Đây là một miếu thổ địa rất đổ nát, khi Bùi Trường Thanh đẩy cửa ra có hơi đẩy mạnh một chút, một cánh cửa sổ gỗ ở bên cạnh rơi xuống.
Sau khi bước vào, thấy mái ngói thủng lỗ chỗ, dưới xà nhà có một cây cột thô to như bắp đùi chống đỡ, thổ địa giống kim thân bong ra từng màng lộ ra tượng mộc bên trong, đằng trước là một điện thờ, trên điện thờ không có cống phẩm, chỉ có một cái lư hưởng rỉ sét có cắm một cây hương đã mục nát từ lâu.
Bùi Trường Thanh rút cây chủy thủ trong người ra, gọt cánh cửa sổ bị rơi xuống thành từng mảnh, dùng đá lấy lửa từ từ đốt lên đống lửa.
Nửa đêm trời rất lạnh, ngay cả trong xe ngựa cũng vẫn lạnh cóng.
Sau khi đốt lửa, ngọn lửa nhảy múa lập tức xua tan cái lạnh.
Hắn tiếp tục gỡ bỏ những cửa sổ còn lại.
– Trường Thanh, từ sau khi chàng đi, A Nhung lúc nào cũng nhớ chàng, nhiều lần hỏi thiếp về chàng nữa.
Mai Cẩm ngồi dựa vào cây cột nhìn hắn dùng chủy thủ tước khung cửa sổ, đột nhiên nói ra điều này.
Bùi Trường Thanh hơi khựng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, sau đó tiếp tục làm.
Gỗ đã mục nát từ lâu, hắn nhanh chóng dỡ tấm cửa sổ xuống.
– Thiếp nói với muội ấy là chàng đi xa nhà, sau này sẽ quay về và sẽ đến thăm muội ấy.
Cô bé vui lắm.
Chắc chàng còn không biết, cô bé giờ đã cởi mở hơn trước rất nhiều, cũng bắt đầu học viết chữ rồi.
Lần trước cô bé hỏi thiếp có biết chàng ở đâu không để viết thư cho chàng…
– Đừng nói chuyện này nữa!
Bùi Trường Thanh đột nhiên buồn bực ngắt lời cô, dùng sức bẻ cánh cửa sổ, rắc một tiếng, toàn bộ cửa sổ bao gồm cả ván gỗ mặt bên cũng đều sập xuống.
– Chàng không muốn nghe, vậy thiếp không nói nữa.
– Mai Cẩm giật mình, – Thiếp vừa nôn xong, thấy hơi đói, chàng có thể ra xe lấy chút đồ ăn cho thiếp được không?
Bùi Trường Thanh quay đầu nhìn cô một cái.
Thấy cô nói xong ngả người dựa vào cây cột, nhắm mắt lại.
Dưới ánh lửa, nét mặt cô vẫn rất tiều tụy.
Hắn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra ngoài, Mai Cẩm mở mắt ra, thấy đúng như mình dự liệu cây chủy thủ vẫn bị hắn cắm ở trên ván cửa sổ.
Cả chặng đường đi này tính cảnh giác của hắn rất cao, cô hầu như không tìm được cơ hội để thoát thân.
Vừa rồi cô muốn hắn dừng lại cũng bởi không muốn càng đi càng xa, cho nên cô mới cô gắng kéo dài thời gian.
Nhưng sau khi đi vào ngôi miếu đổ nát này và quan sát bốn phía, trong đầu cô chợt nổi lên kế hoạch có lẽ có thể chạy thoát được.
Tuy rằng khá mạo hiểm, nhưng sự việc đã tới tình trạng này, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Cô muốn lấy được thanh chủy thủ kia của hắn, cho nên mới cố ý nhắc đến A Nhung, mục đích là để làm nhiễu loạn hắn.
Hiển nhiên, cô đã đạt được mục đích.
Lúc Bùi Trường Thanh bị cô dụ đi ra ngoài cũng không mang thanh chủy thủ theo.
Mai Cẩm kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, nhanh chóng bò dậy chạy tới rút cây chủy thủ ra, sau đó chạy về chỗ mình đã chọn là đứng dựa vào thần đài.
Rất nhanh, Bùi Trường Thành mang đồ ăn đi vào, thấy Mai Cẩm đã không ở bên đống lửa mà đứng ở trước thần đài thổ địa, tay nắm chặt chủy thủ mà lúc mình đi ra ngoài đã cắm vào tường, hắn ngẩn người ra.
Nhưng ngay sau đó hắn thong thả đặt đồ xuống bước tới chỗ cô, nói:
– Cẩm Nương, nàng cho rằng nàng cầm thứ đó là có thể giết ta được hay sao? Chủy thủ rất sắc bén, tốt nhất nàng đưa lại cho ta đi, nếu để mình bị thương thì không tốt.
– Chàng đừng có tới đây!
Mai Cẩm hét lên, sau đó nắm chặt lấy nó đặt vào cổ tay mình.
– Bùi Trường Thanh, thiếp biết mình không giết được chàng.
Nhưng nếu thiếp cứ để mình bị chàng mang đi Tứ Xuyên, thiếp thà chết ở chỗ này còn hơn.
Nói xong, cô không chút do dự cứa chủy thủ vào cổ tay mình, máu từ cổ tay trào ra, chảy dọc theo cổ tay xuống.
Lúc này Bùi Trường Thanh mới hiểu được ý đồ của cô, mặt tái mét, lao tới giật lấy thanh chủy thủ, sau đó bịt mấy vết thương trên cổ tay cô, khàn giọng nói:
– Ta chỉ muốn nàng trở lại bên ta thôi, vì sao nàng lại làm như vậy? Vì sao?
Mặc dù hắn đã che cổ tay cô nhưng vết cắt vừa rồi của Mai Cẩm không hề nông, đã làm tổn thương các mạch máu lớn, máu vẫn tiếp tục chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay của hắn.
Bùi Trường Thanh nhìn thấy nàng yếu ớt chậm rãi trượt xuống, hai mắt nửa nhắm nửa mở, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng hắn hỗn loạn, xé mảnh vải ở vạt áo mình xuống quấn lấy cổ tay cô, đặt cô nằm xuống dưới đất, nói:
– Nàng nằm yên đừng nhúc nhích.
Ta đi lấy thuốc trị thương, bôi thuốc rồi thì sẽ cầm được máu ngay.
– Trường Thanh, thiếp biết lần này chàng đến vì thiếp, nhưng thiếp thà chết cũng không muốn theo chàng đi Tứ Xuyên.
Nếu chàng còn niệm tình cũ thì hãy thả thiếp đi đi.
Mai Cẩm túm chặt tay áo hắn, mở mắt ra nói.
Bùi Trường Thanh ngồi xổm xuống nhìn cô mấy giây, nói:
– Được được, ta nghe nàng.
Nàng nằm yên đi, ta sẽ đi lấy thuốc trị thương thương rồi quay lại ngay…
Nói xong, hắn xoay người nhặt chủy thủ vừa bị hắn vứt dưới đất lên, bước nhanh ra ngoài.
Ngay vào khoảnh khắc hắn quay người lại, Mai Cẩm đã bò dậy, hai tay bưng lư hương trên thần đài lên dùng hết sức lực đập vào đầu hắn.
Lư hương này được đúc bằng gang, rất nặng.
Bùi Trường Thanh vì đang lo lắng nên không lường được Mai Cẩm sẽ còn làm như vậy, hắn bị một đòn bất ngờ, cả người đổ xuống nằm bất động.
Theo kinh nghiệm của Mai Cẩm, nếu đột nhiên bị một vật nặng như lư hương đập vào sau đầu, với khả năng kháng lực của Bùi Trường Thanh, nhiều nhất hắn cũng chỉ mất ba đến năm phút là có thể tỉnh lại.
Mai Cẩm rút chủy thủ từ trên người hắn xuống nắm chặt trong tay.
Bởi vì quá căng thẳng mà tay cô run bần bật.
Chỉ cần cô đâm vào tim hắn, cô sẽ không cần lo lắng hắn sẽ tỉnh dậy và khống chế mình nữa.
Tay Mai Cẩm run rẩy, nhắm chủy thủ vào giữa lưng hắn, nhắm mắt cắn răng đâm xuống, nhưng khi mũi dao chạm vào da thịt, cô vẫn không thể nhẫn tâm làm được.
Cô chạy ra ngoài, lấy dây thừng trong xe ngựa tới trói hai tay hắn vào cây cột, sau đó cô dùng dây đai buộc chặt cổ tay bị thương để cầm máu, sau đó chạy ra ngoài, dùng chủy thủ cắt dây nối thân xe với con ngựa rồi kéo con ngựa ra ngoài.
Trước đó một thời gian, để tiện ra ngoài, hơn nữa cũng có điều kiện, Mai Cẩm đã học được cưỡi ngựa.
Con ngựa này là tọa kỵ của Bùi Trường Thanh, tốc độ và sức chịu đựng của nó cực kỳ tốt.
Dù phải di chuyển hàng trăm dặm, nó vẫn có thể phục hồi sức lực ở chân chỉ sau vài giờ nghỉ ngơi.
Chỉ là hình thể của nó quá cao lớn so với Mai Cẩm.
Cô cố hết sức trèo lên lưng ngựa, ngồi vững rồi, vốn dĩ còn lo lắng nó nhận chủ không chịu nghe mình, cô đưa tay vuốt nhẹ bờm của nó rồi thử hơi kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lại nghe theo mệnh lệnh của cô.
Mai Cẩm kìm nén nhịp tim đang tăng tốc vì hưng phấn của mình, tìm phương hướng, phóng ngựa về hướng mình vừa xuất phát.
Đúng lúc này, nơi cửa miếu nát phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động, Mai Cẩm quay đầu lại nhìn lại, mượn ánh trăng, cô giật mình khi thấy Bùi Trường Thanh đang bám vào khung cửa lảo đảo đi ra.
Cũng không biết hắn thoát ra như thế nào, nhìn thấy hắn giận giữ đuổi theo mình, nét mặt dữ tợn, da gà trên người cô dựng lên, cô ra sức siết chặt bụng ngựa.
Con ngựa tốt này đã bị buộc dây thừng vào người và bị bắt kéo xe ngựa trốn chạy, lúc này được giải trừ gông xiềng, bốn vó nó tung nhẹ nhàng, cảm ứng được ý đồ của người trên lưng ngựa, nó tung móng lên chạy về phía trước, giống như tia chớp chớp mắt đã chạy ra mấy trượng, bỏ lại Bùi Trường Thanh ở phía sau.
Mai Cẩm ổn định cơ thể, quay đầu lại nhìn thở hắt ra một hơi.
Cô rời khỏi Vân Nam còn chưa tới hai ngày.
Tuy rằng Thổ ty Nam Bàn đã làm phản, nhưng địa phương còn lại của đất Kiềm vẫn bị sự quản thúc của triều đình, thế tử của Thục vương lãnh binh tiến về Vân Nam, để tránh kinh động đến Lý Đông Đình nên không dám đi quan đạo.
Chỉ cần cô chạy thoát được và đi quan đạo, dựa vào sức ngựa đi suốt đêm thoát khỏi địa bàn Thổ tư phủ Nam Bàn và tìm được một trạm dịch mà triều đình thiết lập ở trên quan đạo là có thể truyền được tin tức ra ngoài.
Mai Cẩm kéo cương ngựa, khi đang tập trung gia tăng tốc độ, phía sau đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo.
Chung quanh tĩnh lặng, tiếng huýt sáo vang lên đột ngột này trở nên hết sức rõ ràng.
Con ngựa dưới thân Mai Cẩm như bị triệu hoán mà từ từ dừng lại, mặc cho cô giục thế nào nó cũng không chịu đi tiếp.
Mai Cẩm biết tình huống không ổn.
Cô muốn bỏ ngựa để đi bộ, lại một tiếng huýt sáo vang lên, con ngựa quay đầu lại, mở vó chạy lên chạy như bay, cuối cùng dừng ngay bên cạnh Bùi Trường Thanh.
Bùi Trường Thanh sắc mặt âm trầm, giống như bầu trời đêm đen trước cơn bão, hắn bước lên bắt lấy cánh tay Mai Cẩm, kéo cô từ trên lưng ngựa xuống.
Mai Cẩm ra sức giãy giụa giống như con thú bị vây hãm cắn lên cổ tay mà hắn đặt trên bả vai mình.
Bùi Trường Thanh lại như không hề thấy đau, tiếp tục kéo cô vào trong ngôi miếu nát kéo đến chỗ cây cột kia, hai tay bóp chặt hai bả vai cô lắc liên hồi, nghiến răng nói:
– Cẩm Nương! Cẩm Nương! Ta không muốn chứng kiến ngày phá thành nàng sẽ bị làm nhục, ta vì tốt cho nàng mới bỏ hết tất cả mang nàng rời khỏi Long Thành.
Vì nàng, ta thậm chí giết chết con trai Thục vương, tại sao nàng lại đối với ta như vậy.
Sức của hắn rất lớn, dưới cơn thịnh nộ, Mai Cẩm bị hắn lắc đến lục phủ ngũ tạng quay cuồng, trước mắt dần dần biến thành màu đen, đột nhiên cả người buông lỏng, hắn đã buông vai cô ra.
Mai Cẩm ổn định lại, tức giận nói:
– Bùi Trường Thanh, dù chàng vì thiếp có giết một trăm con trai của Thục vương thì thiếp cũng sẽ không cảm ơn chàng đâu.
Hạng ích kỷ như chàng trong mắt chỉ nhìn thấy dục vọng ích kỷ của bản thân, có chết cũng không hết tội.
Lẽ ra lúc nãy thiếp nên đâm một dao vào tim chàng! Thiếp rất hối hận.
Nếu đã bị rơi vào tay chàng, chàng cứ giết thiếp đi.
Nhưng thiếp vẫn nói với chàng, thiếp thà chết ở Long Thành cũng không muốn theo chàng đi Tứ Xuyên đâu.
Bùi Trường Thanh nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô, thở hổn hển, nét mặt dữ tợn.
Bỗng nhiên hắn giơ tay lên đánh một quyền tới, một luồng gió thổi qua mặt cô.
Mai Cẩm nhắm mắt lại, nghe rầm một tiếng, nắm quyền của hắn đấm vào cây cột phía trên đầu cô.
Cây cột chấn động rung lên, trên đầu rào rào rơi xuống rất nhiều gạch ngói bùn đất.
– Lý Đông Đình có gì tốt mà nàng lại nhất quyết đi theo hắn.
Hắn có quyền thế, bây giờ ta cũng có.
Hắn tốt với nàng, ta còn tốt với nàng gấp một vạn lần hơn hắn nữa.
Bùi Trường Thanh cực kỳ phẫn nộ, không quan tâm vết thương trên tay, đứng phắt lên, tiếp tục trút hận đấm vào cây cột kia.
Mu bàn tay của hắn nhanh chóng chảy máu đầm đìa, nhưng hắn lại không thấy đau đớn, còn nhấc chân dùng hết toàn lực đạp vào cây cột, giống như cây cột này chính là người đàn ông đã cướp đi người phụ nữ của hắn.
Nhiều mảnh vụn rơi xuống từ mái nhà như mưa, có tiếng rắc nhẹ truyền đến từ một góc xà nhà, như có gì đó bị gãy.
Nhưng bởi cảm xúc hai người đều bị mất khống chế, không ai để ý tới tiếng động nhỏ này.
– Bùi Trường Thanh, tất nhiên Lý Đông Đình tốt hơn chàng rồi.
Ngài ấy đáng để thiếp kính phục và thậm chí yêu ngài ấy.
Ngài ấy hơn chàng rất nhiều, không chỉ ở địa vị và quyền lực mà hiện giờ chàng cũng có.
Ngài ấy hơn chàng ở chỗ là có trái tim rộng lượng và lòng dũng cảm đảm nhận những trách nhiệm to lớn phù hợp với địa vị của ngài ấy.
Mà chàng thì sao? Chàng đã làm được cái gì? Vốn dĩ chàng có thể đi đúng hướng trở thành một người tốt, nhưng để thỏa mãn dục vọng cá nhân mà chàng đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác.
Bùi Trường Thanh, trên đời này mỗi người đều có nỗi bất bình của riêng mình, có rất nhiều người có tài nhưng không gặp thời, nhưng điều này không phải lý do để chàng buông thả dục vọng để bản thân lạc lối.
Vừa rồi rõ ràng thiếp có cơ hội nhưng lại không giết chàng, chàng biết vì sao không? Bởi vì thiếp vẫn còn ghi nhớ chàng từng rất tốt với thiếp.
Con người chàng vốn rất thiện lương, thế nhưng chàng lại đi làm tặc! Giờ chàng còn mặt mũi đi chất vấn thiếp ngài ấy tốt hơn chàng ở điểm nào.
Bùi Trường Thanh khựng lại, nhìn vào Mai Cẩm ngồi dưới đất, trong mắt lóe lên tia bối rối, thở hổn hển.
Đúng lúc này, thanh xà ngang phía trên đầu phát ra tiếng rắc rõ ràng, cùng với âm thanh đó, những viên gạch trộn với xà nhà mỏng rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp, một mảnh gạch vụn đập vào vai Mai Cẩm.
Mai Cẩm giật mình ngẩng lên, hoảng sợ nhìn thấy xà nhà bắt đầu đổ sụp xuống, cô hét lên “nóc nhà sập rồi”, cả người theo phản xạ lăn dọc theo cây cột lung lay về phía chân tòa thổ địa.
Bùi Trường Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó rầm một tiếng, xà ngang bao gồm cả cây cột kia đổ sập xuống, vùi hắn xuống phía dưới.
Mái nhà của toàn bộ ngôi miếu nát đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại bốn bức tường trống trải bụi bặm bay khắp nơi, Mai Cẩm co ro dưới thần đài, lấy tay áo che miệng và mũi rồi nhắm mắt lại.
Chờ chung quanh không còn động tĩnh gì nữa cô mới từ từ dịch dời đi mấy xà nhà cùng một đống gạch vụn vụn trước thần đàn và bò ra ngoài, trông thấy Bùi Trường Thanh hai mắt nhắm nghiền, cả người bị đống gạch ngói đè lên, bên trên còn có cả cây cột từng bị hắn đánh mấy quyền.
Nhìn bề ngoài thì gãy xương là vết thương ít nghiêm trọng nhất.
– Bùi Trường Thanh!
Mai Cẩm hốt hoảng gọi hắn.
Sắc mặt Bùi Trường Thanh trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng chậm chạp mở mắt ra, thấy Mai Cẩm đứng một bên lo lắng gọi mình.
Hắn yên lặng một lát, khóe miệng nhướn lên nụ cười như có như không, giọng khàn đặc nói:
– Cẩm Nương, ta đã đi đến bước này rồi thì đã không thể nào quay đầu lại được nữa.
Đây đều là ý trời.
Ông trời đã quyết định thay ta làm như vậy.
Cũng tốt, giờ nàng có thể đi được rồi.
Khi Mai Cẩm đi tới cửa thì dừng lại, cô ngoái lại nhìn hắn lần nữa, thấy hắn vẫn nằm bất động dưới đống tàn tích, giống như đã chết.
Cô cắn răng quay đầu vội vàng rời đi, trèo lên lưng con ngựa và phóng nhanh về phía trước..