Mai Cẩm giật mình tỉnh dậy từ trong ác mộng, mở choàng mắt ra.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ phủ giấy mỏng rơi xuống đất trước giường, qua ánh trăng có thể nhìn thấy chiếc móc màn sắt rỉ sét treo trên đỉnh giường ngủ cũ kỹ.
Mê man một hồi lâu, Mai Cẩm mới ý thức được mình đã không còn là mình ban đầu nữa.
Hơn nữa, ngày mai cô phải xuất giá rời kinh thành rồi.
Cô nhắm mắt lại, chậm chạp quay người lại, đưa lưng về phía ánh trăng.
Làm Nhị Nương của Mai gia được một thời gian dài, cô có thể quen với mọi thứ trong không gian và thời gian xa lạ này, nhưng mỗi khi nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, nhất là vào đêm khuya, cô vẫn bởi vì những ràng buộc trong lòng mà cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy sâu sắc.
————
Chuyện xảy ra với cô như bây giờ là điều hoàn toàn bất ngờ.
Chỉ một năm trước, vào ngày cô quyết định ly hôn, trước khi tan sở, một nhóm người nhà của một bệnh nhân không may không cứu sống được vào mấy ngày trước đã xông vào bệnh viện.
Tình cảnh lúc ấy hoàn toàn mất khống chế, mấy chục người điên cuồng đập phá các nơi, khi cô trợ giúp một y tá di dời một thai phụ đang đợi sinh đẻ ở khoa sản đang bị quấy nhiễu thì một người đàn ông xông tới dùng gậy sắt đập vào đầu mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh dậy thì trở thành Nhị nương của Mai gia.
Khi mới đến đây, ngay cả việc có thể được trở lại tuổi thanh xuân một lần nữa cũng không khiến cô cảm thấy phấn khích chút nào.
Tuy kiếp trước hôn nhân thất bại nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình cũng sẽ thất bại, cô có cha mẹ và sự nghiệp riêng, cô chưa bao giờ cảm thấy tương lai của mình mờ mịt chút nào.
Nhưng bây giờ, cô chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, tương lai bấp bênh, còn phải chấp nhận một cuộc hôn nhân mù quáng tưởng như từ trên trời rơi xuống, thậm chí còn dùng những lời nói sắc bén với bà cụ già của Mai gia để có thêm của hồi môn.
Quả đúng là, con người đã trở thành loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn trên trái đất bởi khả năng thích nghi siêu phàm với môi trường mà không loài nào có được.
Ngày hôm sau, thời điểm Mai Cẩm ngồi trên cỗ kiệu được đưa ra khỏi cửa nhà Mai gia, cô tự nghĩ và cười nhạo mình như thế.
————
Chặng đường đi này phải qua kênh đào Thông Châu, đến Giang Tô rồi đi đường thủy sông Trường Giang để vào Tứ Xuyên và Quý Châu, rồi đến Vân Nam, một hành trình xa xôi và mệt mỏi.
Của hồi môn của Mai Cẩm đã lên đường sớm hơn cô, hai mươi bốn gánh, không tính là rất thể diện, đó chỉ là con số của nhà bậc trung gả con gái đi mà thôi.
Nhưng đối với Mai gia một quan chức nhỏ ở kinh thành vừa mới gả trưởng nữ đi bình thường cũng không kiếm được gì nhiều mà nói, để tiễn được cô đi mà lần này cũng coi như chích ra chút máu.
Bây giờ cô đang lên đường đi lấy chồng xa, theo tục lệ dân gian, lẽ ra cô phải do huynh trưởng trong nhà đưa đi, nếu không có huynh đệ thì ít nhất cũng phải có một người trong tộc đi cùng.
Nhưng người đi cùng cô chỉ là hai vợ chồng quản sự của Mai gia, không hề có cô người hầu nào cả.
Ban đầu đứa hầu gái thô lỗ Ngân Hạnh kia không muốn đi cùng cô, sau khi biết được sự việc đã được quyết định thì khóc đến mức hai mắt sưng như hai quả hạch đào.
Mai Cẩm chưa từng muốn cưỡng ép người khác, vì thế đã nói với Liêu thái thái mình không cần người hầu của hồi môn.
Liêu thái thái đương nhiên vui mừng.
Ngân Hạnh lau sạch nước mắt quỳ xuống dập đầu ba cái với Mai Cẩm sau đó đứng dậy vội vàng rời đi.
Vì thế toàn bộ Mai gia đều vui mừng.
————
Vợ chồng Mai quản sự rõ ràng là rất buồn bực khi nhận công việc này.
Từ kinh thành đến Vân Nam, dù là trên đường đi không gặp trở ngại gì thì chuyến đi khứ hồi của họ cũng phải mất ít nhất hai hoặc ba tháng.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên lên đường, Mai bà tử đã luôn cau có mặt mày, cho nên ngay từ đầu cuộc hành trình vô cùng nhàm chán.
Cho đến khi chút cảm giác mới mẻ của mấy ngày đầu qua đi, để giết thời gian nhàm chán tột độ này, Mai Cẩm bắt đầu tưởng tượng người chồng mà mình sắp gặp mặt là người như thế nào.
Người này tên là Bùi Trường Thanh, theo như người cậu của anh ta, cũng chính là Vạn Bách Hộ đã tới cầu hôn thì đó là một người xuất chúng, phẩm chất đạo đức tốt, ngoại trừ mất cha từ lúc nhỏ ra thì không có vấn đề gì, cộng thêm quả phụ Vạn thị cũng là một người hiền lành, không phải kiểu mẹ chồng làm khó con dâu.
Tuy nhiên, việc mất cha không hề cản trở tương lai của anh ta, nó có thể được bù đắp bằng tham vọng của anh ta, dựa vào bản lĩnh và năng lực của mình, tương lai không lâu sẽ trở nên nổi bật, tiểu thư Mai gia gả qua đó chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy không phải là ít.
Lời nói của bà mối không bao giờ nên coi trọng, nhưng làm mối hôn nhân này lại là người cậu, nên mọi lời nói hoa mỹ về chồng tương lai từ miệng ông ta đều không thể tin bằng hết.
Nhưng điều đó không quan trọng, cô đã trải qua từ lâu khoảng thời gian theo đuổi cái gọi là tri kỉ của cuộc đời mình, huống chi, hơn một năm kể từ khi đến đây, ngoài nhớ bố mẹ ra, không phải là cô chưa từng suy ngẫm về cuộc hôn nhân của mình trong nửa đời trước của mình.
Trương Văn Hoa tất nhiên đáng khinh thường, nhưng đúng như anh ta đã từng chỉ trích cô, ở trong cuộc hôn nhân đó, đích thực cô cũng không phải là một người vợ hoàn hảo.
Nếu như kiếp này, nếu ông trời đã an bài cho cô một con đường như vậy, cô sẽ cố gắng gây dựng cuộc hôn nhân mới này, dù cho không làm được đến hoàn hảo thì cũng sẽ cố hết sức mình.
————
Hơn một tháng sau, con thuyền chở Mai Cầm dọc theo sông Phù Lăng đã đến Ma Châu.
Ông chủ thuyền Lỗ lão đại nói, nơi này cách Côn Châu cũng chỉ còn ba bốn ngày đường thủy nữa thôi.
Con thuyền này của Lỗ lão đại vận chuyển lá trà đến Vân Nam, còn hành khách chỉ là tiện đường mà mang theo.
Trên thuyền còn có vợ và con trai đi cùng, họ là một gia đình rất tốt bụng, cứ như vậy cả chặng đường đã dần dần thân thiết với Mai Cẩm.
Ngày hôm nay sau giờ ngọ, Lỗ lão đại thấy Mai Cẩm đi đến đầu thuyền nhìn về mặt nước phía xa, cho rằng cô muốn đến sớm liền chủ động báo hành trình cho cô biết.
– Mai Nương tử, ngày hôm qua chúng ta đã vượt qua đường thủy khó khăn nhất, nếu như cô sốt ruột thì tôi sẽ dậy sớm và nghỉ muộn, vậy thì chúng ta có thể tiết kiệm được một ngày đường.
Cuối cùng ông còn bổ sung một câu như vậy.
Đúng vậy, tân nương tử gả đi xa, ai mà không muốn được đến nhà chồng sớm hơn chứ? Lúc nói những lời này trên mặt Lỗ lão đại mang theo biểu cảm đầy thiện ý.
Ông không hề biết là, tin tức này đối với Mai Cẩm lại chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì.
Trên thực tế, trải qua đoạn hành trình ban đầu, nửa tháng gần đây, bởi vì phong cảnh hai bên bờ sông của vùng ven sông đột nhiên thiên biến vạn hóa, hành trình cũng bắt đầu trở nên phong phú đáng mong đợi hơn.
Nơi này có muôn ngàn ngọn núi hùng vĩ, có vạn sông khúc khuỷu ngoằn ngoèo, có nơi mặt sông chảy siết cuồn cuộn, người kéo thuyền hét ký hiệu đi dọc hai bên bờ sông, khung cảnh hiền hòa từ từ hiện ra, con thuyền như đang đi trong một bức vẽ.
Hơn nữa nhà đò còn quen thuộc với phong tục địa phương dọc đường, thỉnh thoảng sẽ kể một hai giai thoại địa phương, cô dần dần yêu thích cuộc sống trên mặt nước mà trước đây cô chưa từng trải qua.
Ban ngày cô ngồi trên đầu thuyền, ngắm hàng trăm chiếc thuyền qua lại trên sông, thỉnh thoảng đi đến đuôi thuyền trò chuyện với nhà đò, ngắm cảnh hai bên bờ sông, thời gian nhàn nhã trôi qua giữa kẽ ngón tay.
Đây là khoảng thời gian nhàn nhã và thoải mái nhất mà cô từng trải qua ở kiếp trước kể từ khi đến đây, cô thậm chí còn hy vọng chuyến hành trình này sẽ tiếp tục như thế này và không bao giờ kết thúc.
– Cháu không vội đâu ạ.
Cứ như này là tốt rồi ạ.
– Mai Cẩm cười nói.
Ban đầu, bà tử Mai gia còn không cho phép Mai Cẩm ra khỏi khoang, về sau phát hiện ra cô căn bản không hề tuân theo quy tắc của mình chút nào, sau vài lần đụng phải tường, bà ta cũng không lên tiếng nữa.
Hơn nữa đang là giữa hè, ở trong khoang thuyền chật hẹp rất oi bức, bản thân mình lúc này cũng đi ra dựa vào cửa khoang, miệng như con anh vũ cắn hạt dưa không ngừng nghỉ, vừa cắn vừa xoắn mồm mép, chuẩn xác phun vỏ dưa ra mặt sông, còn phát ra âm thanh phì phì, nghe được màn đối thoại của Mai Cẩm và Lỗ lão đại thì bĩu môi.
– Được rồi! Đứng yên —— – Lỗ lão đại giữ vững bánh lái, hét to.
Theo Lỗ lão đại nói, phía trước đường Trà Ngựa mấy chục dặm có một thị trấn chợ, trong trấn có rất nhiều cửa hàng và nhiều thuyền bè.
Quả nhiên sau khi tới đây, thuyền bè hướng về phía đông ngày càng nhiều, trên mũi thuyền và ở đuôi thuyền có rất nhiều đàn ông cởi trần, khi đối diện gặp phải, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về bên đây.
Mai Cẩm liền trở lại trong khoang thuyền, vừa ngồi xuống không lâu, thân thuyền đột nhiên chấn động, hình như là bị một con thuyền ở đối diện đâm phải, cả người đổ về phía trước.
May mắn là đang ngồi, chứ nếu mà đứng thì lúc này đã ngã sấp mặt luôn rồi.
Quả nhiên, Mai bà tử ở cửa khoang thuyền không được may mắn như cô, không đứng vững bị ngã mạnh xuống nền boong tàu, kế tiếp gào lên tiếng thét đau đớn như heo bị giết.
Khi thân tàu sau một hồi lắc lư ngừng lại, Mai Cẩm đứng lên ra khỏi khoang xem đã xảy ra chuyện gì.
————
Quả thực thuyền trà đã bị một chiếc thuyền đồng đi xuôi dòng sông từ tây sang đông ở phía đối diện đâm phải.
Trên đường về phía tây, Mai Cẩm gặp nhiều sự việc như vậy rồi nên dần dần cũng biết, thuyền dân hoặc thuyền thương nhân bình thường qua lại kênh đào và sông Trường Giang sợ nhất chính là gặp thuyền cống và thuyền đồng vận chuyển nguyên liệu đồng từ Vân Nam đến kinh thành và các tỉnh.
Chúng thường chiếm thủy, chạy tràn lan, tàu cống bị lật úp, nhưng nhìn thấy thì dễ tránh hơn, tàu đồng dựa vào thân tàu chắc chắn, mớn nước nặng nề, xuôi theo dòng nước để phô trương sức mạnh và không bao giờ quan tâm đến sự sống hay cái chết của các tàu khác.
Nếu không tránh được mà bị nó tông trúng thì thiệt hại có thể từ hư hỏng nhẹ đến hư hỏng nặng, có thể vỡ thân tàu, thậm chí lật úp tại chỗ.
Các chủ tàu qua lại đều ghét thuyền đồng Vân Nam.
Nhưng đối phương có giấy chứng nhận của quan phủ, những người được thuê hộ tống tàu phần lớn đều là những kẻ nhàn rỗi, côn đồ, cho nên dù bị thiệt hại cũng không dám làm gì, chỉ đành tự nhận xui xẻo mà thôi.
Phía trước không xa, đường thủy hẹp lại, chiếc thuyền đồng vừa rồi vô tư chiếm lấy đường giữa mà nhanh chóng lao xuống.
Lỗ lão đại nhìn thấy, tuy rằng lập tức xoay bánh lái, nhưng bên cạnh vừa lúc đang có một chiếc thuyền khác chắn mất, cơ động có hạn, cuối cùng không tránh được, mũi tàu bên trái bị thuyền đồng đâm trúng.
Những người áp tải trên thuyền đồng đều làm ngơ trước việc này, mấy thủy thủ trần trùng trục chỉ quấn nội khố bên hông thấy bà tử Mai gia bám vào cửa khoang đỡ lấy eo kêu la oai oái không những không ái ngại mà còn cười lên hô hố, hai con thuyền sượt qua nhau.
Lỗ lão đại vội kêu con trai giữ bánh lái còn mình thì chạy đến đầu thuyền để xem xét, may mà chỉ làm gãy một mảnh tấm chắn phía trên mực nước, cần phải dừng thuyền để sửa chữa ngay, quay lại nhìn chiếc thuyền đồng đang nghênh ngang đi, tức giận lắm mà không dám nói gì, chửi đổng một tiếng kêu con trai cho thuyền cập bến sông.
Quản sự Mai gia vừa rồi ở trong khoang thuyền cũng bị ngã một cái, vừa đứng vững lên xong chạy ra, thấy Mai bà tử bị ngã thì vội đến đỡ, miệng thì chửi liên tục, nhưng ông ta không phải mắng thuyền đồng, mà là nhà đò, chửi ông không giữ vững bánh lái, đúng lúc bị con dâu Lỗ lão đại nghe được, cả hai lập tức cãi nhau.
Mai Cẩm được Lỗ lão tử cho biết con thuyền không có vấn đề gì lớn, chờ lát nữa là có thể tiếp tục lên đường nên cũng yên tâm, lúc quay người chuẩn bị quay về khoang, chân dừng một chút.
Vừa rồi, khi đứng ở đuôi tàu nhìn ra ngoài, cô nhận thấy một con tàu lớn thân sơn đen đang băng qua sông và những chiếc tàu khác đang dần đến gần.
Tuy đi ngược dòng nước, nhưng cánh buồm rất to, chứa đầy gió, hơn nữa trên thuyền thủy thủ đông đảo, tốc độ rất nhanh, so với những con thuyền thương nhân bên cạnh thì cực kỳ gây chú ý.
Chính là chiếc thuyền lớn mà vừa rồi cô nhìn thấy giờ phút này đang đuổi theo, chỉ cách mình vài chục mét mà thôi.
Mà thuyền đồng va chạm vào thuyền trà thì không hề có ý định tránh đi mà tiếp tục chiếm lấy tuyến đường thủy ở giữa, hai thuyền gặp nhau cứ thế mà đụng thẳng vào nhau, gần như trong nháy mắt, một tiếng rầm lớn vang lên, hai mũi tàu va vào nhau nổ lớn.
Thân tàu sơn đen tuy lớn hơn và cao hơn so với tàu buôn thông thường nhưng mớn nước không bằng thuyền đồng, hai thuyền chạm vào nhau, phía dưới đầu thuyền bị tổn hại, lại bị đầu thuyền đồng đâm thẳng vào lui về phía sau, bấy giờ mới từ từ dừng lại.
————
Mười mấy thủy thủ trên thuyền đồng ngay lập tức lao lên đầu thuyền.
– Đồ con rùa không có mắt, tìm đường chết là muốn vội đi đầu thai hả? Dám đâm vào thuyền Lưu Tam Ba đây, kêu quản sự trên thuyền mau lăn ra đây cho đại gia!
Đầu mục tự xưng là Lưu Tam gia chửi ầm lên, những người còn lại chống nạnh reo hò hùa theo.
Một số thủy thủ trên boong con tàu sơn đen vốn định lao lên tranh luận, thấy đối phương khí thế như thế, nhân số lại đông, thế là vội vàng quay đầu lại chạy vào trong khoang thuyền báo tin.
Lưu Tam Ba liếc nhìn hai thủ hạ của mình, hai người kia hiểu ý tức thì trèo lên thuyền đối phương, hùng hổ mà chạy đến chỗ khoang thuyền, vừa mới chạy được vài bước thì lại thấy mấy người đi vào rồi lại xuất hiện, nhưng lần này là một thanh niên nhìn qua không quá mười bảy mười tám tuổi bước ra khỏi khoang thuyền.
Thiếu niên này mặc trang phục người Hán, hình thức còn đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng trán giống như bị cái gì đó đập phải, máu chảy ra, nửa khuôn mặt lấm lem máu, lúc này đang vừa lấy khăn tay che trán vừa nổi giận đùng đùng đi ra, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy người thủy thủ trên thuyền đồng đã leo lên thuyền của mình rồi, cậu ta tức thì lao lên cũng không nói một câu mở ra chiếc roi cưỡi ngựa quấn trong tay quất xuống.
Thủy thủ đằng trước không kịp tránh né bị trúng một roi, kêu lên thảm thiết, khuôn mặt bị xé rách, một vệt máu sâu kéo dài từ trán đến cằm.
– Thằng con rùa chết tiệt, tự tìm đường chết…
Một thủy thủ khác hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì chửi lên:
– Mẹ mày mới tìm đường chết ấy.
Ánh mắt của thiếu niên lóe lên dữ tợn, dùng tay trái quất mạnh vào ngực đối phương, để lại vết máu sâu, sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng đối phương.
Người này liên tiếp lui về phía sau bảy tám bước lùi về bên mép thuyền, một chân dẫm vào khoảng không, cơ thể lung lay sau đó rơi xuống dòng sông.
Người thủy thủ ban đầu bị quất một roi vào mặt đã ngã xuống boong tàu, khi nhìn thấy thiếu niên này đá đồng đội của mình ra khỏi thuyền sau đó vẻ mặt đầy sát khí quay người chạy về phía mình, trong lòng biết mình đã gặp phải kẻ hung hãn rồi, nào dám dừng lại nữa, cuống quýt bò dậy chạy về thuyền đồng..