Xe ngựa ra khỏi cửa thành, dọc theo đường cái đi về hướng Tây Nam, dần dần bỏ lại thành Tĩnh Châu phía sau.
Để tránh Mai Cẩm lúng túng xấu hổ, ban ngày trượng phu Lưu thị ngồi ở đằng trước, thay phiên nhau đánh xe cùng với tiểu nhị đồng hành.
Bên trong thùng xe, Lưu thị thấy Mai Cẩm cứ mãi yên lặng, sợ cô khổ sở trong lòng, vừa ra khỏi thành, thấy hai đứa con ngồi bên cứ cười đùa ầm ĩ liền dùng ánh mắt cảnh cáo, hai đứa bé không hiểu được ý tứ của Lưu thị, vẫn cười nói nô đùa ầm ĩ, Lưu thị liền đánh con trai lớn một cái, quát hai đứa ngồi yên không được nghịch, làm con trai lớn ấm ức miệng méo xệch suýt khóc.
Mai cẩm biết Lưu thị sợ hai đứa bé ầm ĩ làm mình phiền lòng nên mới như vậy, cô xoa đầu bé trai nhỏ nhẹ an ủi cậu bé, nói với Lưu thị:
– Đại tỷ, trên đường đi buồn chán, nghe trẻ con vui đùa cũng thú vị đỡ buồn hẳn, tỷ đừng mắng chúng nữa.
Lưu thị thấy cô nói chuyện và nét mặt bình thường, cũng không quá buồn bã, bấy giờ mới yên tâm, nhớ tới cảnh tượng cô dứt khoát và kiên quyết vừa rồi, trong lòng cũng rất bội phục.
Lại nhớ tới mình trước đây từng bị nhiều thiệt thòi ở chỗ bà bà nhà mình, nhân lúc trượng phu không ở đây, không kìm được thì thầm kể:
– Muội đã thoát ly quan hệ với Bùi gia, lại gọi tỷ là đại tỷ, vậy tỷ cũng gọi muội là muội tử.
Muội tử, bà bà của muội cũng coi như làm tỷ có kiến thức, so ra bà bà nhà tỷ còn không đáng ghét bằng.
Tuy là tỷ mới quen biết muội được mấy ngày, thấy muội còn nhỏ tuổi, chỉ là một tiểu phụ nhân yếu đuối, nhưng mà trên đường đi lại chăm nom bảo vệ họ tới Tĩnh Châu.
Chỉ thế thôi tỷ đã biết con người muội như thế nào.
Thế mà bà ta lại đổ hết trách nhiệm lên đầu muội, dìm muội xuống bùn lầy! Người ta đã như thế, hòa li thì hòa li, không có gì phải tiếc cả.
Điều khiến tỷ bội phục nhất vẫn là muội có y thuật và còn mở y quán, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt, không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Không có nhà họ cũng không sợ bị chết đói, có đúng không?
Nói xong lại thở dài.
– Muội nói xem vì sao phụ nữ sinh ra lại thấp kém hơn nam giới, lúc nhỏ thì không được cha mẹ yêu thương nhiều, nuôi mình được mười mấy tuổi chỉ ước gì gả mình đi càng sớm càng tốt.
Tới nhà chồng rồi còn phải chịu đựng tính khí bà bà, nếu không gặp trượng phu yêu thương mình, cuộc sống sẽ càng khốn khó hơn.
Tỷ rất hâm mộ muội, bản thân có thể tự nuôi sống mình, không cần phải nhìn sắc mặt nam nhân.
Giống như dáng vẻ kiên cường hôm nay của muội, làm cho nam nhân phải cầu xin muội.
Đây là lần đầu tiên tỷ chứng kiến trong đời đấy.
Một chặng đường đồng hành, Mai Cẩm cũng nhìn ra cả nhà Lưu thị này đều là người tốt, trượng phu tỷ ấy rất nghe lời tỷ, vậy thì chắc là cửa hàng bán vải ở Long Thành cũng do tỷ ấy thu xếp.
Cô cười:
– Muội có gì để hâm mộ chứ ạ.
Không có nhà mẹ đẻ, bây giờ cũng không có nhà chồng, nếu không dựa vào bản thân thì muội biết dựa vào ai? Đại tỷ mới là người có phúc, đại ca đối xử tốt với tỷ, trên đường đi muội nhìn thấy hết rồi.
Hai đứa con tỷ loại ngoan ngoãn, sau này càng có phúc lớn hơn ạ.
Lưu thị xoa đầu con gái ngồi bên, nói:
– Điều này cũng đúng.
Nhà ai mà không gập ghềnh.
Tỷ cũng biết trượng phụ tỷ yêu thương tỷ, thế nên dù khổ dù mệt tỷ cũng chịu được.
Nhưng nếu kiếp sau, tỷ chỉ mong Diêm La gia cho tỷ đầu thai làm nam nhân.
Mai Cẩm cười phụ hoạ:
– Cũng không cần phải thế.
Ở đâu cũng thế cả, dù là ở quê của muội thì nam tử cũng tuỳ tâm hơn phụ nữ chúng ta nhiều.
Nói xong, thấy Lưu thị nhìn chăm chú vào mặt mình thì đưa tay sờ mặt, khó hiểu hỏi:
– Đại tỷ, trên mặt muội có gì ạ?
Lưu thị nói:
– Lão cha nhà mẹ đẻ tỷ trước đây hay xem tướng, tỷ cũng học được một ít.
Muội tử, không phải tỷ dỗ muội cho muội vui lên đâu, tỷ thấy tướng mạo của muội không phải không có phúc nam nhân, mà là phúc rất lớn, sẽ được nâng niu trong tay! Muội đừng có tỏ vẻ không tin! Tỷ nói này, chuyện qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều, làm người phải có hy vọng.
Sau này muội phải tìm được người tốt hơn để cho bà bà kia tức chết đi.
– Mẹ, phúc nam nhân là gì ạ?
Con gái Nữu Nữu nghe chuyện không hiểu gì, ngây ngô hỏi.
– Trẻ con hỏi cái này làm gì! Con chơi với Khúc Khúc đi!
Lưu thị xoa con gái, cười tươi.
Mai Cẩm cũng bật cười, cảm giác bực bội trong ngực cuối cùng cũng dần dần tiêu tan.
……
Trước khi đi, Bùi Trường Thanh hỏi cô có phải ngay từ đầu đã không muốn làm phu thê lâu dài với hắn không.
Hai người tới bước này rồi, có trả lời phải hay không đều không cần thiết nữa.
Cho nên cô đã không trả lời.
Mà suốt cả chặng đường đi này, cô vẫn luôn tự hỏi mình, câu chất vấn sau cùng đó của Bùi Trường Thanh liệu có đúng không.
Cuộc hôn nhân ở đời trước từng để lại một bài học sâu sắc cho cô, hôn nhân là cần phải do mình gây dựng bồi đắp.
Cho nên đời này gặp được Bùi Trường Thanh, khi hai người dần dần quen thuộc nhau, khi cô cũng dần dần cảm nhận được trên người thanh niên trẻ tuổi này có sự nhiệt tình và thuần khiết chân thành đã làm cô cảm động, bởi vậy cô đã kiên nhẫn và chịu đựng tất cả những khuyết điểm bộc lộ ra bên ngoài của hắn, thậm chí đến cả bản thân cô cũng thấy không thể tin được – nếu ở đời trước, cô cũng kiên nhẫn và chịu đựng giống như bây giờ để đối xử với Trương Văn Hoa chồng cô, có lẽ hôn nhân của họ đã có một kết quả khác.
Có một câu mà cô đã từng đọc được ở đâu đó rồi vào rất lâu trước kia, cũng không nhớ được đầy đủ.
Mỗi một phụ nữ, bất kể họ biểu hiện ra bên ngoài trưởng thành chín chắn và mạnh mẽ bao nhiêu, thì sâu trong nội tâm vẫn luôn là một đứa trẻ.
Bây giờ, có lẽ đứa trẻ trong lòng cô cũng đã trưởng thành.
Cô thấy mệt mỏi, không chỉ ở thể xác mà phần nhiều đến từ tâm.
Cho nên tất cả cuối cùng cũng lấy phương thức như trò cười khôi hài để kết thúc.
Giống như một cái mụn thịt, ngày hôm nay cuối cùng đã cắt nó xuống, có đau, nhưng cũng giống như gánh nặng đã hoàn toàn buông bỏ.
……
Lưu thị là người hay nói, tuy đang chạy trốn nhưng trên đường đi hay nói hay cười, cho nên thời gian đi đường cũng trôi qua nhanh, mấy ngày sau đã tới Nhung Châu, không ngờ là vẫn không thuê được thuyền.
Bởi vì đã có mưu đồ từ lâu, nghe nói quân đội của Thục Vương trong thời gian ngắn đã chiếm được mấy toà thành trì, gần hai phần ba Tứ Xuyên đã rơi vào tay ông ta, những địa phương còn lại cũng tràn ngập nguy cơ, việc rơi vào tay ông ta cũng là chuyện sớm hay muộn.
Trên bến tàu Nhung Châu người chen đông đúc, chủ yếu là chờ một cái thuyền để đi Vân Nam.
Mà trong số này có rất nhiều người đi Côn Châu.
Danh vọng Thổ ty Cô Ma Lý thị rất được lòng dân ở vùng Tây Nam.
Một khi loạn lạc xảy ra, không chỉ thổ dân mà bao gồm cả người Hán sinh sống ở chỗ này phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn tới vùng thuộc quản lý của Lý thị.
Triều đình cách xa mấy ngàn dặm, so ra, họ thà tin tưởng Thổ ty Côn Ma Lý thị nhiều thế hệ đóng quân tại đây có thể che chở cho mình tránh né được chiến loạn hơn.
Ở lại Nhung Châu mấy ngày, không còn cách nào khác đành phải tiếp tục đi đường bộ.
Đi đường bộ chẳng những vòng xa, đường quanh co gian nan, hơn nữa cũng càng không an toàn.
Tuy quân đội của Thục Vương hiện còn chưa đánh tới phía sau họ, nhưng có câu loạn thế trộm chúng, không chỉ sơn tặc cường đạo khiến người ta sợ hãi mà thậm chí cũng sợ gặp phải lưu dân nhân loạn đục nước béo cò, lữ nhân bình thường giống như họ sẽ không làm được gì.
May mà khi ở Nhung Châu, họ có gặp được mấy hộ gia đình cũng đi Long Thành, mấy nhà tụ hợp với nhau, cùng thuê một tiêu đội hộ tống hàng hoá và người đi Côn Châu, chi tiền cho tiêu đầu thuận đường hộ tống nhóm người mình cùng đi Côn Châu.
Tiêu đầu đáp ứng, ngày hôm nay họ đi theo sau đội ngũ tiêu đội tiếp tục xuất phát lên đường.
Trong tiêu đội này có hơn hai chục tiêu sư, người nào cũng cường tráng khoẻ mạnh, nhìn là biết đều là những tay hảo thủ, trên đường đi cắm tiêu kỳ tiêu hào, ngày đi đêm nghỉ.
Cả chặng đường bình yên đi hơn nửa tháng và tiến vào cảnh nội Vân Nam, ngày hôm nay đi đến một địa phương có tên là Khúc Mương, cách Côn Châu ước chừng bốn năm ngày đường lộ trình.
Tiêu đầu nói có biết một con đường tắt đi Côn Châu, có thể tiết kiệm được ít nhất hai ngày lộ trình.
Bỏ quan đạo đi đường tắt, Mai Cẩm thấy không yên lòng, liền hỏi rời khỏi quan đạo liệu có an toàn không.
Tiêu đầu vỗ ngực bảo đảm, nói tiêu cục của mình đã mở mấy năm, uy chấn Tây Nam, con đường tắt kia mình đã đi không dưới mấy chục lần, ai cũng phải nể mình mấy phần mặt mũi, tuyệt đối không có người dám ra chặn cướp đâu.
Đi một chặng đường dài, mọi người đã mệt và khổ không thể tả, chỉ ước gì chắp cánh bay về Côn Châu ngay lập tức, nghe tiêu đầu nói có thể đến sớm trước hai ngày, hơn nữa anh ta còn vỗ ngực bảo đảm, lại nhìn nhóm tiêu sư của anh ta ai cũng cường tráng, tất cả đều đồng ý theo.
Nếu cho Mai Cẩm được chọn, cô thà chọn thêm mấy ngày vất vả cũng chỉ mong bình yên ổn thoả.
Nhưng mà những người đồng hành đều đã tán đồng, một mình cô không tiện phản đối, cho nên đành phải cam chịu.
Ngay sau đó một đoàn người và ngựa xuống quan đạo đổi sang đi đường bên.
Ngày đầu tiên bình yên vượt qua, tới ngày hôm sau, qua giữa trưa, nắng nóng gay gắt trên đỉnh đầu, không chỉ người mà ngay cả gia súc kéo xe cũng không có sức để đi tiếp, tiêu đầu thấy thế, lại thấy bên đường có một chỗ râm liền cho tiêu xe dừng lại, bảo mọi người đi xuống nghỉ chân một chút, uống nước rồi lại lên đường.
Hai đứa con nhỏ của Lưu thị ở trong thùng xe nhiều ngày đã rất bức bối khó chịu, thấy có thể xuống xe thì mừng rỡ, nhảy xuống dưới cùng cha mẹ chạy nhảy chơi đùa ở bên đường.
Mai Cẩm cũng xuống dưới, thư giãn đôi chân vì mấy ngày ngồi trên xe dần dần sưng to.
Nghỉ ngơi một lát, tiêu đầu yêu cầu mọi người lên xe, chuẩn bị tiếp tục lên đường, đúng lúc này, đằng sau tảng đá và cây cối hai bên đường đột nhiên có một đám đạo tặc xông ra, nhanh chóng bao vây tiêu xe và bảy tám chiếc xe ngựa đi theo tiêu xe.
Đám đạo tặc này thoạt nhìn là lưu dân tụ tập, quần áo tả tơi, nhân số đông đảo, ít nhất trên dưới trăm người, vung gậy vung đao hò hét đòi để lại lộ tài.
Tiêu đầu giật mình, kêu gọi một nhóm tiêu sư ra chống lại với lưu tặc, ban đầu cũng chém ngã được mấy tên, nhưng chung quy ít không thắng được nhiều, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Chẳng mấy chốc, hơn hai mươi tiêu sư đã bị giết chết và bị thương, tất cả đều ngã xuống, tiêu đầu cũng bị chém một đao vào bụng, nằm ngã ra đất, nom có vẻ không xong.
Lưu tặc thấy mình đắc thủ thì hoan hô, một ít đi lên tiêu xe, một nhóm khác ép buộc người trong xe ngựa đi ra hết, thấy đàn ông thì chém, thấy phụ nữ thì buông lời dâm đãng trêu chọc, tiếng kêu la thảm thiết của phụ nữ và tiếng khóc lóc la hét của trẻ con vang lên, tình cảnh thảm thiết.
Xe ngựa của Lưu gia cũng bị năm sáu đạo tặc cầm đao bao vây, tiểu nhị kia muốn chạy trốn bị chém một đao nằm xuống đất, trượng phu của Lưu thị cũng bị chém một đao ở bả vai, nằm dưới đất đau đớn cầu xin buông tha cho vợ con nhà mình.
Đạo tặc một chân đá hắn đi, đi lên mở cửa xe, thấy Mai Cẩm và Lưu thị đang ôm hai đứa bé rúc ở một góc, ánh mắt sáng lên.
Một tên lưu tặc mặt mũi bẩn thỉu thoạt nhìn giống như đầu lĩnh nhìn chằm chằm Mai Cẩm, cười dâm đãng vẫy tay bắt hai người xuống
Lưu thị run rẩy, ôm chặt lấy con nhỏ đang khóc lóc, không chịu xuống.
Mai Cẩm thấy lưu tặc bên ngoài xe đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, cô sợ bọn chúng bùng nổ lên sẽ giết người, hơn nữa đã rơi vào tình cảnh này, trốn cũng không trốn được.
Cô thì thầm nhắc Lưu thị, cuối cùng cùng với chị ta che chở cho hai đứa bé từ từ bò xuống xe.
– Không xong rồi, phủ binh Côn Châu tới rồi! Chạy mau đi!
Đúng lúc này, trong lưu tặc có tên hô to, trong tiếng hô tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Tên lưu dân vừa rồi nhìn chòng chọc vào Mai Cẩm thấy cô xuống dưới, khi đang đi về phía cô chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa lao nhanh, quay đầu lại, trông thấy có một nhóm khoái mã đen nghìn nghịt từ trên đường chạy tới, người nào cũng mặc y phục đen tuyền, hông đeo cung đao, nhận ra là phủ binh của Thổ tư phủ Côn Nam, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, bỏ mặc Mai Cẩm và Lưu thị lại quay đầu bỏ chạy.
Phủ binh nhanh chóng tới, vung đao bổ về phía đám lưu tặc đang chạy tứ tán.
Đám lưu tặc vừa rồi còn hung hăng tàn bạo lập tức chạy tan tác, có bị giết chết, số còn lại đồng loạt quỳ xuống cầu xin, nói mình từ nơi khác tới, bởi vì sống không nổi mới tụ hợp với nhau muốn phát tài, về sau không dám phạm tội nữa, thỉnh cầu tha mạng.
Một người dẫn đầu quét ánh mắt vào tiêu sư đang nằm rên rỉ trong vũng máu và những người khác bị thương, lạnh lùng nói:
– Thổ ty Côn Ma Lý đại nhân đã nhiều lần dán bố cáo ở các nơi Côn Châu và đã có nghiêm lệnh, nếu ven đường có kẻ nào dám nhân loạn cướp bóc giết người cướp đoạt tài sản thì giết không luận tội, cắt thủ cấp thị chúng để răn đe cảnh cáo.
Các ngươi biết rõ còn cố phạm, không xử lý các ngươi pháp lệnh ai còn tuân theo?
Nói xong ra mệnh lệnh cho thủ hạ bắn tên, trong những tiếng kêu thảm thiết, lưu tặc ngã xuống trong mũi tên, số còn lại không bị bắn chết thì bị phủ binh bổ thêm một đao, cuối cùng cắt lấy đầu, cảnh tượng vừa đẫm máu vừa kinh khủng.
Mai Cẩm hơi run rẩy, xoay người ôm lấy Lưu thị và hai đứa bé đang run bần bật, che mắt chúng lại không cho nhìn.
Xử lý xong đám lưu tặc, thủ lĩnh kia kêu thủ hạ đi băng bó đơn giản cho đám tiêu sư đang bị thương, giải quyết tốt hậu quả.
Tiểu nhị nhà Lưu gia và trượng phu của Lưu thị may mắn chỉ bị thương không chết, được băng bó đơn giản xong, cuối cùng cũng bình an.
Mọi người đều biết phủ binh từ trên trời giáng xuống này là thuộc Thổ tư phủ Côn Ma, cảm động rưng rưng nước mắt, đồng loạt quỳ xuống cảm tạ và cầu xin được đi cùng trở về Côn Ma.
Vị thủ lĩnh kia nói:
– Lý đại nhân đầu tháng đã thông báo hợp tác với các Thổ tư phủ Vân Nam cùng diệt đạo bắt tặc, phái bọn ta phải đi lưu động ở các đạo Côn Châu, chính là để phòng ngừa có người nhân loạn làm chuyện ác.
Các ngươi không đi quan đạo mà lại chọn đi đường tắt hoang vắng này, còn may là vừa rồi ta dẫn theo các huynh đệ đi ngang qua, bằng không e là các ngươi đã gặp nạn hết rồi.
Huynh đệ bọn ta còn phải tiếp tục lưu động trên đường, không thể đưa các ngươi đi Côn Châu được.
Nhưng mà có thể đưa các ngươi đến điểm dừng chân đằng trước.
Người bị thương có thể ở lại dưỡng thương, những người còn lại tiếp tục lên đường.
Tới Côn Châu rồi trên đường đi sẽ an toàn.
Tiêu đầu may mắn nhặt được cái mạng về, bây giờ đang được người ta khiêng đưa lên xe, nghe vậy vô cùng hổ thẹn.
Mấy người phụ nữ lại khóc lóc.
Sau một hồi hỗn loạn, đoàn người tiếp tục đi theo đội phủ binh này lên đường, vào ban đêm thì tới điểm dừng chân mà thủ lĩnh đã nói, nâng những người bị thương xuống.
Bởi vì Thục Vương phủ bạo loạn, gần đây ngày nào cũng có nhiều người đi Côn Châu tị nạn.
Thổ tư phủ đã thiết lập một điểm dừng chân tạm thời ở chỗ này, phái người trú điểm duy trì trật tự.
Đêm đó vừa dừng lại, Lưu thị bởi vì không yên lòng về trượng phu đã ở lại chăm sóc hắn, có nhờ vả Mai Cẩm đưa hai đứa con về Long Thành trước.
Mai Cẩm đáp ứng, ngày hôm sau đi theo đoàn đội tối hôm qua tiếp tục lên đường, đi lên một chiếc xe ngựa, dưới sự bảo vệ của đội phủ binh tiếp tục bước vào khu vực Côn Châu.
Vào buổi trưa mấy ngày sau cuối cùng cũng tới Côn Châu.
Yếu đạo đi thông Côn Châu này dạo gần đây cũng thiết lập tạp khẩu, tạp khẩu có binh lính kiểm tra người và xe ngựa khả nghi, cũng đăng ký quê quán từng người một, tốc độ liền chậm lại, dọc theo tạp khẩu dần dần xếp thành một đội ngũ rất dài.
Khi xe ngựa của Mai Cẩm ở điểm dừng bắt đầu xuất phát có tiện thể chở theo mấy phụ nữ và trẻ nhỏ khác.
Đều là từ Từ Xuyên tới và đều muốn đến Côn Châu nương nhờ họ hàng.
Trong khi chờ thông quan, mọi người nghiến răng nghiến lợi nói về Thục Vương phủ, khi nói đến Lý thị Thổ Tư phủ ai cũng khen ngợi, biết tạp khẩu này là Thổ tư phủ thiết lập, cũng không ai than phiền, đều kiên nhẫn chờ thông quan.
Cuối cùng cũng đến xe của Mai Cẩm, phủ binh tạp khẩu hơi nhìn thoáng qua người trong xe, ghi tên Mai Cẩm và những người phụ nữ cùng xe, nghe Mai Cẩm nói mình là người bản địa huyện Mã Bình, phủ binh phất tay cho qua.
Xe ngựa đi qua tạp khẩu tiến về phía trước, màn xe bị gió cuốn lên, Mai Cẩm bỗng nhiên nhìn thấy đối diện có mấy con ngựa phóng như bay đến, người đàn ông trẻ tuổi trong y phục màu lam cưỡi ngựa đi đầu hình như là Lý Đông Đình, cô ngẩn người ra, lại nhìn thêm lần nữa, quả nhiên là chàng.
Có điều nom chàng rất vội vàng, có vẻ như không nhìn thấy cô trong xe ngựa, rất nhanh phóng vút qua tiếp tục đi về hướng tạp khẩu.
Mai Cẩm thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn theo bóng dáng của chàng rồi lại rụt trở về..