“Tôn mập mạp!” Quan Đồ Tô vừa kêu vừa hướng khối góc áo kia đi đến.
Phiến góc áo kia giật giật, Quan Đồ Tô tiến lên, vén cây cối, thở phì phò nói: “Tôn mập mạp, ngươi đi ra, hôm nay tính ngươi thắng!”
Nhưng khi nàng nhìn rõ người tới, bất giác ngây ngẩn cả người.
Người này đương nhiên không phải Tôn mập mạp, mà là một cái nam nhân trưởng thành.
Bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, quần áo tán loạn, tóc đen nhánh rối tung bung ra đem hai má đều che một nửa, trên quần áo trước ngực tất cả đều là vết máu.
Quan Đồ Tô nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng: “Nương ta nha.”
Lòng nàng cũng không chịu thua kém nhảy loạn một trận.
Đứng ở tại chỗ hồi phục trong chốc lát, rồi lại tiến lên, chần chờ đưa tay ra xem xem hơi thở người nọ.
Vẫn còn thở.
Nhưng là này hiện tại làm sao bây giờ?
Tay Quan Đồ Tô còn chưa kịp lùi về, nam tử mở mắt ra.
Hai người vừa vặn đối diện nhau.
Người này tuy rằng mặt đầy máu, tóc tai bù xù, nhưng vẫn không che giấu được vẻ tao nhã của hắn.
Quan Đồ Tô lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nam cổ đại, nhịn không được thưởng thức nhiều hơn vài giây.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau trong chốc lát.
Cuối cùng là nam tử rời đi ánh mắt.
Thanh âm của hắn khàn khàn trầm thấp: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Quan Hà thôn.”
“Hướng nơi đó.” Nam tử nâng tay chỉ chỉ một phương hướng.
Hóa ra, nàng vừa rồi đi nhầm phương hướng.
“Cám ơn.” Quan Đồ Tô cao hứng nói.
Nàng lại quay đầu hỏi: “Ta có thể giúp ngươi việc gì không?”
Nam tử không nói chuyện, gật gật đầu lập tức lại lắc đầu.
Đồ Tô bị hắn làm cho không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, lại nghe gặp một trận tiếng bước chân, dường như có người hướng bên này đi tới, hơn nữa không chỉ một người.
Vẻ mặt nam tử căng thẳng.
Hắn nhíu nhíu mày, gian nan phun ra hai chữ: “Đi mau.”
Quan Đồ Tô chần chừ rời khỏi bụi cây chuẩn bị trốn đi, nàng trước tiên phải hiểu rõ tình huống rồi nói sau.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã muốn không còn kịp rồi.
Nàng chạy tới một lùm cây gần đây trốn.
Vừa trốn xong, một đội nhân mã đã đi tới trước mặt nàng.
Nàng chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị người ta xách ra ngoài giống như xách con gà con.
Đồ Tô vừa thấy, đứng ở trước mặt nàng có năm người, người người đều cao lớn, mặc hắc y.
Ánh mắt âm sâm đáng sợ, vẻ mặt lạnh như băng dọa người.
Người cầm đầu vung tay lên mệnh lệnh nói: “Trước ngừng một chút.” Những người khác lập tức nghe lời dừng lại.
“Vị đại hiệp này, các ngươi làm cái gì vậy?” Quan Đồ Tô mặc dù có chút khẩn trương, nhưng cơ bản coi như trấn định.
“Đừng sợ, tiểu cô nương, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, ngươi thành thật nói cho chúng ta biết là được.” Một nam tử cao gầy dọa người nhất trong năm người tiến lên một bước, chậm rì rì phun ra một câu, thanh âm kia như là từ trong địa ngục truyền đến.
Hắn đại khái cảm thấy mình nên làm sợ người ta mới là thái độ bình thường, cho nên vẻ mặt khi nhìn đến Đồ Tô, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia nghi hoặc.
“Ta nói ta nói.” Quan Đồ Tô hợp thời biểu hiện ra bộ dáng đặc biệt sợ hãi, toàn thân run rẩy giống như lá rụng trong gió vậy.
“Ngươi có gặp qua một người như vậy hay không,” một người trong đó soát một chút mở ra một bức họa.
Bên trên rõ ràng vẽ là một người nam tử trẻ tuổi phong lưu tuấn tú.
Hình dáng cơ bản cùng người nọ vừa rồi có chút giống nhau.
“Chưa thấy qua.” Đồ Tô quan sát trong chốc lát nói.
“Hừ –” có người hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là thực không tin lí do thoái thác của nàng.
“Tiểu cô nương, phải nói thật, nếu không kiếm trong tay chúng ta cũng không tha cho ngươi!” Người cao gầy vỗ vỗ trường kiếm bên hông, chậm rãi nói.
Quan Đồ Tô con mắt chuyển động vài vòng, mấy người này cũng không phải là người lương thiện gì, nếu là nàng cái gì cũng không nói, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Nhưng thực sự nói ra cái nam tử kia ở nơi nào mình lại không đành lòng.
Nàng đồng thời cũng thực buồn bực, hai người bọn họ cách nhau không xa, tại sao những người đó phát hiện mình nhưng không có phát hiện hắn? Nàng muốn quay đầu xem xét, nhưng lại sợ bại lộ mục tiêu.
Trong khoảng thời gian Quan Đồ Tô đang do dự này, đã có người sắp không còn kiên nhẫn.
Quan Đồ Tô vội vàng mở miệng nói chuyện trước khi bọn họ chưa bùng nổ: “Các vị đại hiệp, xin hỏi các ngươi tìm hắn làm gì? Hắn phạm vào chuyện gì sao? Là người tốt hay là người xấu?” Hắc y nam tử cầm đầu lạnh lùng cười, đối với câu hỏi của nàng cười nhạt.
“Chúng ta là quan sai của Vân Châu phủ, người trên bức họa là trọng phạm triều đình.” Người mập mạp ôn hòa nhất trong năm người giải thích nói.
“A, hóa ra các ngươi là quan sai lão gia…” Quan Đồ Tô nhất thời hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất.
“Bớt dong dài, nói mau ngươi ở nơi nào?”
“Hắn chạy nơi nào đây.” Quan Đồ Tô cắn môi một bộ dáng thập phần khó xử nói, ngón tay chỉ phương hướng núi rừng.
“Vừa rồi vì sao không nói?”
“Vừa rồi… Bởi vì hắn nói mình là người tốt, muốn ta phát ra thệ không thể nói ra ngoài, nếu không ta chính là…” Quan Đồ Tô ngữ khí thực ủy khuất.
Cũng may những người này không có thời gian cùng nàng so đo, hỏi vài câu liền tỏa ra bốn phía đi vào trong rừng tìm người.
“Đi, đi lục soát.”
Sau khi đợi bọn hắn đi xa, Quan Đồ Tô chân cũng không nhuyễn, đứng lên chạy đi.
Nàng vừa rồi là chỉ phương hướng lung tung, vạn nhất những người đó tìm không ra người nói không chừng sẽ giận chó đánh mèo với nàng.
Nàng nhanh chóng chạy trối chết mới được.
May mà vài cái hắc y nhân kia cũng không có đuổi theo.
Chạy vài bước, nàng lại nghĩ tới cái nam tử bị thương, xoay người trở lại đi tìm, toàn bộ dấu vết đã sớm không còn.
“Chạy trốn rất nhanh.” Quan Đồ Tô nói thầm một câu, chính hắn bỏ trốn mất dạng, mình lại thiếu chút nữa thành kẻ chết thay.
Nhân tình này hắn thiếu nợ, có cơ hội phải đòi lại mới được.
Quan Đồ Tô chạy một đoạn đường thật dài, ngẩng đầu nhìn nhìn khoảng không bầu trời, mặt trời đã muốn ngả về tây, lúc này đã qua giữa trưa.
Nàng vừa mệt vừa đói, nhưng lại không dám ngủ lại, chỉ đành phải kiên trì chạy về.
Quan Đồ Tô lại đi thêm một canh giờ, ẩn ẩn nghe được có người ở lo lắng gọi mình.
“Ai — ta ở chỗ này.” Đồ Tô vui sướng lớn tiếng đáp lại.
Nàng theo thanh âm một bên chạy một bên kêu, không bao lâu, nàng đã thấy được Quan Mao Quan Văn còn có Tang Lạc, Tang Lạc vừa nhìn thấy nàng, nhào tới oa một tiếng khóc lên.
“Đồ Tô, muội rất tùy hứng.
Mau trở về đi thôi.” Quan Mao Quan Văn hai người đồng thời lên tiếng trách cứ.
“Muội lần sau không như vậy.”
“Chúng ta mau trở về đi thôi.”
“Chờ một chút, Quan Ngũ thúc cũng đến đây, thúc ấy cùng chúng ta chia nhau đi tìm tỷ.” Tang Lạc cùng Quan Mao lại là vừa thông suốt hô to.
Cũng may Quan Ngũ thúc đi theo bọn họ cách không xa, nghe được tiếng gọi, rất nhanh đã chạy lại đây.
Khi huynh muội bốn người về nhà, Đồ Tô ngoài ý muốn phát hiện trong viện tụ rất nhiều người.
“Đây là làm sao vậy?” Đồ Tô khó hiểu hỏi.
Quan Mao dẫn đầu quở trách nói: “Còn không phải vì muội! Nương cùng chúng ta ở trong ruộng làm việc, nghe Tang Lạc nói muội chạy đến trong rừng sâu đi, lúc ấy nóng ruột, lập tức ngất đi rồi, ai…” Quan Đồ Tô nghe xong trong lòng vừa áy náy vừa cảm động.
Lâm thị ở mặt ngoài nhìn nghiêm túc, nhưng là đối với nàng lại vô cùng tốt, hai người ca ca cùng muội muội trong nhà cũng là vô cùng tốt.
Nàng nên may mắn trọng sinh tại cái nhà này.
Bất tri bất giác, Quan Đồ Tô đã muốn chậm rãi tiếp nhận người một nhà này rồi.
“Nương có nặng lắm không?” Quan Đồ Tô chạy nhanh hơn hướng trong phòng chạy tới.
Lâm thị lúc này còn đang ngủ.
Đại phu trấn trên mới vừa đi.
Tôn mập mạp nhìn thấy Đồ Tô bình yên trở về, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn có chút lấy lòng nói: “Nương ngươi không có đáng ngại, thầy thuốc nói nàng là bình thường quá mệt mỏi hơn nữa lo lắng công tâm mới té xỉu, nghỉ ngơi vài ngày là không có chuyện gì.” Nói xong, hắn chớp đôi mắt nhỏ, không ngừng đánh giá bốn huynh muội, hơn nữa chú ý tới phản ứng của Đại ca Quan Mao.
Quan Đồ Tô không lên tiếng, Quan Mao hừ lạnh một tiếng, mắt to trợn tròn lên: “Xem như tiện nghi cho tiểu tử ngươi! Muội muội ta nếu có cái không hay xảy ra, ta không đem ngươi xé thành tám khối là không được!” Tôn mập mạp vươn thẳng cổ, đôi mắt nhỏ cũng trừng to, trong lòng cực kỳ không phục, nhưng lại cảm thấy mình thực sự bị đuối lý trước, môi động mấy cái lại đem lời nói nuốt về, cuối cùng không cam lòng nói thầm nói: “Tiền dược đại phu ta đã thanh toán.”
Quan Mao không thuận theo không cần: ” Tại sao ngươi thanh toán? Ai hiếm lạ hai đồng tiền dơ bẩn kia của ngươi?”
Tôn mập mạp thật sự không nhịn được, hăng hái đánh trả nói: “Vậy ngươi muốn ta như thế nào?”
Quan Đồ Tô vội vàng ở bên cạnh khuyên giải: “Đại ca, quên đi.
Ta không phải vẫn tốt sao.
Các ngươi cũng đừng ở chỗ này ầm ĩ.” Nói xong, nàng lại chuyển hướng Tôn mập mạp nói: “Này, việc này cũng không hoàn toàn trách ngươi, ta xem cứ như vậy quên đi.
Nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
“Ta có tên có họ kêu Tôn Bình An.” Tôn mập mạp cho cái xem thường nhắc nhở Đồ Tô.
“Ân, Tôn Bình An, ngươi xem chúng ta về sau vẫn là giải hòa đi.
Vốn cũng không phải cái đại sự gì, ta xem ngươi cũng là một người sảng khoái, cũng đừng lại so đo được không?” Tôn Bình An lần này thực rất thức thời, hắn hấp hấp cái mũi ra vẻ hào phóng nói: “Ngươi nếu là sớm nói như vậy, ta sao lại tìm ngươi phiền toái! Ta vẫn luôn là một người sảng khoái.” Quan Mao vừa nghe lại thiếu chút dựng tóc lên.
Tôn mập mạp dường như có điểm sợ hãi hắn, đúng lúc bổ sung nói: “Cứ như vậy, chúng ta liền giải hòa đi, trời cũng không sớm, ta ngày mai lại đến thăm nương ngươi.” Dứt lời, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực chạy ra khỏi Quan gia.
Tôn Bình An đi rồi, huynh muội Quan Đồ Tô lại chiêu đãi vài hương thân tới thăm.
Đợi đến chạng vạng, Lâm thị mới chậm rãi tỉnh lại.
“Đồ Tô đâu?” Nàng vừa mở mắt đã hỏi những lời này.
“Nương, con ở trong này đây.” Đồ Tô ngồi ở bên giường cười dài đáp.
Tiếng nương này kêu vô cùng có thứ tự, tuyệt không rối rắm.
Lâm thị nhìn nhìn Đồ Tô, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, một đôi mắt ảm đạm vô thần ở trên người nàng đánh giá một vòng, thấy nàng cũng không có bị thương, ánh mắt lại trở lên sắc bén.
Không khí vui mừng trong phòng khi Lâm thị tỉnh lại cũng bắt đầu có điều thay đổi.
“Nương, muội muội đã biết sai lầm rồi, người cũng đừng trách cứ nàng.” Quan Văn biết tình huống không ổn, vội vàng lên tiếng khuyên giải Lâm thị.
“Đúng vậy nương, người đừng vì con chọc tức thân mình, nương vẫn là chờ tốt lắm lại mắng con đi.” Đồ Tô cũng hợp thời cúi đầu chịu thua.
“Con này nghiệt nữ, con muốn ta bắt con làm sao bây giờ a –” Lâm thị đột nhiên ôm Đồ Tô lên tiếng khóc lớn lên, Đồ Tô nhất thời không biết làm sao.
“Nương, nương –” Tang Lạc cũng ở một bên khuyên.
Quan Mao cùng Quan Văn không khỏi kích động.
Lâm thị phát tiết một hồi lâu mới dần dần ổn định lại.
Người một nhà còn nói trong chốc lát.
Chợt nghe thấy trong viện có người nói chuyện: “Nương Đại Mao, ngươi đây là bị làm sao a.”
“Lý thẩm đến đây.” Lâm thị xoa xoa khóe mắt, làm bộ đứng dậy đi nghênh đón.
Lý thẩm bước lên phía trước nhấn nàng xướng: “Nhanh nằm xuống nhanh nằm xuống, ta cũng không phải người ngoài.” Lý thẩm nói xong lấy một bao đường đỏ cùng vài cái trứng ngỗng trong tay đặt lên bàn.
“Ngươi xem ngươi, ta chỉ bị chút bệnh nhỏ ấy ngươi còn cầm lễ đến.”
“Nhanh đừng nói nữa, ta đều cảm thấy lấy không ra.” Lý thẩm trên mặt mang theo ý cười.
Hai người nói chút chuyện nhà, chuyện cây dâu cây vừng.
Đồ Tô cùng Tang Lạc đi phòng bếp nấu cơm.
“Tỷ, muội thấy vẫn là đừng để cho nương đi làm công.
Thầy thuốc nói nương té xỉu là vì bình thường rất mệt nhọc.” Tang Lạc đau lòng nói.
“Đúng là không thể để cho nàng đi.” Đồ Tô ngoài miệng đáp, trong lòng lại suy nghĩ.
Kiếm tiền, kiếm tiền, nàng nắm chặt thời gian kiếm tiền.
Nhưng là não nhỏ của nàng càng nghĩ càng loạn, không có một tia rõ ràng.
“Tang Lạc, phụ cận chúng ta có chợ sao?”
“Có a, cách thôn ta không xa vẫn có.
Ba ngày một phiên nhỏ, năm ngày một phiên lớn.
Ngày mai vừa vặn là phiên lớn.”
“Sáng mai hai ta đi họp chợ.” Đồ Tô thuận miệng nói, nàng đi xem có cái cơ hội buôn bán gì không, trước tiên kiếm chút chút tiền trinh rồi nói sau.
“Tốt tốt.” Tang Lạc vừa nghe muốn đi họp chợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn thoáng giãn ra..