàng nhìn thật lâu, một chút buồn ngủ cũng không có.
Khương Ngưng Tuý cúi đầu, cầm lấy phong thư Bích Diên dâng tới lúc sáng, nhìn chữ viết tiêu sái của Nhan Y Lam mà không nói lời nào, yên lặng ngây người.
Màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng ve không ngừng kêu, cho nên tiếng bước chân đột nhiên vang lên cũng có thể nghe được rõ ràng. Ánh trăng bàn bạc chiếu ngoài cửa sổ hiện lên một thân ảnh đang chậm rãi đi đến. Khương Ngưng Tuý nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, đợi đến khi xem rõ đạo nhân ảnh kia là ai, nàng lòng bàn tay của nàng khẽ run, phong thư cầm trong tay liền rơi vào cây nến bên cạnh.
"Ngưng Tuý."
Thanh âm Nhan Y Lam khàn khàn từ ngoài cửa truyền đến, Khương Ngưng Tuý nghe được, nội tâm bất giác căng thẳng. Nàng cúi đầu nhìn phong thư sớm đã bị đốt thành tro tàn, trong đầu bỗng dưng trống rỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui