Bạch Tiên Đồng cười lạnh lùng:
– Bà già kia, ta không ngoan ngoãn hiền lành như con dâu trước của bà đâu.
Ta nhịn bà lâu như thế, bà tưởng ta sợ bà thật đấy à? Nếu không phải con trai bà thì ta sẽ chịu nhẫn nhịn bà hả? Bà không tự lấy nước tiểu soi mình xem cái mặt già của bà trông như nào.
Nước trà trên đầu Vạn thị nhỏ tong tong xuống, bà cũng không lau đi, giọng run lên nói:
– Bạch Tiên Đồng, đồ kỹ nữ hạ tiện, ngươi dám ăn nói với ta như thế, con trai ta…
– Bớt nhắc đến con trai trước mặt ta đi, thứ đồ vô dụng.
Ta cứ tưởng con trai bà có thể dựa dẫm vào được, thế nên mới ép bản thân hầu hạ cả nhà ngươi, không ngờ hắn chỉ là đồ vô dụng, không làm được việc lớn gì! Nếu biết như vậy thì ta đã không thèm tốn tâm tư ở trên người hắn làm gì, cũng đỡ phải phí hoài mấy năm tuổi xuân của ta.
Thà ta tìm bừa một người nào đó cũng còn mạnh hơn hắn gấp trăm lần.
– Ngươi…ngươi…
Vạn thị tức đến cả người phát run, nói cũng không nên lời, giãy giụa vén chăn đệm đã bị ướt sũng lên muốn bước xuống giường theo thói quen đánh Bạch Tiên Đồng, lại bị cô ta tránh được, hung hãn nhìn Vạn thị, cười khẩy:
– Trước đây ta thật lòng với con trai bà, một lòng muốn làm phu thê lâu dài với hắn, cho nên mới tìm đủ mọi cách mà bám lấy hắn.
Ngươi tưởng ta là cô bé lúc nhỏ hắn quen ở Thường Châu hả? Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Ta chỉ nghe hắn nhắc đến chuyện này trước mặt ta, thế là tự mạo danh mình là được, buồn cười là hắn lại tin là thật cơ đấy, cho rằng ta chính là cô bé từng có giao tình với hắn.
Bà nói xem sao hắn lại ngu đến như vậy, chẳng trách rơi vào kết cục ngày hôm nay! Họ Mai kia tâm cao khí ngạo, ta đoán cô ta không thể chấp nhận được sự việc hắn và ta có liên quan với nhau, cho nên ta mới cứ dính lấy con trai bà, khi con trai bà phạm tội bị sung quân, ta cũng ngàn dặm đường xa mà đuổi theo hắn.
Vạn thị ngã vật ra gối, hai mắt trợn lên, miệng há hốc, chỉ còn tiếng thở hổn hển.
Bạch Tiên Đồng cúi người nhìn chằm chằm Vạn thị một lát, bỗng nhiên thong dong nói:
– Bà già đáng chết, nom bà đáng thương thế này, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, thôi thì ta cũng nói thật để bà đỡ phải sang bên kia rồi vẫn là con ma ngu ngốc.
Bà tưởng Tiểu Hổ là cháu ruột của bà hả? Ta nói cho bà biết, nó đúng là do ta sinh ra, nhưng lại chẳng phải máu mủ ruột rà của bà đâu.
Thực ra cũng không phải ta cố ý lừa cả nhà bà, chỉ bởi lúc trước ta có đuổi theo con trai bà đi Lĩnh Nam, trên đường đi không nơi nương tựa, lộ phí cũng không còn, ta chẳng còn cách nào khác đành phải gửi thân vào một lái buôn trà thì mới qua bên đó được.
Tới đó rồi gặp mặt con trai bà không được bao lâu thì ta biết mình đã có thai, vừa lúc con trai bà lại tự bỏ trốn mang theo ta đi cùng, trên đường đi ta liền chuốc say hắn, cởi quần áo ngủ cùng hắn một đêm.
Hắn tỉnh dậy cho rằng đã cùng ta làm chuyện đó, chẳng những nghe theo ta mà còn nhận luôn cái thai trong bụng ta.
Khi ta sinh Tiểu Hổ, ngươi lại cho là ta sinh non, việc này thì chắc bà biết mà nhỉ? Bà già đáng chết, trước đây vì lấy lòng bà mà ta cọ rửa bô vệ sinh cho bà, bà tưởng ta uất ức hả? Còn lâu nhé, trong lòng ta sảng khoái biết bao nhiêu bà có biết không! Ai kêu bà chà đạp ta sỉ nhục ta.
Mà chẳng sao hết, dẫu sao thì bà đang ngoan ngoãn nuôi cháu khác loài cho người khác còn gì.
A đúng rồi, còn có một chuyện mà bà không biết đâu.
Năm ngoái bà từ Thục vương phủ trở về có bị ngã gãy chân rồi bị gãy răng cửa đúng nhỉ? Nói cho bà biết, cây gậy trúc là do ta để đấy.
Buồn cười cái là bà chẳng chút nghi ngờ, còn khen ta hiếu thuận.
Mỗi lần nhớ tới là ta buồn cười không chịu được.
Bạch Tiên Đồng cười đầy ác ý.
– A —— a —— a ——
Vạn thị hai mắt đột nhiên sung huyết lên, trong cổ họng phát ra tiếng thét thê lương, đột ngột nhào tới Bạch Tiên Đồng.
Bạch Tiên Đồng không đoán được bà vẫn còn sức lực này, không kịp đề phòng mà bị ngã ra đất.
– Đồ kỹ nữ bỉ ổi này….
Vạn thị nghiến răng dùng hai tay bóp cổ Bạch Tiên Đồng.
Nhưng dẫu sao tuổi cũng đã lớn, lại bị bệnh lâu ngày cho nên cũng không có mấy sức lực, bị Bạch Tiên Đồng đẩy ra được.
Bạch Tiên Đồng bò dậy, vuốt lại mái tóc mai đã bị rối loạn, ghé sát vào Vạn thị đang đau đớn rên rỉ, ngồi xổm xuống vung tay lên cho bà một cú bạt tai, rít lên:
– Bà già, nếu bà biết điều, tốt nhất là tự chết sớm đi.
Bà yên tâm, chờ bà chết rồi, ta vẫn sẽ mua quan tài mai táng bà cho bà có thể diện.
Nếu con trai bà có thể sống sót trở về, ta sẽ vẫn đối tốt với hắn, nuôi dưỡng cháu trai cho bà.
Nếu hắn đã thành ma bị chặt đầu, bà cũng đừng trách ta không thủ tiết…
Bạch Tiên Đồng đang nói hăng say, đột nhiên có cảm giác không đúng, Vạn thị nằm dưới đất đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phía lưng mình, miệng mấp máy đóng mở, như là đang nói “Trường Thanh”, cô ta quay phắt đầu lại.
Bùi Trường Thanh đã mấy tháng không gặp lúc này đang đứng ngay phía sau lưng cô ta, một bàn tay túm lấy rèm cửa, hai mắt khoá chặt vào cô ta, ánh mắt quái dị, khuôn mặt vặn vẹo như lệ quỷ.
Bạch Tiên Đồng bị giật mình hét lên, ngồi phịch xuống đất.
Khi kịp phản ứng đã trông thấy Bùi Trường Thanh sải bước về phía mình, cô ta tái hết mặt mũi lùi về sau.
– Bạch Tiên Đồng, ngươi đang nói cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì?
Bùi Trường Thanh nghiến răng, nắm tay siết chặt khớp xương kêu răng rắc.
Bạch Tiên Đồng chống vào tường đứng lên, từ từ dịch ra sau bàn, cố nặn ra nụ cười trấn tĩnh nói:
– Trường Thanh, huynh về lúc nào vậy? Mẹ huynh bị bệnh, vừa rồi không cẩn thận bị ngã xuống giường, muội đang muốn đỡ mẹ dậy…
– Đừng nghe nó…Đừng nghe nó…
Vạn thị lê lết dưới đất, vừa đấm vào đất vào khóc lên,
– Trường Thanh con ơi, con bị ả kỹ nữ này lừa khổ quá đi.
Nó mạo nhận là cô bé mà con quen từ nhỏ…con trai nó là của người khác…năm ngoái là nó hại mẹ bị ngã…vừa rồi nó còn nguyền rủa con là ma bị chặt đầu, ép mẹ đi chết…
Bùi Trường Thanh cả người run run, đôi mắt như bị nhuộm máu đỏ ngầu, nhấc chân đá Bạch Tiên Đồng đang trốn sau cái bàn.
Bạch Tiên Đồng ngã lăn ra đất, bò dậy muốn chạy lại bị Bùi Trường Thanh túm lấy nắm tóc kéo giật lại, một túm tóc bị giật đứt, da đầu rỉ máu.
Bạch Tiên Đồng đau đớn hét to.
– Bạch Tiên Đồng, ngươi chán sống rồi, dám lừa gạt ta, ta làm thịt ngươi.
Bùi Trường Thanh nghiến răng nói, rút chuỷ thủ ra giơ lên muốn đâm xuống.
Bạch Tiên Đồng hét lên, tóc tai tán loạn, vừa lăn vừa bò về phía cửa, hai chân bị vấp cả người đổ xuống.
A Cửu và Tiểu Hổ nghe thấy ầm ĩ chạy tới, trông thấy Bùi Trường Thanh ánh mắt dữ tợn, trạng thái như lệ quỷ, cả hai đều bị sợ kêu toáng lên, Tiểu Hổ khóc oà lên.
Bạch Tiên Đồng bò đến sau lưng A Cửu, trừng trừng nhìn Bùi Trường Thanh, bỗng nhiên giật vạt áo mình ra, lộ ra bộ ngực và yếm xanh, ưỡn ngực lên khóc lóc kể lể:
– Bùi Trường Thanh, ngươi muốn giết ta đúng không? Ngươi giết đi, ta cho ngươi giết đấy.
Ngươi là một kẻ vô ơn.
Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã yêu ngươi, một lòng đi theo ngươi.
Ngươi cưới nữ nhân khác, ta không hề oán giận câu nào.
Ngươi bị sung quân, ta vượt ngàn dặm xa xôi đi theo ngươi đến nơi nghèo khổ kia.
Ngươi cho là ta rất thích được ngủ với loại đàn ông hôi thối lắm hả? Ta cũng hết cách thôi.
Đúng là ta lừa ngươi, nhưng tất cả chỉ vì ta một lòng với ngươi.
Ta biết ngươi vẫn luôn coi thường ta, ta cũng bị mẹ ngươi mắng chửi, cuộc sống ngay cả chó cũng không bằng.
Ta muốn gì ư? Cái ta muốn chẳng phải có một ngày nào đó ngươi cảm nhận được trái tim của ta, đối xử tốt với ta đó sao? Ta chẳng khác gì goá phụ khi chồng còn sống.
Ngươi tưởng cho ta cái danh thị thiếp là cất nhắc ta hả? Hứ, bà đây không thèm! Tới đi giết đi, hôm nay đã xé rách mặt rồi, ngươi tới giết ta đi, giết đi, ta xem ngươi ra tay thế nào…
Vừa nói vừa gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi Trường Thanh đứng thẳng bất động, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp hàm cắn chặt.
Bạch Tiên Đồng đột nhiên đẩy A Cửu về phía Bùi Trường Thanh, sau đó quay người bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to:
– Người đâu, phản tặc Bùi Trường Thanh ở bên trong, mau tới bắt hắn đi…
Khuôn mặt Bùi Trường Thanh vặn vẹo, đuổi theo, từ phía sau bắt lấy Bạch Tiên Đồng.
Bạch Tiên Đồng quay đầu, thấy hắn vươn tay ra, cho rằng hắn thật sự muốn giết mình, cô ta hoảng sợ hét lên, mắt trợn ngược ngất xỉu đi.
Bùi Trường Thanh sửng sốt, sau đó chán ghét ném cô ta xuống đất, cắm chuỷ thủ vào ủng giày rồi quay người đi về phòng, thấy A Cửu và đứa bé từ lúc chào đời tới nay hắn cũng chỉ gặp có đôi lần đang co rúm ở trong góc phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, hắn liền ném túi đồ qua đó, nói:
– Ta không giết cô ta, ngươi không cần sợ.
Ta biết mấy năm nay ngươi hầu hạ mẫu thân ta rất vất vả, bây giờ còn liên luỵ ngươi trốn đông trốn tây.
Đây là chút vàng bạc, ngươi cầm lấy đi đi.
Đi cũng được mà ở lại cũng được, tuỳ ngươi.
Nói xong hắn đi tới bên Vạn thị, cõng bà đi ra ngoài.
– Bùi đại nhân…- A Cửu rơi nước mắt, quỳ xuống với hắn.
– …Cha ơi… – Tiểu Hồ nhìn theo hắn, sợ sệt gọi lên, – Cha lại chuẩn bị đi đánh người xấu ạ?
Mấy năm nay, Bùi Trường Thanh vẫn luôn phục vụ cho Thục vương, hầu như rất ít khi về nhà, lúc này nghe cậu bé nói chuyện với mình, hắn dừng lại quay đầu lại nhìn cậu bé, cười buồn nói:
– Ta chính là người xấu.
Con đừng học theo ta, trưởng thành hãy làm người tốt nhé.
Nói xong quay người đi ra ngoài, đi qua Bạch Tiên Đồng vẫn nằm dưới đất không biết ngất thật hay ngất giả, đi ra cổng lớn.
Động tĩnh vừa rồi thu hút không ít người tới, trông thấy Bùi Trường Thanh cõng Vạn thị đi ra, người nào cũng hoảng sợ nghi ngờ, thì thầm bàn tán.
Bùi Trường Thanh không quan tâm những bàn tán chỉ trỏ kia, hiên ngang bỏ đi.
……
Thổ Tư phủ Long Thành, Mai Cẩm giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, tinh thần thấy không yên.
Mới nửa đêm mà thôi.
Cô nằm trên giường trằn trọc một lát, không còn buồn ngủ nữa liền khoác áo xuống giường.
Thị nữ ngủ ở gian ngoài nghe tiếng động cũng thức dậy theo, mở đèn rón rén đi vào trong nhà, khẽ khàng hỏi:
– Phu nhân có gì phân phó ạ?
Mai Cẩm lắc đầu, thấp giọng nói:
– Em cứ ngủ đi.
Ta không có việc gì đâu, chỉ ngủ không yên thôi.
Ta muốn đi xem con thế nào.
Bảo thị nữ đi ngủ xong, Mai Cẩm đi tới bên giường em bé đặt trong phòng mình, cúi xuống nhìn đứa bé đang ngủ rất ngon.
Cô đã sinh con được nửa năm, khi đó Lý Đông Đình tranh thủ trở về trước mấy ngày cùng cô vượt qua thời khắc sinh nở khó khăn.
Lúc đó chàng rất lo âu căng thẳng hơn cả so với cô.
Mai Cẩm biết có lẽ năm xưa mẫu thân A Lộc chết đã để lại bóng ma tâm lý cho chàng, cho nên lần này chàng mới lo lắng đến như thế.
Ở nơi này điều kiện sinh nở lạc hậu, không có nhiều biện pháp hỗ trợ, lần này lại chính mình sinh con, đến lúc đó hoàn toàn dựa vào bản thân mình, cho nên Mai Cẩm cũng chú ý tới những nguy hiểm tiềm tàng, trong phần lớn thời gian mang thai, cô chẳng những chú ý khoản ăn uống hợp lý mà còn kiên trì tập những bài yoga dành cho thai phụ, rồi thường xuyên đi dạo.
Cho nên cô sinh con rất thuận lợi, rạng sáng bị đau thắt từng cơn, đến hừng đông thì đã sinh xong, mẹ tròn con vuông.
Đứa trẻ vừa được sinh ra, Lý Đông Đình đang sốt ruột chờ không nổi đi vào phòng sinh, chuyện thứ nhất chàng làm không phải xem con trai mình mà là không quan tâm bà mụ đang ở đó ôm chặt lấy cô vẫn còn mồ hôi đầm đìa rất lâu mới buông ra.
Thời điểm đó lão hoàng đế vừa băng hà đang trong thời gian quốc tang, triều đình cũng tạm thời đình chỉ chiến sự với Thục nghịch, Lý Đông Đình có thể ở nhà bầu bạn với Mai Cẩm và đứa con mới sinh.
Mãi cho đến một tháng sau, hoàng đế thiếu niên Chu Toàn mới gia phong chàng làm Binh mã đại nguyên soái bình định Tây Nam, chàng mới tiếp tục rời nhà lên đường.
Bây giờ đã thấm thoắt nửa năm trôi qua, đứa bé lúc trước mới sinh còn nhỏ xíu da nhăn nheo nay cũng đã biết bò và ngồi.
Mà phụ thân của nó theo lá thư mới nhận vào mấy ngày trước thì có lẽ chiến sự cũng sẽ kết thúc trong thời giắn.
Chàng nói cho cô biết, Thục vương đã bị ép chạy tới Kim Xuyên, bên cạnh chỉ còn lại có mấy tướng sĩ, chỉ là lần cuối hấp hối giãy giụa mà thôi, chiến sự chắc chắn sẽ kết thúc sớm.
……
Mai Cẩm ngồi bên mép giường, nhìn con trai mình đang dang tay dang chân nằm ngủ say sưa, bên môi bất giác nở nụ cười, cô cúi xuống hôn lên cái má bầu bĩnh của con..