Trên đường đi, hình ảnh cô bé tên A Nhung cứ lơ lửng trước mắt Mai Cẩm.
Trong sử sách, để nêu bật vận mệnh phi thường của các nhân vật, các nhà sử học thường tạo cho họ những vẻ ngoài kỳ dị khác với người thường, trong đó song đồng tử là thứ nhất.
Ví dụ như Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Võ, trong đó không khỏi có những gán ghép khoa trương.
Nhưng ở đây, cô bé có đồng tử đôi này rõ ràng không nhận được sự đối xử như vậy.
Từ phản ứng trong tiềm thức của cô bé là cúi đầu khi chợt nhìn thấy mình cũng không khó suy đoán bởi vì đồng tử đôi hiếm thấy này mà rất có thể cô bé đã bị xa lánh ngay từ khi lọt lòng.
Suy đoán này của cô đã được chứng thực.
Bùi Trường Thanh nói cho cô biết, người đàn ông tên Triết Nha này vốn dĩ là người của trại Bộc Tử nằm ở phía tây Long Thành, nhiều thế hệ chế tạo binh khí.
Anh ta thiên tư hơn người, tài nghệ cao siêu, chế tạo ra đao sắc có thể thổi cắt được cọng tóc.
Tù trưởng tặng anh ta một nữ nô, nữ nô này sinh cho anh ta một cô con gái.
Triết Nha rất hạnh phúc, đặt tên cho con gái là A Nhung, ý nghĩa là tháng bảy hoa nở rực núi rừng, không ngờ rằng mấy ngày sau khi mở mắt ra, cô bé lại có đồng tử đôi, tộc nhân cho rằng điềm xấu, nữ nô cũng rất sợ hãi, muốn dìm chết cô bé.
Triết Nha không nỡ, khổ sở cầu xin tù trưởng.
Bởi vì tài năng của anh ta, tù trưởng cuối cùng đã đáp ứng, nhưng A Nhung vẫn bị coi là vật lạ, không một người nào trong trại chịu đến gần cô bé.
Mấy năm trước khi A Nhung năm tuổi, có mấy bộ lạc của trại Bộc Tử liên tiếp xảy ra thiên tai, tộc nhân rất hoảng sợ, vu sư cầu khấn, nói phải hiến tế A Nhung mới trừ được thiên tai.
Triết Nha nghe được tin này đã mang theo A Nhung chạy trốn khỏi Mã Bình.
Lẽ ra anh ta muốn chạy trốn đến nơi xa hơn, chỉ là lúc ấy A Nhung bị ốm nặng, hơi thở thoi thóp, anh ta lại không có tiền, rơi vào đường cùng, Triết Nha đã phải bán cây đao tùy thân của mình.
Mấy tên lưu manh nhìn trúng đã mua đao nhưng không trả tiền, Triết Nha vì giành lại mà bị đánh, đúng lúc ấy Bùi Trường Thanh đi ngang qua đánh đuổi mấy tên lưu manh đi, cũng nhìn trúng cây đao kia, đã mua ngay tại chỗ.
Hắn lại thấy hai cha con đáng thương liền ra tay hỗ trợ.
Sau khi A Nhung khỏi bệnh, Triết Nha định cư ở đây, mở cửa hàng rèn.
Bởi vì tay nghề xuất chúng, dần dần mọi người trong vùng đều tìm đến anh ta để làm rèn, cuộc sống cũng bắt đầu ổn định.
Hai mắt của A Nhung khác hẳn người bình thường, Triết Nha sợ bị người ta nhìn thấy sẽ gặp thị phi, rất ít cho con gái ra ngoài.
Bùi Trường Thanh và A Nhung lại rất hợp nhau, hắn thường xuyên sẽ đến thăm cô bé.
Trong mắt cha con Triết Nha, Bùi Trường Thanh giống như ân nhân tái tạo, lúc nào cũng cảm kích hắn.
– Người Bộc Tử rất hung hãn, lại không có kiến thức.
Mười năm trước tin vào người Phiêu quốc mà làm phản, muốn đánh tới Long Thành.
Hiện tại đã thành thật, chỉ là vẫn ngu xuẩn như cũ, thiên tai khó tránh khỏi nhưng lại không biết cách phòng tránh, chỉ biết đổ hết lên đầu A Nhung, thật sự là nực cười!
Nhắc tới những trải qua của hai cha con Triết Nha, Bùi Trường Thanh vẫn rất bất bình.
Mai Cẩm nói:
– Chuyện này chàng làm rất đúng.
Vô tri sinh ra sợ hãi.
Nói là đồng tử đôi là điềm xấu, chỉ là trại dân không biết nguyên do trong đó mà nói những điều vô căn cứ.
Trên thực tế thiếp nghe nói xưa nay có không ít thánh nhân cũng có đồng tử đôi trời sinh.
Bùi Trường Thanh nói:
– Thì ra là như vậy! Ta thấy nàng cũng biết nhiều, vậy thì để ta bảo với mẹ để A Nhung đến nhà chúng ta cũng được.
Mẹ ta cũng sợ nhìn thấy A Nhung.
A Nhung cả ngày bị nhốt trong gian phòng nhỏ kia, không dám đi đâu cả, đáng thương lắm.
Mai Cẩm đáp ứng.
Hai người cứ đi, không hề thấy mệt, có điều mặt trời dần lên cao, nắng rất gắt, trên trán Mai Cẩm bắt đầu phủ một lớp mồ hôi mỏng.
– Nàng nóng không? Vừa rồi ra ngoài quên mất mang mũ cói rồi.
Ta lau mồ hôi cho nàng nhé! – Bùi Trường Thanh đưa tay đến muốn dùng tay áo lau mồ hôi cho cô.
Mai Cẩm hơi nghiêng đầu tránh đi, tự lau mồ hôi, hỏi:
– Hồi Xuân Đường còn xa không ạ?
Tay của Bùi Trường Thanh khựng ở giữa chừng, hơi ngẩn ra, sau đó thu về, cũng không để ý nhiều, chỉ về phía trước nói:
– Nàng có thấy cái mành lớn nhất đằng trước không? Là đó đó.
Mai Cẩm nhìn theo hướng hắn chỉ.
Quả thực có một cặp biển hiệu được dựng cao ở cuối đường, cờ hiệu phấp phới theo gió, thoáng có thể nhìn thấy dòng chữ thêu màu vàng kim trên đó, rất bắt mắt giữa những tấm biển treo trên một dãy nhà.
Trước cửa tiệm đang tụ tập rất nhiều người, không biết đang xảy ra chuyện gì.
– Sao lại đông người vậy nhỉ? – Bùi Trường Thanh cũng để ý tới, lẩm bẩm.
– Đi xem sẽ biết ngay.
– Mai Cẩm nói.
Hai người bước nhanh hơn về phía Hồi Xuân Đường, Bùi Trường Thanh đẩy đám đông ra chen vào, bấy giờ mới nhìn thấy có một người đàn ông nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, rất gầy, giầy dép quần áo trên người cũng lấm lem bùn đất, giống như người từ nơi khác đến, chỉ là bên người cũng không có hành lý gì.
– Kim lang trung, nhìn anh ta có vẻ như bị cảm nắng, đáng thương quá.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, nếu người đã đến đây rồi, ngài làm ơn làm phước cứu họ đi.
Một người qua đường lên tiếng với Kim Đại Nha đang đứng ở cửa xua đuổi mọi người tụ tập vây xem.
– Ai tới khiêng người này đi hộ ta cái! Chỗ ta là hiệu thuốc y quán, không phải nơi làm việc thiện! Đã nghèo rồi còn tới nói lý, nay ta khám bệnh không lấy tiền, mai ta lại cho chút thuốc, chẳng khác nào kêu cả nhà ta đi uống gió Tây Bắc hử? – Kim Đại Nha đưa mắt nhìn người qua đường vừa lên tiếng, nghiêng đầu nói, – Nào, ngài là người thiện tâm, vậy ngài trả tiền khám chữa bệnh cho vị nằm dưới đất được không? Chỉ cần ngài trả tiền, ta sẽ chữa trị ngay.
Người qua đường vừa lên tiếng kia ngậm miệng không nói gì.
Kim Đại Nha hừ mũi một tiếng, quát to lên:
– Giải tán hết cho ta, ai làm gì thì làm đi, đừng có đứng đây cản hết đường.
Mọi người vây xem xì xào bàn tán, dần dần giải tán đi.
– Kim Đại Nha, ta trả tiền, ngươi hãy nâng người này vào đi.
Mai Cẩm đi đến trước mặt người bệnh, đang tính nhờ người hỗ trợ khiêng người ta vào chỗ thoáng mát, đột nhiên nghe Bùi Trường Thanh lên tiếng.
Kim Đại Nha ngẩn ra, nhìn Bùi Trường Thanh, nhận ra hắn, chậc lưỡi cười cười:
– Thì ra là Bùi thiếu gia.
Tốt lắm, nếu ngài đã mở miệng, vậy ta không lý nào không cứu.
Những người qua đường vội vàng khiêng người đàn ông bị ngất vào trong và đặt lên một tấm chiếu.
Kim Đại Nha vén tay áo lên, kiểm tra hơi thở và nhịp tim của người đàn ông rồi nói:
– Người này chính khí cơ thể suy yếu, nắng nóng cùng khí bẩn xâm nhập vào người, tà nhiệt bị mắc kẹt không thoát ra được, khiến cho chính khí càng bị tiêu hao bên trong, các lỗ thông trong suốt bị tắc nghẽn, kinh khí bị đảo ngược, thế nên mới dẫn đến sốt cao hôn mê bất tỉnh.
– Cái này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Còn dong dài cái gì, mau cứu người đi.
– Bùi Trường Thanh mất kiên nhẫn nói.
– Nhìn ta.
Kim Đại Nha vội kêu đồ đệ lấy túi đựng kim châm của mình đến, nhờ người cởi áo cho người đàn ông đó, sau đó dùng kim châm vào hai huyệt thái dương anh ta, bài trừ huyết tích.
Đợi một lát sau, thấy người đàn ông không có động tĩnh gì, ông ta lại chườm nóng ở rốn, sau đó châm kim vào các huyệt đạo khác trên cơ thể trích máu ra.
Làm một lượt, thấy người đàn ông kia không những không tỉnh mà tứ chi còn bắt đầu run rẩy lên, những người qua đường vây xem dần dần xì xào, trên trán ông ta bắt đầu đổ mồ hôi.
– Kim Đại Nha, tiền khám bệnh ta trả, nhưng ngươi có làm được không đấy? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chữa được, ta sẽ đập nát biển hiệu nhà ngươi đấy.
– Bùi Trường Thanh nói.
Kim Đại Nha vội nói:
– Biết biết ạ.
Trong “Y tâm phương” có ghi lại rằng chườm nóng ở rốn có thể chữa khỏi bệnh này, còn nói trích máu ở thái dương để điều trị nhiệt độ cao.
Trong “Châm cứu Phùng Nguyên” cũng nói vậy, nhiệt là khí của Trời, cho nên trong mạch Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh suy yếu, nên dùng Nhâm Trung, Trung quản, Khí Hải và Khúc Trì chữa trị.
Trước đây ta cũng trị người bị cảm nắng, nhưng không có chuyện như thế này nha!
Mai Cẩm nhìn thấy người đàn ông trên mặt đất tái nhợt, đổ mồ hôi và khó thở, chân tay càng co giật dữ dội hơn, liền nói:
– Để tôi thử xem.
Cô lấy túi đựng kim châm đến bên cạnh người bệnh, ngồi xuống, lấy kim châm trước tiên châm vào huyệt Thủy Câu, đâu sâu tới răng, kim hướng lên trên, sau đó đi đến các huyệt tiêu máu Bách Hội, Ủy trung, Thập Tuyên, Dương Lăng, Hậu Khê để, gia tăng cường độ thích hợp.
– Này người phụ nữ kia, ngươi có biết cách chữa trị không? Huyệt Bách Hội nằm trên đỉnh, là căn nguyên của Bách Tông, được liệt vào cấm huyệt trong y tịch.
Ngươi châm lung tung như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đừng có ăn vạ ta đấy.
– Kim Đại Nha thấy thế vội lên tiếng ngăn cản.
Mai Cẩm không để ý tới anh ta, tập trung liên tục dùng châm.
Dần dần, sự co giật của tay chân người đàn ông không còn nữa, lúc giữ kim châm, Mai Cẩm kêu tiểu nhị của Hồi Xuân Đường mang ngải cuộn tới, đi Khí hải, Bách hội thực hiện phương pháp chim sẻ mổ.
Một lúc sau, nghe thấy anh ta rên lên một tiếng, từ từ mở mắt ra, cuối cùng đã tỉnh lại.
Bùi Trường Thanh vẫn luôn căng thẳng đứng bên cạnh quan sát, thấy người đàn ông kia đã tỉnh lại thì mừng rỡ, người đứng ngoài cửa cũng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt nói:
– Tỉnh rồi, thế mà tỉnh rồi.
Kim Đại Nha đứng ở bên cạnh rất xấu hổ.
Mai Cẩm tiếp tục xoay châm một lát, chờ người đàn ông hoàn toàn tỉnh lại mới thu châm về, nhờ người mang cho anh ta một bát nước muối nhạt.
Người đàn ông tư từ uống hết, cảm thấy tinh thần đã hồi phục một chút, cố gắng ngồi dậy cảm ơn Mai Cẩm, nói mình tên Lưu Tam, là người bên ngoài, muốn đi xưởng đồng ở Quân đài nhờ cậy người thân làm ở đó tìm giúp việc làm, không ngờ tới nơi này rồi lại bị trộm mất lộ phí, vừa đói vừa khát, cộng thêm phơi nắng trời cả ngày nên đã ngất đi.
– Cữu cữu của ta làm ở Quân Đài.
Cách nơi này không xa, nhưng đi lại cũng mất hai ngày đường.
Ta cho ngươi chút lộ phí để ăn uống ngủ nghỉ, sau này thuận tiện ngươi có thể trả lại cho ta sau cũng được.
– Bùi Trường Thanh xua tay hào phóng nói.
Lưu Tam càng cảm kích, nức nở nói:
– Nếu không phải gặp được hai vị ân nhân, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Xin ân nhân nhậy một lạy của tôi.
Nói xong quỳ xuống muốn dập đầu, nhưng Bùi Trường Thanh nâng dậy, nói:
– Thiên hạ này không có ai không phải là huynh đệ, hôm nay trùng hợp gặp nhau cũng là có duyên, có gì phải bận tâm!
Nhìn thấy Lưu Tam dường như muốn gấp gáp lên đường, Mai Cẩm nói:
– Huynh đang bị cảm nắng, dù là tỉnh lại nhưng không nên lên đường ngay, nên tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm, uống chút nước muối nhạt.
Phải nhớ không được uống nhanh mà cách nửa canh giờ thì uống một chút, chờ hồi phục nhiều rồi thì hẵng lên đường.
Lưu Tam gật đầu ghi nhớ, nhận chút tiền mà Bùi Trường Thanh đưa cho, cứ mãi cảm ơn, cuối cùng được người nhiệt tình đỡ ra khỏi ngưỡng cửa, tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Từ lúc Mai Cẩm cứu Lưu Tam tỉnh dậy, Kim Đại Nha liền trốn vào trong nội đường không dám ra ngoài.
Mai Cẩm tự hỏi tiểu nhị mua được chút xuyên khung rồi cùng Bùi Trường Thanh đi ra Hồi Xuân Đường..