Sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người lên đường hồi phủ.Trên đường trở về, Lê Mạt yên lặng tính toán trong lòng xem bây giờ trong nhà cần bao nhiêu tiền.Quần áo một nhà ba người đều đã rách tới độ không thể mặc được, mỗi người cần phải có hai bộ quần áo mới để thay giặt.
Nồi bát gáo chậu trong nhà cơ bản đều không có, cần phải mua một bộ mới.
Còn có phòng ở, một giây tiếp theo tựa như sắp sửa sập tới nơi, mưa một tí khẳng định người sẽ không thể ở được, cần phải sửa chữa một chút.
Quan trọng nhất là chân của Tống Đại Sơn, cần phải mau chóng chữa trị, không thể kéo dài thời gian lâu.Lê Mạt nghĩ như vậy, mới phát hiện ra nhu cầu cấp bách trước mắt có nhiều chuyện cần tới bạc như thế, mà muốn thực hiện những thứ này không có năm mươi lượng bạc cơ bản là không có khả năng.
Nàng trang điểm một lần mới có mười lăm văn tiền, này phải mất bao lâu mới có thể giảm bớt được một chút khó khăn trước mắt đây.Không được, nàng còn phải ngẫm lại xem có cách gì có thể kiếm ra tiền được.Lê Mạt vắt hết đầu óc suy nghĩ xem có thứ gì ở thời đại này có thể chế tạo ra bằng cách thủ công hay không, đúng lúc này, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, nàng phát hiện hàng rào ven đường mọc ra nhiều bông hoa hồng đang lúc nở rộ tuyệt đẹp, nhãn tình sáng lên, trong đầu lập tức nảy ra một cách.Đối với người cả đời dốc hết sức nghiên cứu làm đẹp mà nói, sao có thể không tự chế một chút phương thức hương thủy hương cao được chứ.
Bây giờ nàng mới nhớ tới, nàng còn có thể tự chế một chút hương cao, xem như nước hoa mà bán ra.Thời đại này nữ tử cũng rất thích dùng hương, trong cửa hàng son phấn cũng có rất nhiều hương cao chuyên môn bán cho nữ tử, bôi một chút lên trên người sẽ tản ra mùi thơm, tương đối được nữ tử yêu thích.
Nhưng mà hương cao này cũng có thể xem như xa xỉ phẩm, một hộp nhỏ ít nhất cũng phải mười lăm văn tiền, chỉ có những nữ tử trong nhà có tiền mới bỏ ra mua được.
Mà đám nàng dâu như trong thôn làm sao bỏ được mua thứ đắt tiền như vậy, nhiều lắm là nhét một chút hoa phơi khô vào trong hà bao.Lê Mạt biết làm sao chế tác ra hương cao đơn giản, nguyên liệu cũng chỉ yêu cầu hoa tùy tiện trông thấy là được, chi phí rất nhỏ.
Như vậy, nàng có thể làm ra được, sau đó dùng giá thấp bán cho đám nàng dâu trông thôn.
Không phải mọi người không thích chưng diện, chỉ là không nỡ bỏ tiền ra mua mà thôi, nếu như nàng bán rẻ hơn son phấn ở cửa hàng nhiều thì mọi người chắn chắn sẽ nguyện ý mua.Lê Mạt nghĩ tới đây, lòng lại nóng lên, trong nháy mắt tràn đầy động lực, vội vàng chạy tới trước bụi hoa hồng kia, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lại sờ lên, trong lòng suy nghĩ trình tự chế tác.Tiểu Bảo trông thấy Lê Mạt hết ngửi lại đến sờ hoa, vội vàng giẫm bước chân ngắn nhỏ vui vẻ chạy tới muốn ngửi, nhưng ngặt nỗi vừa nhỏ lại thấp, có làm sao cũng không với tới đóa hoa, gấp đến độ ở tại chỗ nhảy tới nhảy lui.
Lê Mạt nhìn mà buồn cười, quay người lại bế nó lên, xích lại gần đóa hoa để cho nó ngửi.
Tiểu tử kia vui vẻ dùng mũi ra sức hít hà, như là muốn hít luôn đóa hoa vào trong mũi.Tống Đại Sơn cũng đi tới, hỏi Lê Mạt: “Thế nào? Thích những hoa này à?”Lê Mạt không trả lời mà hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, trong thôn có trồng nhiều hoa hồng này không?”Tống Đại Sơn lắc đầu: “Hoa trong thôn không nhiều, phần lớn là một ít hộ đưa một chút vào trong viện nhà mình, bình thường không trồng nhiều lắm, có điều sau núi có rất nhiều.”Lê Mạt mừng rỡ hỏi lại: “Thế sau núi có hoa Chi Cẩn hay không?”Tống Đại Sơn nghi ngờ nhíu mày: “Hoa Chi Cẩn là gì? Hình như chưa từng nghe qua.”Lê Mạt thầm nghĩ loại thực vật này theo lý thuyết phải rất phổ biến chứ, lẽ nào lại không có, chẳng lẽ thời đại này không gọi bằng tên này? Nàng lập tức tỉ mỉ miêu tả đặc thù của loại thực vật này cho Tống Đại Sơn..