Lỗ lão đại dong thuyền đến gần, người phụ nữ lúc trước cũng vội vã chạy ra, trên mặt treo nước mắt ôm theo một cô bé tầm sáu bảy tuổi.
Lý Đông Lâm quay người lại đón lấy cô bé nhảy lên thuyền, người phụ nữ cũng lên thuyền theo dùng tiếng Hán ngọng ngịu nói:
– Nhà đò, quan tỷ nhi nhà ta bị mắc hột vải trong họng, xin mượn thuyền ông đưa con bé đến tìm lang trung ở thị trấn, mau chút!
Lỗ lão đại sửng sốt, lập tức cùng con trai ra sức lái thuyền chạy đến thị trấn ở phía trước.
Lý Đông Lâm ôm cô bé đi thẳng vào khoang thuyền, tình cờ dừng ở trước cửa phòng Mai Cẩm đang ở, nhấc chân đá văng ra, chữ hỉ màu đỏ dán trên cửa rung lên vài cái rồi rơi xuống dưới đất, bị một chân của cậu dẫm lên.
Bà tử Mai gia đang ngủ bên cạnh, ở giữa chỉ ngăn cách bằng một tấm ván gỗ mỏng, vừa rồi xem náo nhiệt xong thì quay về chỗ ngủ nằm xuống, chưa được một lát lại nghe cách vách có tiếng động ồn ào, không nhịn được lại muốn đi ra ngoài xem có chuyện gì, không ngờ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi xông vào trong khoang thuyền của Mai Cẩm.
Bà ta hốt hoảng kêu lên:
– Ngươi là ai? Ai cho ngươi đi lên? Sao ngươi lại tùy tiện đi vào chỗ ở của cô nương nhà khác vậy!
Mai bà tử gào lên xong mới nhận ra là Lý Đông Lâm, cuống quýt ngậm miệng lại.
Lý Đông Lâm bước nhanh đi vào đặt cô bé nằm xuống giường, biểu cảm lo lắng bắt đầu ra sức vỗ vào lưng cô bé, người phụ nữ cũng bước nhanh theo vào, ngồi xổm xuống cho ngón tay vào cổ họng cô bé muốn móc dị vật ra nhưng vô ích, miệng cô bé há ra bất lực, sắc mặt dần dần trở nên tím trắng, tròng mắt trợn ngược lên, mười ngón tay co quắp trong không trung như muốn tóm lấy thứ gì đó, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
– A Lộc! A Lộc!
Người phụ nữ hoảng sợ khóc lên thành tiếng.
– Cháu nhổ ra đi, nhổ ra thì tốt rồi.
– Các người tránh ra.
– Mai Cẩm đột nhiên bước tới nói to.
– Cút ngay.
Lý Đông Lâm hai mắt đỏ ngầu gầm lên, tiếp tục ra sức đánh mạnh vào lưng cô bé.
– Tôi kêu ngài tránh ra.
Mai Cẩm nâng cao giọng lên, đẩy Lý Đông Lâm ra, trong ánh mắt ngỡ ngàng của người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng bế cô bé đang bị ngạt thở từ trên giường xuống, ra lệnh người phụ nữ kia hỗ trợ giữ cô bé đứng thẳng, mình thì đi ra sau lưng cô bé, để cô bé cúi người về phía trước, hai tay vòng qua đặt ở trên bụng cô bé, tiếp đó một tay tạo thành một nắm đấm giữa xương sườn dưới và rốn, một tay khác giữ lấy nắm tay mình sau đó nhanh chóng và mạnh mẽ siết chặt vào trong và ép hướng lên trên, cứ thế lặp lại bảy tám lần, cuối cùng nghe “phụt” một tiếng, một quả vải bay ra khỏi miệng cô bé lăn xuống đất, cô bé phát ra một âm thanh dài không khí lọt vào phổi, vài giây sau mới khóc òa lên.
– Cứu được rồi! Cứu được rồi!
Người phụ nữ mừng rỡ khóc lên, nước mắt tuôn trào ra.
Mai bà tử cùng với con dâu trưởng của Lỗ lão đại đứng bên ngoài cửa căng thẳng nhìn thấy cô bé đã thoát khỏi nguy hiểm cũng thở phào nhẹ nhõm.
– A di đà phật! – Mai bà tử chắp hai tay vái lạy một cái, – Nguy hiểm quá! Năm ngoái trong phủ của tôi có một đứa cháu của bà tử làm việc ở bếp bởi vì thèm ăn đã nhặt quả hạch dưới đất lên cho vào miệng, cũng bị mắc ở trong cổ họng giống cô bé đây, kết quả là bị nghẹn mà chết…
Lý Đông Lâm quay phắt đầu lại, Mai bà tử thấy mặt cậu đầy máu, sắc mặt không tốt, tức thì hoảng sợ ngậm vội miệng lại.
Lý Đông Lâm thấy quả vải đã được lấy ra, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại, nhìn cô bé lo lắng hỏi:
– A Lộc à, cháu khỏe lên chưa, có khó chịu nữa không?
– Nhị thúc ơi…
Cô bé nghẹn ngào gọi cậu một tiếng, ngay sau đó nhào vào lòng cậu.
Lý Đông Lâm vội ôm lấy cháu gái an nủi, cô bé treo nước mắt trên mặt, sụt sùi liên tục.
Lý Đông Lâm nghiến răng nói:
– Cháu chờ đó, nhị thúc sẽ kêu nhà đò quay lại, bắt đám đụng vào thuyền nhà chúng ta lại rồi giết hết toàn bộ, trút giận cho cháu!
Cô bé nghe vậy thì nín khóc mỉm cười, gật đầu thật mạnh nói:
– Những người xấu đó hại cháu bị mắc quả vải, còn hại nhị thúc vỡ đầu.
Nên giết cho hết!
Người phụ nữ vừa rồi còn đang rối loạn nay đã lấy lại bình tĩnh, đỡ cô bé khỏi tay Lý Đông Lâm, để cô bé nằm trên giường, an ủi vài câu, đứng dậy nói với Lý Đông Lâm:
– Nhị gia, ngài động một chút là đánh đánh giết giết thì thôi, A Lộc là một cô bé ngoan, ngài còn dạy cháu nó như thế, đại gia mà biết không tha cho ngài đâu.
Những người kia đúng là đáng giận, nhưng đã bị ngài dọa phá gan rồi, thuyền bị bỏ lại, ngài còn muốn đi đâu đuổi theo đây? A Lộc bị hoảng sợ, quan trọng nhất là đã cứu được rồi.
Nói xong lau nước mắt còn vương lại, nhìn Cẩm Nương, nở nụ cười đi đến chỗ cô.
Người phụ nữ này tên là Hồng Hà, người Thổ ty phủ Côn Ma đều gọi bà là Hà Cô.
Cô bé được Cẩm Nương cứu tên là Hà Lộc, là con gái của thổ ty Côn Ma Lý Đông Đình, năm nay bảy tuổi, người Thổ ty phủ đều gọi cô bé là “Quan Tỷ nhi” hoặc là “A Lộc”, là một cô bé rất được yêu thương.
Cái tên này của cô bé còn có một nguồn gốc, tương truyền rằng trước khi mẫu thân sinh cô bé đã mơ thấy một con hươu chín màu từ trong rừng chạy về phía mình, đây được coi là điềm lành lớn, không ngờ rằng đến khi sinh con thì lại khó sinh, mấy ngày sau bởi vì mất máu quá nhiều bất hạnh mà chết.
Lý Đông Đình vì tưởng nhớ đến vợ cả đã đặt tên cho con gái là Thái Lộc, ý nghĩa là sẽ không quên ơn sinh thành của mẫu thân.
Hà Cô này vốn dĩ là hạ nhân hầu hạ mẫu thân của Lý Đông Đình, bởi vì tính cách kiên định và cẩn thận nên đã được phái đến chăm sóc Thái Lộc từ khi mới sinh ra đến giờ.
Bình thường A Lộc và thúc phụ Lý Đông Lâm rất thân thiết nhau, tháng trước Lý Đông Lâm đến Giang Nam có việc, bị Thái Lộc năn nỉ đòi theo mà mang cô bé đi theo, sự việc xong xuôi hai thúc cháu vừa du sơn ngoạn thủy vừa quay về Vân Nam.
Vừa nãy A Lộc đang bóc vải ăn, vừa mới cho quả vải vào trong miệng thì thuyền đã va chạm trực diện với một chiếc thuyền đồng đang tới, vải trơn trượt bị tọt vào trong cổ họng làm thế nào cũng không lấy ra được, suýt nữa thì bị ngạt thở.
– …May mà ở đây gặp cô nương, đa tạ cô nương đã cứu A Lộc, chúng tôi thật không biết cảm ơn cô nương như thế nào.
Hà Cô dùng tiếng Hán ngọng ngịu cảm ơn không ngừng với Cẩm Nương.
Mai Cẩm nói:
– Không có gì đâu ạ, chỉ là hành động giúp đỡ bình thường thôi ạ.
Hà Cô cứ mãi cảm ơn, Cẩm Nương nhìn cô bé nằm trên giường, thấy sắc mặt cô bé đã dần dần hồi phục lại bình thường, đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mình chăm chú.
Chỉ là một cô bé sáu bảy tuổi thôi, giết người ở trong mắt cô bé lại như dẫm chết một con kiến và còn là điều rất bình thường, nom cô bé và Lý Đông Lâm dường như rất thân thiết, cũng không biết bình thường Lý Đông Lâm này dạy cô bé cái gì nữa.
Thế nhưng Mai Cẩm lại không hề thấy phản cảm mà chỉ thấy đáng tiếc.
Thấy cô bé cứ nhìn mình chăm chú như thế, liền mỉm cười với cô bé rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
– Xin hỏi xưng hô với cô nương như thế nào? – Hà Cô lại hỏi.
– Tôi họ Mai, cứ gọi tôi là Cẩm Nương là được ạ.
– Mai gia nương tử, nhìn cô nương có vẻ như thông thạo y đạo thì phải? Vừa rồi khi thuyền bị đụng, nhị gia nhà tôi bị chồng sứ trượt đập vào trán, chảy rất nhiều máu, nếu cô có thể khám được phiền cô đến xem cho ngài ấy với ạ, tại cách thị trấn vẫn còn hơi xa.
Mai Cẩm quay đầu lại nhìn Lý Đông Lâm, nói:
– Ngài lại đây đi.
Lý Đông Lâm đưa tay chạm vào trán mình, suýt xoa một tiếng, thấp giọng mắng một câu.
Mai Cẩm dẫn cậu ra bên ngoài khoang ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh, lấy chậu nước sạch giúp cậu lau sạch vết máu trên mặt, kiểm tra kỹ càng vết thương.
Một mảnh sứ bị đập vỡ ngay giữa trán, gây ra một vết thương ngang dài gần ba phân, da bị lật ra ngoài, khá sâu nhìn thấy tận xương, bên trong vết thương vẫn còn có những mảnh sứ vỡ, đến giờ máu vẫn còn rỉ ra ngoài.
– Tốt nhất là khâu lại.
– Mai Cẩm kiểm tra xong nói.
– Khâu lại thế nào? – Lý Đông Lâm hỏi, vẻ mặt căng thẳng.
– Dùng kim khâu lại thôi.
Lý Đông Lâm đứng bật dậy muốn bỏ đi.
– Sợ rồi đúng không? – Mai Cẩm nói theo sau lưng cậu.
– Gì cơ? – Lý Đông Lâm đứng lại, quay đầu lại, – Ngươi nói gì cơ?
– Đừng sợ, lúc tôi khâu vết thương sẽ cố gắng để ngài không bị đau.
Vết thương của ngài khá dài và sâu, cần phải khâu lại.
Hơn nữa, – Cô nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hẹp dài của cậu, – Như vậy sẽ không bị sẹo, không bị phá sắc.
Còn nếu không vừa lâu khỏi lại vừa bị sẹo đấy.
– Ngươi vừa nói ta sợ? – Lý Đông Lâm hừ một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh thường, – Chỉ vết cắt nhỏ thôi, theo ta thấy ngươi không cần phải khâu khiếc gì đâu.
Nhưng nếu ngươi đã nói vậy, nếu ta không cho ngươi khâu thì có vẻ như ta đây đang sợ.
Gia đây có phải chưa từng thấy chuyện gì đâu, khâu có mỗi vết cắt nhỏ thì có gì chứ?
Nói xong quay trở lại đặt mông ngồi xuống, dáng vẻ mặc cô thích làm gì thì làm.
Mai Cẩm chỉ cười, bảo cậu tiếp tục lấy khăn tay ấn lên vết thương tiếp tục cầm máu, mình thì đến khoang hàng chứa lá trà tìm hộp dược liệu.
Nửa tháng trước, khi thuyền đi qua Ích Châu và cập bến một thị trấn tên là Hương Chương, từ Lỗ lão đại Mai Cẩm biết đây là chợ buôn bán dược liệu lớn nhất toàn vùng Tây Nam, theo thói quen, Mai Cẩm xin phép Lỗ lão đại dừng lại, xuống thuyền cùng đi với mình đến chợ buôn bán dược liệu nửa ngày.
Khi thấy dược liệu đầy đủ chủng loại, chất lượng tốt, giá cả chắc phải rẻ hơn nhiều so với ở hiệu thuốc, cô đã mua rất nhiều dược liệu thông dụng rồi mang về thuyền, chất đầy một hộp lớn, vốn dĩ cũng chỉ tính toán tới bên kia rồi dùng nó làm dự phòng, nhưng không ngờ trên đường đi lại có ích như thế.
Mai Cẩm tất nhiên không có những chiếc kim cong thường được sử dụng trong phẫu thuật hiện đại, nhưng việc khâu da bên ngoài kiểu này rất đơn giản, dùng kim thẳng này không phải là vấn đề lớn đối với cô.
Tuy nhiên việc ngăn ngừa nhiễm trùng là vấn đề cần cân nhắc đầu tiên, cô lấy rau dấp cá, Bản lam căn, hoàng liên cùng đại thanh diệp ra, bảo con dâu Lỗ lão đại đun một nồi nước sôi, từ trong túi kim chọn cái tiện tay nhất, bao gồm cả kéo, nhíp, băng gạc và sợi bông được dỡ ra cho hết vào trong đó, lại dùng một lượng nước thích hợp, bắc một nồi nước khác rồi cho dược liệu vào đun lên.
Rau dấp cá là thuốc chống viêm rất tốt, ngoài giảm đau và cầm máu, nó còn có tác dụng chữa viêm phổi, áp xe phổi, nhiễm trùng tiết niệu, kiết lỵ, viêm tuyến sữa, viêm thận, viêm mô tế bào, viêm tai giữa, rắn cắn và mụn nhọt.
Bản lam căn, hoàng liên cùng đại thanh diệp cũng có thể tiêu diệt nhiều loại cầu khuẩn vi khuẩn.
Những loại này từ lâu đã được sử dụng rộng rãi trong thực hành lâm sàng, đối với cơ thể người thời đại này còn chưa sinh ra kháng thể do lạm dụng kháng sinh thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Nửa giờ sau, mọi việc đã sẵn sàng, Mai Cẩm xắn tay áo ra lệnh cho Lý Đông Lâm ngồi xuống, dùng nhíp cẩn thận nhặt những mảnh sứ vỡ ra khỏi vết thương của Lý Đông Lâm, đảm bảo sạch sẽ rồi thì dùng nước thuốc đã nguội rửa vết thương, lại đổi băng gạc lau khô quanh miệng vết thương, cuối cùng lấy kim chỉ chuẩn bị khâu lại.
Lý Đông Lâm ngồi thẳng tắp, vai lưng cứng đờ, cổ bất động.
Mai Cẩm nhìn ra được cậu đang căng thẳng, vì thế trò chuyện để phân tán sự chú ý của cậu.
– Lý Nhị gia, ngài năm nay bao tuổi rồi?
– Ngươi hỏi cái này làm gì? Dù sao thì cũng lớn hơn ngươi.
– Lý Đông Lâm bĩu môi.
– Vậy ngài đã lấy vợ chưa? – Mai Cẩm tiếp tục hỏi, động tác trên tay quen thuộc và khéo léo, khi nói chuyện đã khâu xong hai mũi.
Lý Đông Lâm hầm hừ:
– Ngươi nhiều chuyện phết nhỉ.
Hai người đứng rất gần nhau, cậu lại ngồi xuống, ánh mắt tự nhiên rơi vào ngực Mai Cẩm, cậu nhìn chằm chằm một lúc rồi mới nhìn sang một đoạn cổ tay của cô lộ ra ngoài tay áo đã được sắn lên.
Cổ tay của Mai Cẩm trắng nõn như tuyết, thậm chí còn có xương và thịt, rất đẹp, ánh mắt của Lý Đông Lâm nhìn dọc theo cổ tay trắng nõn cho đến đoạn khuỷu tay bị ống tay áo chặn lại, cuối cùng mím môi nói:
– Ta lại muốn hỏi ngươi, vừa rồi thuyền nương nói ngươi là tiểu thư nhà quan phải không? Sao ngươi lại biết khám bệnh vậy?
– Là một năng lực bẩm sinh thôi.
– Mai Cẩm đáp.
Lý Đông Lâm hừ mũi tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi cánh tay trắng nõn giấu trong ống tay áo, chuyển dời lên khuôn mặt cô.
– Vừa nãy ngươi nói tên mình là gì?
– Mai Cẩm Nương.
– Ngươi lấy chồng xa như thế, sao không có người nhà hồi môn đi theo vậy?
– Chẳng phải có hai người kia đấy à?
– Là hai ông bà già kia à? – Lý Đông Lâm lắc đầu.
– Ngồi yên đi.
– Mai Cẩm khẽ quát lên.
Lý Đông Lâm vội vàng dừng lại, cổ cứng ngắc bất động.
Mai Cẩm tiếp tục động tác tay, khâu mũi cuối cùng, thắt nút và cắt chỉ, lau sạch máu rỉ ra trong quá trình khâu, quan sát một lúc và thấy không có máu mới chảy ra, vì thế lấy một miếng gạc sạch, nhẹ nhàng băng vết thương lại, dặn cậu không được chạm vào nước, nghiêm cấm uống rượu, mấy ngày tới phải thay gạc mỗi sáng và đổi thuốc, nói xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
– Người nhà chồng ngươi là ai thế?
Cô thu dọn xong đồ của mình chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe Lý Đông Lâm từ phía sau hỏi cô câu hỏi này.
– Ngài không biết đâu.
– Cô thuận miệng đáp, cũng không quay đầu lại.
– Chắc cũng không phải người tốt lành gì rồi.
– Lý Đông Lâm lại nói, – Nếu ngươi không muốn gả đi, nể mặt ngươi cứu cháu gái ta, ta có thể giúp ngươi.
Mai Cẩm dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu nhìn vào mình, biểu cảm rõ ràng không phải là nói cho vui.
– Cảm ơn ngài, nhưng không cần đâu.
Cô mỉm cười tiếp tục đi..