Phu thê người ta đi hồi lâu rồi, Lý Đông Đình vẫn đứng chết trân sau đống cỏ khô.
Con rắn kia đã bị chàng bóp gãy xương cổ đã chết từ lâu, rũ oặt xuống, tay chàng vẫn siết chặt cổ rắn, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên mà bản thân chàng lại không phát giác ra.
Nhịp tim của chàng lúc này vẫn còn hơi nhanh, trên lưng thậm chí còn xuất hiện một lớp mồ hôi nóng mỏng, dán chặt vào da thịt, khiến chàng có cảm giác sau lưng như bị kim chích.
Bàn chân trần của cô trắng nõn đến mức suýt xuyên thủng tầm mắt của chàng, tuy lúc đó chàng đã quay đi và không nhìn nữa, nhưng cảnh tượng này dường như đã để lại dấu vết, nên giờ phút này, trước mắt chàng dường như giống như hình ảnh đó vẫn mơ hồ trôi nổi xung quanh.
Khi chàng nghĩ đến cô gái trẻ kia đặt chân trần lên đầu gối của trượng phu thiếu niên mình, trong khi trượng phu thiếu niên của cô quỳ trước mặt cô, vuốt ve đôi chân của cô bằng những cử chỉ vụng về, và cuối cùng còn ôm cô vào lòng một cách không kiểm soát…
Hô hấp Lý Đông Đình lại có chút khó khăn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Chàng không thể tìm được từ ngữ chính xác để diễn tả cảm giác của mình lúc này, nhưng nó không dễ chịu chút nào, và chàng biết điều đó.
Ở độ tuổi này, phụ nữ đối với Lý Đông Đình mà nói thực sự đã trở nên hoàn toàn không còn quan trọng, xung quanh chàng có quá nhiều thứ khiến chàng mỗi ngày xao lãng, đòi hỏi sự chú ý của chàng và cố gắng hết sức để giải quyết.
Nhưng chàng không biết tại sao, cảnh tượng xảy ra vừa rồi lại khắc sâu vào tâm trí và ảnh hưởng đến chàng.
Chàng hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức đuổi cảnh tượng đó ra khỏi đầu, khi chắc chắn rằng đôi phu thê trẻ đã ở rất xa rồi chàng mới bước ra từ phía sau đống cỏ khô và rời khỏi phường xay bột.
Chàng quay lại theo hướng mình đã đến, đi được vài bước, chàng nhận ra mình vẫn đang ôm con rắn chết trên một tay, chàng dừng lại và ném nó sang bên đường.
Chẳng mấy chốc, rồi sẽ có người đầu tiên đi ngang qua nơi này và nhặt con rắn chọc giận chàng ngoài ý muốn.
Ở trong mắt trại dân, rắn độc là báu vật.
……
Lý Đông Đình trở về, khi sắp đến nhà kho, chàng nói chuyện với mấy trại dân nhận ra mình và khom người cảm ơn chàng, chàng nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng cô xuất hiện ở cuối con đường.
Cảm giác lưng như bị kim chích lại lần nữa ập tới, chàng chống lại ý nghĩ muốn tránh né cô, đứng tại chỗ, chờ cô đi tới trước mặt mình và dừng lại.
……
Mai Cẩm nở nụ cười chào hỏi chàng, nói:
– Lý đại nhân, vừa rồi tôi nghe người ta nói ngài tìm tôi ạ? Không biết có việc gì không ạ?
Lý Đông Đình khựng lại, sau đó vẻ mặt bình thường nói:
– Không có gì cả, ta chỉ muốn nói trong ngoài trại đã có sức sống hẳn lên, dịch bệnh cũng đã giảm đi rất nhiều so với lần trước ta tới.
Y sĩ trong phủ ta nói ngươi có công từ đầu đến cuối, cho nên ta muốn gặp ngươi để cảm ơn mà thôi.
Mai Cẩm có chút kinh ngạc, vội vàng nói cám ơn:
– Đại nhân khách sáo rồi ạ.
Tôi là lang trung, những việc này là bổn phận của tôi.
Hơn nữa là trượng phu của tôi đã tranh chấp với trại dân trước, chưa nói đến đúng sai, tôi cũng chỉ cố gắng hết mình làm dịu bớt phiền phức mọi chuyện thôi ạ.
Lý Đông Đình không nói gì cả, đứng ở đó.
Mai Cẩm nom phản ứng của chàng, trong lòng thấy lạ.
Vừa rồi cô cùng Bùi Trường Thanh trở về, y sĩ Thổ tư phủ nói lại Lý Đông Đình tìm cô.
Cô không biết người ta tìm mình có việc gì, cũng không dám xem nhẹ, vừa lúc từ xa trông thấy chàng thì đi tới để hỏi cho rõ.
Không ngờ rằng người ta chỉ tìm mình để cảm ơn mà thôi.
Mai Cẩm nói xong lại thấy chàng không nói tiếp, mình cũng không có gì để nói nữa, cứ đứng đối mặt như này có chút lúng túng, liền nói tiếp:
– Đại nhân, nếu không có chuyện gì nữa dân nữ xin phép ạ.
Xong thấy chàng gật đầu, cô thi lễ với chàng rồi rời đi.
Lý Đông Đình nhìn cô rời đi rồi mới thở phào một hơi, quay đầu lại, nhìn thấy một tùy tùng đi theo mình chạy gấp tới bẩm báo:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã đi tìm khắp nơi theo dặn dò của ngài, vừa rồi có nhìn thấy bóng dáng nhị gia ở bên con suối ngoài trại.
Tiểu nhân không dám gọi sợ nhị gia thấy tiểu nhân thì lại chạy mất.
Lý Đông Đình lập tức quay người đi về phía chợ theo hướng mà tùy tùng chỉ, quả nhiên, từ xa nhìn thấy Lý Đông Lâm khểnh chân nằm trên bãi đá cuội bên dòng suối, miệng ngậm cây cỏ, bên cạnh là con ngựa, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái không ai bằng.
Tùy tùng theo dặn dò của Lý Đông Đình tới gần gọi nhị gia.
Lý Đông Lâm mở choàng mắt ra, sửng sốt, liếc nhìn phía sau tùy tùng, cũng không đáp lời mà nhảy dựng lên, dắt ngựa muốn bỏ đi.
Lý Đông Đình từ sau thân cây đi ra, gọi:
– Đông Lâm, đệ còn muốn đi đâu nữa?
Lý Đông Lâm sửng sốt, sau đó nhổ cỏ trong miệng ra, cười nói:
– Ca, sao huynh cũng ở đây thế?
Lý Đông Đình hừ một tiếng:
– Huynh còn đang muốn hỏi đệ sao lại trùng hợp cũng ở chỗ này đây?
– Đệ…
Lý Đông Lâm đột nhiên chỉ về phía sau chàng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Đại ca, huynh xem phía sau huynh là gì vậy?
Nói xong ngay cả ngựa cũng không cần liền nhanh chân bỏ chạy, nhưng đã bị Lý Đông Đình có chuẩn bị trước đuổi kịp một phát túm được cánh tay cậu.
– Trói nó lại cho ta!
Lý Đông Lâm hãy còn cố gắng giằng co, lại bị hai tay Lý Đông Đình khóa trái sau lưng.
Bắt được đệ đệ rồi, chàng quát lên với tùy tùng.
Tùy tùng còn đang đờ người ra đó kịp phản ứng, lắp bắp:
– Đại nhân…không…không mang dây thừng ạ…
– Cởi đai quần nó xuống! – Lý Đông Đình nói.
– Ngươi dám? – Lý Đông Lâm hai tay bị khóa sau lưng đau đớn rên rỉ, khi nghe thế, cậu quay người lại mắng người đi theo đang đi về phía mình.
Tùy tùng đứng lại.
– Nhanh lên, không nghe ta nói hay sao? – Lý Đông Đình lại quát lên.
Tùy tùng vội vàng đi đến bên Lý Đông Lâm vừa sắn tay áo vừa nói:
– Bẩm nhị gia, tôi xin lỗi, không phải tiểu nhân có gan mạo phạm ngài, mà tiểu nhân làm theo đại nhân phân phó ạ…
– Dừng tay, dừng tay! – Lý Đông Lâm ngoảnh mặt sang huynh trưởng mình, – Đệ không chạy nữa! Đệ không chạy nữa là được chứ gì?
Lý Đông Đình thả cậu ra.
Lý Đông Lâm ngồi xuống đất, vừa xoa cổ tay vừa tức giận.
– Ca, đang yên lành huynh trói đệ làm gì?
Lý Đông Đình hừ một tiếng:
– Thế đang yên lành đệ thấy ta chạy cái gì?
Lý Đông Lâm không dám hó hé.
Lý Đông Đình nói:
– Đệ theo ta về nhà đi.
Ngày hôm qua mẫu thân lại hỏi về đệ, rất quan tâm tới đệ đấy.
Lý Đông Lâm tức giận:
– Đệ không về nhà đâu.
Huynh tưởng đệ không biết mẫu thân muốn đệ cưới Miêu Chân Chân à!
Lý Đông Đình nhìn thấy cậu ngồi dưới đất không chịu đứng dậy, dáng vẻ vô lại y như lúc nhỏ, vẻ mặt bất giác ôn hòa xuống, ngồi xuống cạnh cậu nói:
– Đông Lâm à, tuổi đệ không nhỏ nữa, không thể cứ ham chơi như trước đây nữa.
Con gái Miêu thị xinh đẹp, phẩm hạnh đoan trang hiền thục.
Hơn nữa hai nhà cũng môn đăng hộ đối, rất xứng với đệ.
Vì sao đệ không chịu cưới cô ấy?
– Ai muốn cưới đi mà cưới, dù sao đệ cũng không muốn.
– Lý Đông Lâm bật thốt ra.
Lý Đông Đình khựng lại, đứng lên:
– Lời mẫu thân nói đệ dám không theo? Ta thấy đệ càng lúc càng làm càn rồi!
Lý Đông Lâm trơ mặt ra:
– Chẳng phải đệ học đại ca đấy à? Mấy năm nay mẫu thân vẫn luôn muốn tìm tẩu tử cho đệ, nhưng đại ca cũng từ chối đấy thôi.
Lý Đông Đình sầm mặt xuống:
– Đệ giống ta được hay sao? Ta quá bận rộn với nhiều việc phải lo, còn đệ đang độ niên hoa, lại cả ngày không có việc gì làm, đã đến lúc kết hôn và tu tâm tính rồi.
– Đại ca, dù huynh có trói đệ về nhà, đệ cũng sẽ không nghe theo đâu.
– Lý Đông Lâm lại ngồi xuống, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi.
Lý Đông Đình nhíu mày, ra hiệu cho tùy tùng tránh đi.
Tùy tùng hiểu ý, vội tránh ra xa.
Khi chỉ còn hai người, Lý Đông Lâm nặng giọng nói:
– Đông Lâm, có phải đệ thích Mai thị Bùi gia cho nên mới đi theo cô ấy tới chỗ này không?
Lý Đông Lâm thực sự đã đến đây ngày hôm qua, từ xa chỉ nhìn một cái đã nhìn thấy Mai Cẩm.
Kể từ lần trước cậu cố ý đến y quán gây rắc rối cho cô và khiến cho cô phải đóng cửa y quán tránh né mình xong, đó cũng là cảnh tượng không vui vẻ gì.
Mấy ngày trước để tránh né hôn sự, cậu chạy ra ra ngoài lang thang không mục tiêu, nghĩ tới cô, cậu lại lặng lẽ tới chỗ này, thấy cô rất bận rộn, mà dường như mình cũng không có lý do gì để xuất hiện ở trước mặt cô, thế nên cậu mới không xuất hiện.
Có điều không xuất hiện trước mặt cô nhưng cậu lại không muốn đi đâu cả, thấy nơi này non nước đẹp đẽ và thanh tĩnh, cậu liền ở lại.
Ai mà ngờ được rằng những lời này đột nhiên phát ra từ miệng đại ca mình vào lúc này, cậu như bị kim đâm một cái, ngồi bật dậy, vừa định thề thốt phủ nhận, lại thấy đại ca chắp tay sau lưng nhìn mình, vẻ mặt nặng nề khó lường, lời giải thích đến bên miệng lại nuốt về, khựng một chút nói:
– Đệ thích thì làm sao?
– Hừ! – Chân mày Lý Đông Đình cau lại, – Đông Lâm, nếu đệ thích một cô gái nào đó, huynh sẽ không ngăn cản đệ.
Nhưng Mai thị thì không được.
Người ta là phụ nữ đã có chồng, phu thê người ta cũng rất hòa hợp, nếu như đệ còn tiếp tục hủy hoại danh tiếng của cô ấy như thế này, huynh sẽ không tha cho đệ đâu.
Nói xong câu cuối cùng, trong lời nói cũng lộ ra chút nghiêm khắc.
Khi Lý Đông Lâm còn nhỏ, cậu từng thấy huynh trưởng kế thừa vị trí gia chủ, từ đó về sau uy danh dần dần vang dội, cậu luôn ngưỡng mộ huynh trưởng của mình.
Lý Đông Đình cũng rất yêu quý đệ đệ duy nhất này, đây là lần đầu tiên chàng nói chuyện với cậu bằng những lời lẽ gay gắt như thế.
Lý Đông Lâm sửng sốt một chút, ủ rũ nói:
– Đệ biết rồi.
Đệ không bám lấy cô ấy là được chứ gì.
Nhưng mà đệ sẽ không cưới con gái Miêu thị đâu.
Lý Đông Đình nghe cậu nói như thế, vẻ mặt hòa hoãn xuống, suy nghĩ một chút nói:
– Nhị đệ, huynh còn nhớ mấy năm trước đệ và con gái Miêu thị quan hệ rất tốt mà.
Huynh còn tưởng hai người các đệ quý mến nhau.
Nếu như đệ không muốn cưới cô ấy, huynh sẽ không ép buộc đệ.
Nhưng mà đệ không được lang thang bên ngoài như này nữa mà phải đi về cùng huynh, nói chuyện cho rõ ràng với mẫu thân.
Mẫu thân không phải người không nói lý lẽ, đệ nói rõ với mẹ, ta nghĩ mẹ cũng sẽ không cưỡng ép đệ đâu.
Lý Đông Lâm lặng thinh một lát rồi uể oải nói:
– Đệ biết rồi ạ.
Đệ sẽ theo huynh về nhà.
Trên mặt Lý Đông Đình hiện lên nụ cười nhẹ, giơ tay vỗ vỗ vai đệ đệ nói:
– Như thế là tốt.
Nhớ kỹ, về sau không được làm phiền Mai thị nữa!
– …Ca, từ lúc nào mà huynh lại quan tâm đến chuyện phu thê người khác thế ạ?
Lý Đông Đình dặn dò xong đang định bước đi thì nghe đệ đệ yêu quý của mình lẩm bẩm một câu.
Giọng tuy nhỏ như muỗi nhưng cũng rơi vào tai chàng.
Ánh mắt chàng tối xuống, cũng lười nhiều lời với cậu, làm như không nghe thấy, bước đi thật nhanh..