Sau khi lên đường, Mai Cẩm sốt ruột tới mức ước gì có thể đi cả ngày lẫn đêm.
Đi cùng có bộ đầu và hai nha dịch, tuy nói không đến mức kéo dài công việc nhưng lại không hề sốt ruột như cô, bị Mai Cẩm thúc giục vội vã lên đường thì có chút không vui, thỉnh thoảng lại phàn nàn vài câu.
Mai Cẩm làm như không nghe thấy, cứ thế mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới bộ lạc Ô thị ở trại Bộc Tử.
Trại người Bộc Tử đông đảo lấy bộ lạc Ô thị làm trung tâm, còn lại đều phân bố tứ phía.
Nằm giữa bộ lạc Ô thị có một bãi đất trống trải được dùng làm chợ vào ngày đầu tiên và ngày rằm hàng tháng, người Bộc Tử và người miền núi sống phụ cận cùng với thổ dân khác sẽ đến đây họp chợ.
Bởi vì tự cấp tự túc cho nên giao dịch vẫn duy trì phương thức lấy vật đổi vật cổ xưa.
Ngoài ra còn có một tòa thần từ ở trung tâm chợ, nơi lưu giữ đồ đằng thờ phụng của người Bộc Tử.
Dù là cày cấy vào mùa xuân hay thu hoạch vào mùa thu, hay chữa bệnh và cầu phúc, người Bộc Tử sẽ đến đây để cúng dường các vị thần bảo vệ họ.
Bộ lạc Bộc Tử vẫn giữ phong tục săn đầu người cổ xưa, bất cứ khi nào bộ lạc gặp một sự kiện lớn, họ sẽ dâng đầu người cho các vị thần để cầu nguyện cho sức mạnh tâm linh từ các vị thần minh mà mình thờ phụng.
Tuy nhiên bắt đầu từ hai tháng trước, bởi vì bệnh dịch hoành hành trong trại mà phiên họp chợ bị gián đoạn.
Không ai biết được bệnh dịch này từ đâu tới.
Họ chỉ nhớ lúc đầu, những con lợn nuôi trong chuồng lần lượt bị bệnh, chảy nước mắt, không chịu ăn, hai ngày sau thì không đứng thẳng được, sau gáy nổi đỏ và lần lượt chết đi.
Đối với trại dân thì lợn không phải là tài sản nhỏ, dù chết cũng không nỡ vứt bỏ mà mổ ăn, số thịt còn lại thì ướp muối bảo quản.
Đây là bắt đầu của cơn ác mộng.
Lần lượt ở trong trại số lợn bị bệnh chết càng nhiều hơn, bắt đầu cũng lần lượt có người bị bệnh, bị sốt, đau đầu, cả người đau nhức, kế đó thì là đi tả, cả người run rẩy, sức khỏe càng ngày càng yếu và rồi hôn mê bất tỉnh.
Trước đây, khi người trong trại bị bệnh, họ chỉ cần gặp vu y lấy thuốc hoặc nhanh hoặc chậm thì cũng sẽ dần dần khỏe lên.
Nhưng lần này giống như bị nguyền rủa, thuốc của vu y cũng không có tác dụng gì.
Lợn ở trong trại gần như chết toàn bộ.
Trại dân không dám ăn thịt lợn chết mà ném ra sau núi.
Nhưng điều này vẫn không ngăn được dịch bệnh lây lan, càng ngày càng có nhiều người bệnh chết, cho đến nay đã có một hoặc hai trăm người đã ngã bệnh, bảy hoặc tám người già yếu đã chết, ngay cả hai con trai của tù trưởng Ô thị cũng không may mắn thoát khỏi, lần lượt bị sốt và đổ bệnh.
Tù trưởng Ô thị vô cùng lo lắng, xin vu y giúp đỡ.
Vu y thức trắng đêm ở thần miếu làm phép sau đó nói với tù trưởng, tất cả tai họa ở trong tộc đều bắt nguồn từ quỷ đồng nữ A Nhung đã chạy trốn vào hai năm trước, vì thế mà thần mình giáng cơn giận xuống tộc nhân.
Bộ tộc cần phải tế cô bé với thần minh thì tai họa này mới hết.
Tù trưởng lập tức phái người ra ngoài thăm dò tin tức khắp nơi.
Nói đến cũng rất trùng hợp, vài ngày sau, một người đàn ông miền núi gần đó nói rằng anh ta đã đến huyện Mã Bình thăm người thân, trước khi quay về muốn mang về một bộ đôi lưỡi cày sắt, người thân dẫn anh ta tới cửa hàng rèn ở sâu trong ngõ nhỏ, nói cửa hàng rèn ở đây vừa rẻ vừa tốt.
Khi anh ta hỏi mua lưỡi cày với thợ rèn, một cô bé bảy tám tuổi từ trong phòng đi ra, cô bé dường như có đôi mắt hai đồng tử như họ miêu tả.
Tù trưởng lập tức phái người hỏa tốc chạy tới Huyện Mã Bình tìm đến ngõ nhỏ kia, nhận ra đó là cha con Triết Nha đã từng trốn thoát trước đó, thế là không chút do dự mà bắt mang về.
Ngày hôm qua, vu y triệu tập tộc nhân, khi mà đang chuẩn bị hiến tế A Nhung ở thần từ thì Bùi Trường Thanh đột nhiên xuất hiện gây náo loạn một hồi, chẳng những quấy rối buổi hiến tế mà còn mang theo A Nhung trốn vào trong núi, không biết đã ẩn nấp ở đâu rồi.
Bắt đầu từ hôm qua, người Bộc Tử vẫn luôn tìm kiếm nhưng đến nay vẫn chưa tìm được.
……
Tù trưởng Ô thị rất bực bội, đêm qua con trai út của ông ta bị sốt cao hơn, đã trở nên mê man, kể cả đã uống thuốc của vu y rồi cũng không có hiệu quả.
Lúc này ở trong nhà, vợ ông ta đang nước mắt nước mũi giàn giụa muốn đưa con trai đi huyện thành khám lang trung.
Tù trưởng nghĩ đến vu y luôn nói phải thành tâm thì mới thông linh, nếu không tin thần linh, tai họa của tộc nhân sẽ tăng thêm, ông ta lại thấp thỏm thêm.
Đang lúc lo âu không biết phải làm thế nào, ông ta nghe người ta bẩm báo huyện lệnh huyện Mã Bình phái người tới muốn gặp ông ta.
Ông ta đành phải nén lo âu xuống đi ra, lúc nhìn thấy Mai Cẩm, biết cô là vợ người Hán đã phá hủy buổi hiến tế cướp người đi thì lật mặt tại chỗ, gọi người muốn bắt giữ cô lại.
Bộ đầu vội vàng ngăn cản.
Ô thị cũng không nể mặt mũi anh ta, giận giữ nói:
– Hán tử của phụ nhân này rất quá đáng, ngày hôm qua đã làm hỏng đại sự của tộc ta.
Dù ta có bắt cô ta sau đó bằm thây vạn đoạn cũng không tiêu tan được mối hận trong lòng ta.
Ta đang không tìm được hắn thì vợ hắn tự mình đưa tới cửa, ta làm sao mà buông tha được.
Tù trưởng Ô thị đang tức giận, Mai Cẩm nghe được tiếng kêu tiếng khóc kinh hoảng của một người phụ nữ ở buồng trong, hình như là kêu tên con trai, cô cắt ngang lời ông ta, hỏi:
– Xin hỏi tù trưởng, trong nhà ông cũng có người đang bị bệnh đúng không?
Tù trưởng Ô thị phẫn nộ nói:
– Liên quan gì đến ngươi?
– Tôi là lang trung.
Hãy để tôi khám bệnh cho họ.
Nói xong Mai Cẩm vội vàng đi vào bên trong.
Vừa đi vào buồng đã thấy hai đứa bé nằm ở trên giường, một đứa mười mấy tuổi, một đứa bảy tám tuổi.
Đứa nhỏ tuổi hơn có vẻ như vừa mới hôn mê, tứ chi run rẩy, người phụ nữ ở bên cạnh đang kinh hoảng ôm cậu bé khóc gào lên.
Bà ta bị Mai Cẩm đẩy ra một bên thì không kịp phản ứng, ngơ ra nhìn cô.
Trước khi ra ngoài, Mai Cẩm đã suy xét đến trong tại Bộc Tử có bệnh dịch, cho nên có mang theo hòm thuốc của mình, đẩy người phụ nữ kia ra xong, cô lập tức kiểm tra đứa bé.
Nó bị sốt cao, yết hầu sưng to, hô hấp khó khăn, miệng còn hơi sùi bọt mép, có những đốm máu trên da ở phía bụng tai và bên trong tứ chi.
Cô lại hỏi người phụ nữ kia, biết cậu bé đã bị bệnh kiết lị.
Cô suy nghĩ một chút, lấy châm ra khỏi hòm thuốc trước, trích máu từ thùy tai và lòng bàn tay cùng với đầu ngón tay, lại châm vào các huyệt Phế Du, Ngọc Đường, Sơn Căn, Lý Trung.
Dần dần, tứ chi của đứa bé ngừng run rẩy.
Vừa rồi Tù trưởng Ô thị cũng đuổi vào theo, nhìn thấy Mai Cẩm thực sự đang chữa trị cho cậu con trai ốm nặng của mình, nén cơn giận xuống đứng ở một bên nhìn chằm chằm.
Đến khi phát hiện dường như có hiệu quả, sắc mặt ông ta mới hòa hoãn xuống một chút.
Khi đang châm cứu, Mai Cẩm cũng hỏi về tình trạng bệnh dịch trong trại, biết được tình trạng bệnh của hầu hết mọi người cũng cơ bản giống đứa bé này, và nó bắt đầu phát bệnh từ lợn.
Ở đây không có thiết bị xét nghiệm, cô cũng không có cách nào tìm ra loại virus chính xác, nhưng về cơ bản có thể kết luận, bệnh dịch này có lẽ do một loại vi-rút truyền nhiễm nào đó gây ra, có thể lây nhiễm sang người và động vật.
Nếu không thể nào biết được virus chính xác, hiện tại cô cũng chỉ có thể sờ đá qua sông thử đúng bệnh mà hốt thuốc mà thôi.
Mai Cẩm lấy một loại thuốc ở trong hòm thuốc ra bảo người phụ nữ mau đi đun sôi rồi uống, lại lấy hàn the, nhân trung bạch, thanh đại, thêm một chút hùng hoàng tán, nghiền nát thành bột rồi thổi vào cổ họng đứa trẻ để giảm sưng tấy và ngạt thở.
Một lát sau, hơi thở của đứa trẻ nghe càng ngày càng đều đều, tuy mắt vẫn nhắm nhưng sắc mặt so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Người phụ nữ nhìn thấy hiệu quả, mừng rỡ đến rơi nước mắt, lại vội vàng cầu xin Mai Cẩm khám cho con trai cả của mình.
Mai Cẩm cũng làm y như vậy.
Ô thị nhìn thấy bệnh tình của hai con trai mình đã ổn định hơn rất nhiều, sắc mặt vẫn luôn căng cứng thoáng thả lỏng một chút, không còn luôn mồm nói trói và nhốt Mai Cẩm lại nữa.
Mai Cẩm đứng thẳng lên đi tới trước mặt tù trưởng Ô thị, nói:
– Tù trưởng, tôi biết trượng phu tôi ngày hôm qua đã làm hỏng buổi hiến tế của ngài, nhưng đây chỉ là điều bất đắc dĩ.
A Nhung vốn dĩ vô tội, không nên bởi vì tình hình bệnh dịch trong trại mà giết một mạng người.
Vừa rồi ngài cũng thấy rồi đó, tôi thật sự là lang trung.
Tôi bằng lòng dốc hết sức mình chữa bệnh cho mọi người và dập tắt dịch bệnh.
Nhưng tôi cũng có một điều kiện, nếu tôi giúp các ngài, các ngài cũng phải đồng ý từ nay về sau buông tha cho hai cha con Triết Nha, đừng tìm đến làm phiền họ nữa.
Ô thị lắc đầu:
– Thông linh sư của tộc ta nói, tai họa lần này là do A Nhung! Ta chỉ hối hận không diệt trừ nó từ sớm mà để cho Triết Nha mang nó chạy thoát, vì nó sống mà dẫn đến họa hôm nay! Ngươi nghe rõ cho tay, ngươi buộc phải chữa bệnh cho người trong tộc ta, một người cũng không thể chết! Mà cha con Triết Nha là chuyện của tộc ta, không cho phép người ngoài ngươi nhúng tay vào!
Mai Cẩm thấy ông ta ngang ngược đến bực này thì cười lạnh:
– Được thôi, nếu như thông linh sư của tộc ngài có năng lực như thế thì còn cần tôi chữa bệnh cho mọi người làm gì? Tôi vẫn nói câu đó, nếu như ngài không buông tha cho hai cha con Triết Nha, dù có bắt tôi lại tôi cũng sẽ không giúp.
Không phải tôi dọa, lúc tôi bước vào đây đã nhìn thấy tình hình dịch bệnh trong trại của ngài rất nghiêm trọng, nếu như không kịp thời dập dịch thì sẽ càng có nhiều người nhiễm bệnh hơn.
Đến lúc đó ngài đừng có hối hận.
Thê tử Ô thị lo lắng cho con trai, thấy nữ lang trung này và trượng phu của mình quá cứng thì vội bước lên khuyên:
– Muội muội ơi, muội đừng giận, có chuyện gì từ từ nói.
Sắc mặt Ô thị rất khó coi, đứng tại đó không nói gì.
Mai Cẩm thấy ông ta có phần do dự thì giọng điệu ôn hòa hơn, nói tiếp:
– Tù trưởng, tôi tôn trọng phong tộc trong tộc ngài, một người ngoài như tôi thật sự không nên nhúng tay vào.
Nhưng mà tình huống hôm nay đặc biệt, tôi không thể không nói.
Ô thị nói:
– Ngươi có đảm bảo tộc nhân ta bình an không?
Mai Cẩm nói:
– Tôi không phải thần tiên, tất nhiên không thể.
Nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình.
Bộ đầu đứng bên thấy vậy thì không kìm được chen miệng vào:
– Tù trưởng Ô thị, nương tử Bùi gia nói có lý đấy.
Bệnh dịch trong bộ lạc của ngươi đang hoành hành, nếu cô ta có thể chữa trị, đó chính là đại thiện, các ngươi tội gì cứ khăng khăng làm khó một cô bé?
Đối với bộ đầu, Ô thị không hề có kiêng dè gì, tức giận nói:
– Đây là việc trong tộc ta, đừng nói một bộ đầu, dù hôm nay tri huyện các ngươi có tới đây cũng đừng mơ ta cho ông ta mặt mũi!
– Tù trưởng Ô thị, mặt mũi của bản quan ngươi không cho, thế thổ ty đại nhân thì sao nhỉ?
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói vang lên, Ô thị sửng sốt lập tức đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm huyện lệnh đã tới từ lúc nào, đứng ở đó, vẻ mặt không vừa ý lẫn xấu hổ, người bên cạnh ông ta đang xuống ngựa quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén bắn tới.
Tù trưởng Ô thị nhận ra người đàn ông này chính là Thổ Tư phủ Lý Đông Đình Lý thị.
Mười năm trước, tù trưởng Ô thị mới vừa tiếp nhận chức vụ tù trưởng không lâu, dã tâm hừng hực, trong lòng muốn mở rộng địa bàn, tin tưởng vào Phiêu quốc mà bị xui khiến đi theo gây loạn.
Về sau bị Lý Đông Đình trấn áp, bản thân Ô thị cũng bị bắt, bị trói đưa đến trước mặt Lý Đông Đình.
Ô thị cho rằng mình chết là cái chắc rồi, không ngờ Lý Đông Đình không giết mình, không những thế còn phóng thích mình.
Từ đó Ô thị cam nguyện cúi đầu trước Lý thị, mấy năm nay không dám hai lòng.
Hiện tại nhìn thấy Lý Đông Đình cũng đích thân tới thì mặt tái đi, không dám chậm trễ vội đi lên đón, thi lễ với Lý Đông Đình..