Khi Mai Cẩm về đến nhà, những người tụ tập đã dần dần giải tán, chỉ còn mẫu thân Trường Hỉ ở đó.
Vạn thị đã về phòng nằm, A Phượng đứng ở bên, mẫu thân Trường Hỉ ngồi ở mép giường đang an ủi Vạn thị, nhìn thấy Mai Cẩm đã về thì đứng lên, lại an ủi cô mấy câu rồi cũng rời đi.
Mai Cẩm thấy sắc mặt Vạn thị tái nhợt, môi tái xanh, dáng vẻ hoảng hốt sụp đổ, cô đi qua bắt mạch rồi kêu A Phương đỡ bà nằm xuống.
Vạn thị đẩy A Phượng ra, khóc nói:
– Giờ Trường Thanh đang bị giam giữ, mẹ làm sao mà nằm yên được con ơi! Con ơi, vừa rồi mẹ nghĩ, hay là con lại đi cầu xin Thổ ty Long Thành! Nếu con không dám mở miệng thì để mẹ đi cùng con.
Mẹ chỉ có một đứa con trai này, đời này chỉ trông cậy vào nó, nếu nó có mệnh hệ gì, mẹ cũng không thiết sống nữa!
Mai Cẩm thở dài, cuối cùng nói:
– Cũng chỉ đành như vậy thôi.
Mẹ đang sức khỏe yếu đừng ra ngoài, cứ ở nhà chờ tin của con đi…
Vạn thị nghe cô nói thế thì lập tức vén chăn ngồi bật dậy, đi giày vào nói:
– Mẹ đi cùng con.
Mẹ con ta đi luôn đi!
Mai Cẩm biết bà đang sốt ruột lo lắng, một giây cũng không muốn ở lại nên để mặc bà.
Cô đi thay quần áo rồi lại gọi Trường Hỉ đánh xe, cả nhà lập tức lên đường đi Long Thành.
Khi tới nơi thì trời đã tối.
Cũng may vẫn chưa phải là đã khuya, cổng lớn Thổ tư phủ đang mở, đèn lồng treo ở hai bên, trên cọc buộc ngựa bên cạnh có một con ngựa, thoạt nhìn hình như có khách.
Mai Cẩm đi lên bậc thang, người gác cổng kia thấy cô lại tới, nghe rõ mục đích đến xong lại nhìn thấy Vạn thị thấp tha thấp thỏm phía sau Mai Cẩm, bảo cô chờ một lát, mình thì quay người đi vào trong.
Cha con Thổ ty Bàn Vân đang làm khách ở Thổ tư phủ.
Đêm nay Thổ Tư phủ mở tiệc, khách khứa rất đông.
Lý Đông Đình ngồi ở vị trí chủ nhà, trong lúc đang trò chuyện với khách thì nghe hạ nhân đi vào bẩm báo có Mai thị huyện Mã Bình lại tới nữa.
Chàng hơi trầm ngâm rồi đứng lên, bảo người làm đưa cô vào.
……
Mai Cẩm và Vạn thị được dẫn tới Minh Tâm Đường.
Phụ thân Bùi Đạo Chính của Bùi Trường Thanh xuất thân quân hộ, vốn dĩ không có nhiều tài sản, cưới Vạn thị cũng xuất thân gia đình bình dân, dù về sau có trở nên giàu có và Vạn thị có một thời gian làm phu nhân võ quan, nhưng chức quan trượng phu cũng không cao, kiến thức vẫn rất hạn hẹp.
Vừa rồi trên đường đi, bà than vãn liên tục, chỉ ước gì mọc cánh bay thẳng tới nơi.
Đến nơi đây rồi, nhìn thấy cổng Thổ Tư phủ canh gác nghiêm ngặt nguy nga hùng vĩ, hạ nhân qua lại không ngớt, khí phái bức người, bà thấy khiếp đảm, rụt rè đi theo sau Mai Cẩm, không dám nói thêm một câu.
Tới Minh Tâm Đường rồi, hạ nhân lui đi, đợi một lát, Vạn thị thấp thỏm nói:
– Cẩm Nương con, vừa rồi mình vào hình như nơi này đang tiếp khách con ạ.
Quấy rầy Thổ ty đại nhân, liệu ngài ấy có trách tội chúng ta không?
Mai Cẩm còn chưa đáp lời đã nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đông Đình đã tới đang sải bước lên bậc thang.
Cô liền ra đón, gọi một tiếng Lý đại nhân.
Vạn thị cũng đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đĩnh đạc anh tuấn ăn mặc nghiêm chỉnh sang trọng này bước vào, ánh mắt sắc bén có thần, mặt hơi đỏ, thoạt nhìn như đã uống rượu, lại nghe Mai Cẩm gọi người ta là Lý đại nhân, biết người này chính là Lý Đông Đình thổ ty Côn Ma, bà lập bập quỳ xuống.
Lý Đông Đình còn chưa biết Vạn thị cũng tới, vừa rồi khi bước vào, ánh mắt chàng cũng chỉ rơi vào người Mai Cẩm, chợt nhìn thấy một bà lão đột nhiên quỳ xuống với mình thì dừng bước lại, nhìn về phía Mai Cẩm.
Mai Cẩm cũng quỳ xuống theo, nói:
– Lý đại nhân, đó là mẹ chồng tôi, đi theo tôi tới đây để cầu gặp đại nhân ạ.
Lý Đông Đình bừng tỉnh hiểu ra, vội kêu cô đứng lên, bước tới trước mặt Vạn thị đỡ bà đứng lên dìu bà ngồi xuống ghế rồi nói:
– Thì ra là a mỗ Bùi gia, gặp ta không cần đa lễ, bà cứ ngồi xuống đã rồi từ từ nói.
Vạn thị vốn có chút lo lắng Lý Đông Đình xa cách khó gần, thấy thái độ chàng ôn hòa lễ độ như thế thì thoáng thả lỏng, cũng không dám ngồi, lại quỳ xuống nói:
– Lý đại nhân, hôm nay lão thân mặt dày tới là muốn cầu xin đại nhân cứu mạng con trai mình!
Ánh mắt Lý Đông Đình khẽ động, nhìn sang Mai Cẩm.
Mai Cẩm nén cảm giác hổ thẹn khi cầu xin người khác xuống, thuật lại sự việc Bùi Trường Thanh vô ý lỡ tay làm chết người ra.
Lúc cô nói, Vạn thị ngồi bên khóc không ngừng, nói:
– Bẩm đại nhân, lão thân chỉ có một đứa con trai này, nó lại phạm tội giết người, nếu có bất trắc gì, lão thân còn chưa tính, nhưng con dâu nhà lão thân còn trẻ, vừa vào cửa chưa được nửa năm, sau này nó không có chỗ dựa, nửa đời sau phải làm sao đây! Lão thân cầu xin đại nhân thương xót mà cứu Trường Thanh đi.
Nói xong thì dập đầu xuống.
Lý Đông Đình lại đỡ Vạn thị đứng lên, nhìn Mai Cẩm đứng bên, suy nghĩ một chút nói:
– Ta đã hiểu.
Ta sẽ xem xét và xử lý.
Đêm nay cũng muộn rồi, hai mẹ con a mỗ cứ ngủ lại đây một tối, chờ ngày mai hẵng trở về.
Vạn thị nghe chàng nói thế, cũng không dám nói gì thêm nữa, chỉ biết nói cảm ơn.
Lý Đông Đình gọi người làm đi vào dặn dò sự việc, nói với Mai Cẩm:
– Ta còn có khách ở tiền đường…
Mai Cẩm vội nói:
– Đại nhân tranh thủ tới gặp, dân phụ đã vô cùng cảm kích rồi ạ.
Không dám làm phiền đại nhân nữa.
Xin đại nhân cứ đi đi ạ.
Lý Đông Đình gật đầu, nhìn Mai Cẩm một lần nữa rồi mới đi.
……
Đêm đó, Mai Cẩm và Vạn thị ngủ lại Thổ Tư phủ, Trường Hỉ cũng được sắp xếp chỗ ngủ.
Lý Phủ Quân vốn dĩ cũng đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nghe nói hai mẹ con cô tới thì lại dậy rồi gọi tới trò chuyện.
Vạn thị hoảng sợ, nhắc đến vụ kiện tụng của con trai thì lại khóc sướt mướt.
Lý Phủ Quân an ủi Vạn thị, thở dài nói:
– Con cái chính là oan gia kiếp trước.
Lão muội muội, tâm tình của ngươi ta hiểu.
Nhà ta cũng không chỉ có một đứa con trai.
Chuyện nhà ngươi, trưởng tử nhà ta đã đáp ứng rồi thì chắc sẽ xử lý tốt.
Ngươi hãy yên tâm, cứ chờ là được.
Vạn thị vô cùng cảm kích.
Ngồi thêm một lát, Mai Cẩm sợ làm ảnh hưởng giờ giấc nghỉ ngơi của Lý Phủ Quân liền cùng Vạn thị lui xuống, lúc về nghỉ ngơi không nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau hai mẹ con cáo từ cũng được gặp Lý Đông Đình.
Khi đang từ biệt với Lý Phủ Quân thì A Lộc nghe tin đã tới tiễn, đang nói chuyện, Mai Cẩm nhìn thấy Lý Đông Lâm đứng ở cách không xa nhìn về bên này, chỉ là không tới, cho nên cũng giả bộ như không thấy.
Tạm biệt xong, cô và Vạn thị trở về nhà.
……
Mấy ngày sau, phán quyết được truyền xuống.
Phán quyết nói lúc ấy bởi vì Tiểu Như Lai nhục mạ và ra tay trước, Bùi Trường Thanh vì tự vệ mà vô ý đẩy gã ngã xuống đất chết, cho nên xét giảm hình phạt, chỉ phán hai năm lưu đày.
Qua hai năm là có thể được phóng thích về nhà.
……
Mặc dù Vạn phu nhân vẫn thất vọng với phán quyết này, nhưng việc đã đến nước này bà cũng không thể làm gì khác.
Tới ngày Bùi Trường Thanh sung quân, bà cùng với Mai Cẩm cùng đi tiễn, khóc đến ngất lên ngất xuống.
Bùi Trường Thanh quỳ xuống vừa lạy vừa khóc.
Mai Cẩm bảo A Phượng đỡ Vạn thị ngồi xuống, mình thì đưa cho hắn bọc quần áo mà cô và Vạn thị đã cùng nhau thu dọn mấy ngày qua, nói:
– Trường Thanh, cả nhà đã bồi dưỡng hai vị sai nha trên đường đi rồi, sẽ không làm khó dễ chàng.
Tới đó rồi, chàng…
Dù sao ở bên nhau lâu như vậy, dù chưa có tình cảm phu thê nhưng cô đã coi Bùi Trường Thanh như người nhà, nói tới đây cũng không kìm được nghẹn ngào, dừng lại.
Bùi Trường Thanh nghẹn ngào nói:
– Cẩm Nương, tất cả đều tại ta hết.
Ta hối hận cũng đã muộn.
Ta đi rồi, làm phiền nàng chăm sóc mẫu thân, ta …
Hắn cũng không thể nói được gì nữa, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Mai Cẩm, muốn dập đầu với cô.
Mai Cẩm ngăn hắn lại, sụt sịt nói:
– Chàng không nói thiếp cũng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.
Chàng yên tâm đi đi.
Cũng may chỉ hai năm thôi, sẽ qua nhanh lắm.
Bùi Trường Thanh buồn bã lại quỳ xuống trước Vạn thị, dập đầu lạy ba lạy, cuối cùng dưới sự thúc giục của sai dịch mà nặng nề bước đi.
……
Mai Cẩm và Vạn thị trở về nhà, hầu hạ Vạn thị đã khóc đến kiệt sức lên giường nằm nghỉ, chờ bà ngủ rồi cô mới ra ngoài, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Trở lại trong phòng nằm xuống, cô tự xoa trán cho đỡ đau đầu, A Phượng chợt đi vào tức tối nói:
– Bùi nương tử, cái người…Bạch Tiên Đồng kia tự dưng tới và đang quỳ ở bên ngoài, nói muốn gặp tỷ ạ.
Thời điểm Lâm huyện lệnh phán quyết, có lẽ đã được Lý Đông Đình phân phó, ông ta cũng đã lấy được khế ước bán mình của Bạch Tiên Đồng từ chỗ Trương Thanh Trí và giao lại cho cô.
Mấy ngày nay mọi chuyện hỗn loạn, Mai Cẩm cũng chưa xử lý.
Mai Cẩm mở mắt ra, suy nghĩ một chút, lấy khế ước bán mình kia ra và cả mười lượng bạc, cho vào trong túi đặt lên bàn, nói với A Phượng:
– Muội thay ta chuyển cái này cho cô ta.
Bùi Trường Thanh từng đáp ứng muốn lo cho cô ta, hiện giờ vì cô ta mà rơi vào kết cục như này, không thể nói có lỗi với cô ta.
Ở đây có khế ước bán mình của cô ta và còn có mười lượng bạc.
Em bảo cô ta hãy rời khỏi nơi này, sau này đừng trở lại đây nữa!
A Phượng tỏ ra xót tiền hết mức, nhưng cũng đành phải cầm rồi ra ngoài, ném túi đồ vào bên chân Bạch Tiên Đồng đang quỳ, chuyển lời của Mai Cẩm xong bản thân cũng không nhịn được buông thêm một câu:
– Nương tử nhà ta coi như tận tình tận nghĩa với ngươi.
Ta chưa từng thấy chủ mẫu nào lại dễ nói chuyện như tỷ ấy.
Nếu như ngươi còn mặt mũi thì mau cầm đồ rồi đi đi, đừng có ở chỗ này khóc lóc ỉ ôi nữa, bị a mỗ nhà ta nghe được sẽ lại đánh ngươi đấy!
Bạch Tiên Thông cũng có vẻ hốc hác, ngơ ngác nhìn túi đồ dưới đất, lại thấy hàng xóm láng giềng chỉ trỏ bàn tán về mình, cầm túi đồ lên, cúi đầu về phía cửa, sau đó đứng lên lầm lũi bước đi thật nhanh.
A Phượng đóng cửa lại đi vào nhà kể lại tình hình cho Mai Cẩm, rồi nói:
– Bùi nương tử, vừa rồi muội mắng cô ta một trận rồi.
Muội đoán cô ta sau này chắc không còn mặt mũi mà tiếp tục ăn vạ mình nữa đâu.
Cô ta hại Bùi thiếu gia thảm thế này, phải là muội, muội sẽ kêu tỷ bán cô ta đi, chứ không phải còn cho cô ta tiền đâu.
Mai Cẩm cười khổ, xoa huyệt Thái Dương, nói:
– Tỷ mệt rồi, muốn ngủ một giấc.
Muội ra ngoài đi, nhớ để ý mẫu thân hộ tỷ nhé.
A Phượng vâng dạ, đóng cửa đi ra ngoài.
Mai Cẩm nằm xuống giường, sự kiệt sức mấy ngày qua ập đến như thủy triều, đầu tóc dần dần trống rỗng, cô từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ dài bình yên mà đã lâu rồi không có..