Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương FULL


Thấy Tống Đại Sơn lạnh nhạt đứng đó không nói gì, Tống mẫu hạ quyết tâm “bụp bụp” một tiếng, quỳ xuống trước Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, nương cầu xin con, nương quỳ trước con còn không được sao?”Tim Tống Đại Sơn nhảy lên một cái, trên đầu gân xanh hiện rõ, giọng nói không thể che được lửa giận bừng bừng: “Nương người làm gì vậy! Người nhanh đứng dạy!” Nói xong liền kéo nương hắn lên.

Tống mẫu giãy giụa, không để hắn chạm vào: “Ta không đứng, ngươi không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy.

”“Nương!”Nhìn thấy lão nương nuôi mình khôn lớn đang quỳ trước mặt không đứng lên, một khắc này trong lòng Tống Đại Sơn bỗng nhẹ nhàng kỳ lại, giống như có cái gì đó triệt để thoát ra từ trong thân thể, không còn bị ước thúc bó buộc nữa.

Một lúc sau, Tống Đại Sơn dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh không gợn sóng nói: “Đứng dậy đi, nương, ta nhận trách nhiệm.


”Nhận cái trách nhiệm này, cũng giống như đã trả hết ơn dưỡng dục, những nhớ nhung quyến luyến với mẹ ruột từ giây phút này trở đi không còn nữa.

“Thật sao Đại Sơn? Con đáp ứng rồi!”, Tống mẫu vui sướng, còn không kịp lau nước mắt, lập tức đứng lên nắm lấy Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, nương biết con là đứa bé ngoan, con từ nhỏ đã hiếu thuận với nương nhất.

”Tống Đại Sơn không nhìn bất kỳ ai trong số họ, chỉ nhìn về phía Lê Mạt, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Vương Thúy Hoa đứng bên gào to: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, nhị đệ nhà ta nói hắn sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi đừng tìm nhà chúng ta nữa, tiền ấy mà, tìm Đại Sơn mà đòi.

” Câu cuối cùng là nói cho người nhà Lâm Dũng nghe.

Lê Mạt nhắm mắt, mạnh mẽ thở dài một tiếng.

Sự tình đã đến mức này, nàng cũng không muốn tranh luận gì nữa, chỉ đành chịu cái thiệt này, chỉ muốn nhân lúc mọi người còn ở đây, những gì muốn nói phải nói cho rõ ràng.

Lê Mạt nói với Tống mẫu lúc này đã ngừng khóc: “Nương, chuyện hôm nay ai nên chịu trách nhiệm, trong lòng người rõ ràng nhất, nếu người đã muốn con trai thứ của mình đến gánh vác mọi việc, vậy chúng ta sẽ chấp nhận, xem như hiếu kính người, nhưng nhà ta thực sự mời không nổi đại ca và tam đệ bọn họ đến làm giúp nữa, vì vậy, các ngươi về lo chuyện nhà mình đi, ở đây không cần các người giúp đỡ.


”Lời này rõ ràng là nói các ngươi đừng bao giờ tới nữa, Tống mẫu kinh ngạc mở to mắt nói: “Nhưng, nhưng mà.

”Lời nói của Tống mẫu bị Tống Đại Trụ đánh gãy, hắn vuốt mặt, bất lực nói: “Nương, Đại Sơn nếu đã không thích chúng ta giúp đỡ, vậy thì thôi đi, chúng ta đi về.

”Thấy con trai lớn nói như vậy, Tống mẫu giương mắt nhìn Tống Đại Sơn, thấy Tống Đại Sơn không để ý đến mình, lúc này mới cùng bọn họ trở về.

Thấy người Tống gia đi rồi, những thôn dân khác thấy không còn náo nhiệt gì để xem cũng lục đục trở về nhà làm việc, chỉ một lát đã tản về hết.

Lê Mạt cũng không nhìn Tống Đại Sơn đang đứng bên đó, đi thẳng về phía người nhà Lâm Dũng: “Thẩm, tẩu tử, các người hãy khiêng Lâm Dũng đại ca về nhà trước đã, bệnh này cần phải điều dưỡng tốt, tiền khám bệnh nhà chúng ta sẽ bỏ ra.

” Nói xong liền móc một lượng rưỡi bạc cuối cùng trong người đưa cho nương của Lâm Dũng: “Đây là một lượng rưỡi, một lượng để khám bệnh, còn lại coi như đền bù tổn thất vì Lâm Dũng đại ca không thể làm việc, hôm nay đa tạ Lâm Dũng đại ca đã đến làm giúp chúng ta.


”Nương của Lâm Dũng cầm một lượng rưỡi bạc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa.

Tuy trong lòng bà biết số tiền này vốn không phải nhà Tống Đại Sơn phải trả, nhưng nếu nhà họ không đưa thì cũng không ai đưa, những người khác trong Tống gia không thể mong chờ được, nhà bọn họ cũng không thể tự bỏ tiền ra, vì thế vẫn cứ nhận lấy, sau đó bảo các hán tử trong nhà khiếng Lâm Dũng về.

Thấy người nhà Lâm Dũng khiêng người đi rồi, Lê Mạt cúi đầu nhìn hà bao trống không của mình, âm thầm thở dài một hơi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận