Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương FULL


Mà trong chén Lê Mạt cũng được Tống Đại Sơn gắp cho mấy miếng thịt, bản thân hắn lại chưa ăn được gì cả.

Cơm nấu buổi trưa là đo theo miệng ăn một nhà ba người bọn họ, này mấy người chia đều còn không được đến nửa bát, không ai ăn cơm no.

Hai tiểu hài tử kia thấy hết cơm, khóc lóc la hét đòi ăn tiếp, Tống mẫu cũng nhìn về phía Lê Mạt.

Sắc mặt Lê Mặt khó coi: “Không có cơm, buổi trưa chỉ nấu cơm đủ cho cả nhà chúng ta, hết rồi.

”Hai tiểu hài tử nghe xong, không bỏ qua, lập tức đập bàn ầm ĩ đòi ăn, cái bàn bị đập đến vang lên tiếng rầm rầm.


Tống Đại Sơn hung hăng đặt bát xuống, phát ra một tiếng rầm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai tiểu hài tử kia, dưới ánh nhìn chăm chú kiểu này, giọng hai đứa nhỏ từ từ nhỏ lại, thẳng đến khi không còn tiếng động nào nữa.

Bầu không khí yên tĩnh như chết, Tống mẫu đứng ra hòa giải: “Đại Sơn à, trở về nương sẽ nói chuyện hai đứa nó cho đại ca con, con không nên tức giận.

Nhưng Đại Sơn này, cơm này xác thực quá ít, ăn không đủ no, con xem, có thể đi nấu thêm một chút nữa được không?”Lê Mạt tức đến bật cười, nhưng không nói thêm gì nữa, giao lại cho Tống Đại Sơn, xem hắn muốn đối đãi nương hắn ra sao.

Người ngoài như nàng xen vào không tốt, nói không chừng còn bị người ta ghét bỏ xen vào chuyện của người khác, không tôn kính nương hắn.

Tống Đại Sơn nghe nương hắn nói vậy, lập tức cắn chặt răng, giống như đang nhẫn nại gì đó, cuối cùng mới nặng nề mở miệng:“Nương, nương cho rằng con một nghèo hai trắng làm sao có tiền mua gạo đây, mỗi ngày chúng con đều ăn cháo xá xíu phối dưa muối, là Lê Mạt mang đồ vật sau cùng trên người đi cầm cố mới mua được chút đồ này, đồ mua cho Tiểu Bảo ăn đều bị đại tẩu dẫn theo hai chất nhi trộm đi.

Bây giờ chút đồ ăn này cho mọi người ăn mọi người còn ngại không đủ, vậy nương muốn con phải làm sao bây giờ? Đi ra ngoài xin cơm sao?”Tống mẫu bị Tống Đại Sơn nói đến đầu càng cúi càng thấp, trước đó mỗi ngày bà ta đều bị tức phụ của con trai cả nhắc ở bên tai, cũng dần dần cảm thấy trên người nhị nhi tử có cất giấu tiền, cuộc sống trôi qua thật tốt.

Bây giờ nhị nhi tử vừa nói như vậy, cảm giác áy náy của bà ta lại dâng lên, lúng ta lúng túng nói không ra lời, một hồi lâu mới mặt mày đỏ bừng đứng lên, lôi kéo hai Tiểu Hài Tử kia: “Đại Sơn, là nương không đúng, vậy nương đi đây.

”Bà ta nói xong thì dẫn theo hai tiểu hài tử vội vàng ra cửa.

Lê Mạt dõi theo bóng lưng Tống mẫu, không lên tiếng, chẳng qua trong lòng lại cảm thấy buồn cười, dường như mỗi lần Tống mẫu đều sẽ cảm thấy áy náy, sau đó làm xong chuyện lại vội vàng rời đi.


Tống mẫu rời đi rồi, Lê Mạt nhìn chén đĩa trên bàn trống trơn, cơn tức lại dâng lên, thật vất vả mới mua được ít đồ, cuối cùng đều tiến vào bụng nhà người khác, vậy mà lại còn nói không được, thật sự là nghẹn khuất.

Tống Đại Sơn đưa mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Lê Mạt, bờ môi khẽ giật, muốn nói gì đó, cuối cùng toàn bộ hóa thành một tiếng thở dài, đứng lên nói một câu: “Ta đi vào bếp nấu chút cháo.

”Sau đó hắn đi vào nhà bếp.

Lê Mạt không lên tiếng, cũng không có đi hỗ trợ, bây giờ nàng không muốn nhúc nhích.

Cuối cùng, Lê Mạt ăn qua loa một chút cháo, rốt cuộc không đến mức đói bụng, nấu nước nóng dùng chậu tắm vừa mua tắm rửa sạch sẽ, lại tắm cho Tiểu Bảo xong, một nhà ba người lên giường nghỉ ngơi.

Lê Mạt kể chuyện xưa cho Tiểu Bảo xong thì dỗ nó ngủ, không khí cứ thế an tĩnh lại.


Lúc này, một bàn tay đưa qua, nắm chặt tay Lê Mạt, Lê Mạt giãy ra, cái tay kia lại càng nắm chặt hơn.

Trong bóng tối, giọng nói hơi khàn khàn của Tống Đại Sơn vang lên: “Nàng đừng nóng giận, sau này sẽ không như vậy nữa.

”Lê Mạt không nói lời nào.

Thật lâu sau mới “ừ” một tiếng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận