Cửa hàng son phấn này quy mô không nhỏ, trang trí cũng không tệ, nhìn có vẻ sang trọng, thấy bọn họ tiến vào, bà chủ tự mình ra chào hỏi, không vì họ ăn mặc kém mà coi thường, điều này khiến Lê Mạt có ấn tượng rất tốt về cửa hàng này.
Bà chủ khoảng hơn ba mươi tuổi, chải búi tóc phụ nhân, trang điểm theo phong cách thời đại này rất tinh tế, cả người trông rất diễm lệ.
Lê Mạt nhân lúc đi qua nói chuyện với bà chủ còn cố ý nhìn kỹ lớp trang điểm trên mặt nàng ta, vẽ tinh xảo gấp mấy lần so với trang điểm của người bình thường, nhưng Lê Mạt cũng phát hiện trang điểm không được tự nhiên, lộ rõ phấn son.
Bà chủ này chắc chắn có nền tảng tốt, nếu không thì hiệu quả cũng không được tốt như vậy.
Nàng ta nhiệt tình chào hỏi Lê Mạt và Triệu thẩm: “Hai vị muốn mua gì? Tiệm của ta về cơ bản cái gì cũng có.
”Triệu thẩm nhìn về phía Lê Mạt, nàng bèn mỉm cười nói với bà chủ: “Bà chủ, ta muốn xem một số đồ trang điểm cơ bản như phấn phủ, bột kẻ mày, son môi, còn cả phấn má hồng.
”Bà chủ nghe xong liền giơ một tay dẫn đường cho họ: “Hai vị mời vào, ta đưa hai người đi xem.
”Nói rồi nàng ta dẫn hai người Lê Mạt đến cạnh một giá bày hàng, giới thiệu từng cái một, thậm chí còn có hàng mẫu, điều này khiến Lê Mạt không thể không cảm khái cửa hàng này thật biết cách làm ăn.
Lê Mạt thử từng thứ lên da, phát hiện không có thứ nào khiến nàng thật sự ưng ý, cho dù là loại phấn tốt nhất, trong mắt Lê Mạt vẫn là chưa thật hài lòng, thế nhưng đây là hạn chế của thời đại này, cũng không còn cách nào khác.
Cuối cùng Lê Mạt chọn được một loại phấn phủ, một hộp bột kẻ mày, một hộp phấn má, còn có một hộp son, cuối cùng còn lấy thêm một lọ kem dưỡng da, cũng là kem dưỡng phiên bản thời đại này.
Một hơi mua tất cả, tổng cộng ba trăm văn tiền, khiến Lê Mạt đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ bại gia.
Lo là Tống Đại Sơn đưa không đủ tiền, Lê Mạt liền vội vàng lấy cái túi mà hắn đưa khi đó ra đếm, thế mà có những năm trăm văn, đây quả thực là một số tiền lớn, số tiền này từ đâu mà có? Trong nhà chắc không có tiền đâu.
Ép xuống nghi ngờ trong lòng, Lê Mạt đếm ba trăm tiền đưa cho bà chủ, rồi bước ra khỏi tiệm trong sự đưa tiễn của nàng ta.
Triệu thẩm cũng bị sự hào phóng của Lê Mạt dọa sợ rồi, chỉ đơn giản mua ít son phấn, một lúc tiêu ba trăm văn tiền, này cũng quá đắt rồi.
Lê Mạt biết được nghi hoặc của Triệu thẩm, kiên nhẫn giải thích: “Thẩm, phấn sáp phải mua đồ tốt, không chỉ vẽ ra hiệu quả như ý muốn, còn tốt cho làn da.
”Triệu thẩm tuy không hiểu cái đó, nhưng ngẫm thấy lời Lê Mạt nói có lý, nên gật đầu.
Tiếp theo Lê Mạt kéo Triệu thẩm đến hiệu thuốc.
Lê Mạt sở dĩ muốn đến hiệu thuốc vì nàng phải mua một thứ rất quan trọng.
Kiếp trước, đằng sau nàng có một đội ngũ chuyên nghiên cứu mỹ phẩm và chăm sóc da hoàn toàn từ thiên nhiên, trong đó có một phương thuốc hoàn toàn thiên nhiên, nguyên liệu trong đó đều được thu thập từ tự nhiên, mấy loại trộn vào nhau theo một tỷ lệ nhất định.
Thoa trên mặt lâu ngày sẽ khiến da mặt trắng nộn, có tính đàn hồi, phối hợp với việc dùng mỹ phẩm còn có thể khiến lớp trang điểm ổn định lâu trôi, Lê Mạt từng làm qua thí nghiệm, sử dụng các loại kem nền chất lượng kém nhất, sau đó phối hợp với thứ thuốc này, hiệu quả tốt đến bất ngờ.
Lê Mạt nhớ lại những nguyên liệu có trong phương thuốc, đây là những thứ mà bất kỳ thời đại nào cũng có, ở đây, đến hiệu thuốc thông thường là có thể mua được.
Nàng vào mấy hiệu thuốc nhỏ, nhưng tiếc là đồ trong đó đều không đủ, sau cùng Lê Mạt tìm thấy một hiệu thuốc lớn, mới mua đủ số nguyên liệu cần thiết.
Chỉ có điều trên người hết sạch tiền rồi.
Không biết lúc về có bị Tống Đại Sơn mắng không.
Sau khi Lê Mạt mua xong, lúc này nàng mới cùng Triệu thẩm đi tiệm vải mua đồ, đợi đến khi hai người mua xong các thứ thì không còn sớm nữa, người trong chợ cũng đã về phân nửa.
Triệu thẩm muốn kéo Lê Mạt về nhà mình, nàng nghĩ một lát bèn từ chối.
Tuy rằng Tống Đại Sơn bảo mình về trước, nhưng Lê Mạt luôn cảm thấy không yên tâm, muốn đợi Tống Đại Sơn về cùng, nàng nói suy nghĩ của mình với Triệu thẩm, Triệu thẩm nghĩ một chút liền đồng ý, còn chỉ cho nàng cửa hàng hạt giống ở đâu, để Lê Mạt đến đó đợi Tống Đại Sơn.
.