Thời gian tốt lành dự định ban đầu đã trôi qua từ lâu nhưng tân lang Bùi Trường Thanh vẫn chưa trở về.
Bái đường không thể làm được, nhưng khách khứa đều đã đến, heo đã mổ, đầu bếp đã thuê đang chờ nổi lửa để nấu nướng, cuối cùng không còn cách nào khác trong tình huống thiếu vắng tân lang đã đưa tân nương vào phòng tân hôn trước, ải này miễn cưỡng coi như qua.
————
Đây là gian chính, cửa sổ hướng Nam, hiện mới sơn phết, có một chiếc giường chạm hình hạc, đào, hoa sen cát tường, một chiếc tủ sơn đỏ viền đen, giữa phòng có một bộ bàn ghế, còn một cái chậu và một cái xô ở trong góc, chắc hẳn đều là của hồi môn của mình.
Trên cửa sổ có dán chữ Song Hỉ đỏ tươi mới tinh, trên giường cũng trải chăn hỉ, trên bàn có hai cây nến đỏ đối diện nhau.
Mọi chuyện sẽ có vẻ hạnh phúc nếu tối nay tân lang không bỏ chạy.
Cánh cửa đã đóng lại, nhưng kể cả ở bên trong này vẫn có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng động khác nhau từ bữa tiệc bên ngoài.
Về phần người chồng tương lai của mình, trên đường đi Mai Cẩm đã từng tưởng tượng nhiều lần, nhưng sự cố phát sinh ngoài ý muốn tối nay vẫn vượt ra khỏi những dự đoán của cô.
Cô cũng có thể tưởng tượng được, hiện tại những khách khứa bên ngoài đang âm thầm xì xào bàn tán như nào.
Theo lý thì đêm nay người bị vả mặt nhất tất nhiên là tân nương tử cô đây.
Nhưng kỳ lạ là có lẽ là vì cho đến giờ phút này, cô vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng cống hiến hết mình cho thân phận mới thay đổi đột ngột này, cô dường như có chút xa cách với tất cả những điều này, thay vào đó cô lại nhớ tới Vạn Bách Hộ cười gượng thanh minh với mọi người “Chờ Trường Thanh trở về phu thê hai đứa sẽ bái đường sau để bù đăp lại”, Mai Cẩm còn thấy xấu hổ thay cho ông ấy.
Khi cô đang quan sát căn phòng, cánh cửa đột nhiên cọt kẹt mở ra, có người gọi một tiếng “con ơi”, cô quay lại, thấy đó là một người phụ nữ tầm 50 tuổi, tóc được búi gọn gàng, mặc bộ y phục mới, có lẽ là Vạn thị mẹ của Bùi Trường Thanh, liền quay lại chào.
– Ôi con ngồi đi, ngồi đi, đứng đứng mãi.
Vạn thị vội đi đến trước mặt Mai Cẩm ấn cô ngồi trở lại ghế, nhìn cô dưới ánh nến lay động, thở dài:
– Con rất xinh đẹp! Nhìn này, mắt là mắt, mi là mi.
Con à, con từ kinh thành xa xôi gả đến nhà mẹ, nhưng Trường Thanh lại không hiểu chuyện chút nào! Thật sự làm con uất ức quá.
Mẹ thay mặt nó đến xin lỗi con, mong con đừng để trong lòng.
Chờ Trường Thanh về nhà, mẹ sẽ trút giận cho con!
Thấy Vạn thị là người hiền lành, khi nói chuyện không hề giống như giả vờ, Mai Cẩm nói:
– Nào có chuyện bậc con cháu phải để trưởng bối xin lỗi ạ, hơn nữa ngài cũng không làm gì sai.
Trường Thanh… – Cô dừng lại, hỏi, – Huynh ấy không muốn cưới con ạ?
– Nó muốn chứ muốn chứ! – Vạn thị vội xua tay, – Con chịu gả cho nó chính là tạo hóa của nó, nào có chuyện không muốn! Ban đầu đang tốt đẹp, bản thân nó còn đi đón dâu nữa, nhưng trên đường…
Vạn thị chợt dừng lại, nhìn Mai Cẩm.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của bà, Mai Cẩm đoán có chuyện gì đó bà không muốn để mình biết, quả nhiên, kế tiếp bà lảng sang chuyện khác:
– Con à, con yên tâm, nếu con gả tới nhà mẹ rồi, sau này mẹ sẽ coi con như con gái trong nhà.
Trường Thanh tuy nghịch ngợm nhưng không phải mẹ khen con trai mẹ đâu, qua một thời gian rồi con sẽ biết nó là người như thế nào.
Cẩm Nương mỉm cười.
Vạn thị lại cẩn thận nhìn Mai Cẩm.
Bà lo lắng con dâu mới bị đối xử như thế này sẽ trốn trong phòng khóc lóc, bà cũng cảm thấy có lỗi nên không để ý đến quy củ mà đến xem xem thế nào.
Nói thật lòng, Mai gia chịu nhận hôn sự và gả con gái đến đây, tuy rất vui nhưng bà cũng không phải không nghĩ đến cô nương này có phải có chỗ nào không tốt hay không.
Hiện tại người thật đã ngồi ở đây, thấy cô gái chẳng những xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, hơn nữa xảy ra chuyện thế kia cũng không khóc lóc không gây sự, cũng không nửa câu trách móc, trên người càng không có sự cao ngạo coi thường người khác mà mình lo lắng ngay từ ban đầu, quả thực giống như nhặt được báu vật, càng thấy càng yêu, nghĩ đến thằng con trai không nên thân của mình thì càng đứng ngồi không yên, vội đứng lên nói:
– Con à, con cứ yên tâm chờ nhé, cữu cữu con đang cho người đi tìm tiếp rồi.
Đợi tìm được nó về rồi, không cần con làm gì hết, mẹ sẽ cắt từng miếng thịt trên người nó xuống cho con!
Nói xong thì gấp gáp đi ra ngoài.
————
“Trượng phu” Bùi Trường Thanh tuy là người chẳng đáng tin tưởng, nhưng mẫu thân anh ta Vạn thị thoạt nhìn không khó ở chung.
Điều này làm cho Mai Cẩm thấy yên tâm hơn hẳn.
Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Vạn thị khi nói được nửa chừng thì lại dừng lại, Mai Cẩm trầm ngâm.
Khi người em trai của Bùi Trường Thanh tới đón dâu, có nói anh ta bị ngã chân đau ảnh hưởng tới đi lại rõ ràng là nói dối.
Bây giờ cô càng tò mò hơn, rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra khiến tân lang đang trên đường đón tân nương lại bỏ chạy, thậm chí bỏ lỡ đêm tân hôn?
———
Tiệc cưới cuối cùng cũng kết thúc, sân bên ngoài dần trở nên yên tĩnh.
Hôm nay vừa đi đường mệt mỏi vừa vất vả, Mai Cẩm cảm thấy rất mệt mỏi, thấy Bùi Trường Thanh vẫn chưa về, cô cũng không quan tâm lắm, dùng nước trong phòng tắm rửa rồi mặc cả quần áo lên giường đi ngủ trước.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong trạng thái mơ hồ, cô nghe được tiếng kẽo kẹt rất nhỏ liền tỉnh dậy, mở mắt ra hơi quay đầu sang, thấy một cái bóng khẽ khàng đóng cửa lại rồi đi đến.
Mai Cẩm quay đầu lại và tiếp tục nằm nghiêng vào bên trong.
Người bước vào quay người lại, nhìn về phía giường, do dự một chút, cuối cùng khom lưng nhón chân đến chiếc ghế dựa vào tường và nằm xuống, hai chân gập lại.
————
Người bước vào này tất nhiên là Bùi Trường Thanh rồi.
Bùi Trường Thanh thân hình cao lớn, mặc dù cố gắng uốn cong eo và chân, nhưng phần lớn bắp chân và bàn chân vẫn thò ra khỏi ghế, sợ đánh thức người trên giường nên không dám lật người.
Cứ co rụt trên ghế như thế một lát, thật sự rất khó chịu, hắn mở mắt ra nhìn bóng dáng đang nằm trên giường kia, nhớ tới vừa rồi mình bị Vạn thị véo tai mắng một trận đồng thời khen ngợi con gái Mai gia không ngớt, cuối cùng vẫn không nén được lòng hiếu kỳ từ từ ngồi dậy, nín thở rón rén bước lại gần chiếc giường.
Khi đến gần mép giường, bỗng nhiên thấy cô gái ở trên giường khẽ động một chút, như là sắp quay người lại, giật mình, vội nhanh chóng rụt người trở về.
Hắn vừa mới quay người, nghe thấy phía sau có tiếng nói một cô gái cất lên:
– Chàng chính là Bùi Trường Thanh phải không?
Bùi Trường Thanh chậm chạp quay đầu lại, trông thấy một đôi mắt sáng như trăng rằm đang chứa ý cười nhìn mình, sửng sốt dừng lại.
Mai Cẩm ngồi dậy, đánh giá Bùi Trường Thanh qua ánh nến.
Vạn Bách Hộ từng khen tướng mạo của chái trai nhà mình, đúng là không hề nói quá lên chút nào.
Bùi Trường Thanh cao lớn cường tráng, làn da hơi đen, tuổi tác tầm 17-18 tuổi, là độ tuổi mà một thiếu niên đang bước vào tuổi thanh xuân, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt anh hùng, còn có chút trẻ con vẫn chưa hết, lúc này đang đứng bất động ở trước mặt cô, thấy cô đang nhìn mình thì bắt đầu gượng gạo mất tự nhiên.
– Ta…
Hắn từ từ quay hẳn người lại, ánh mắt từ trên khuôn mặt Mai Cẩm cuối cùng rơi vào đôi giày mà cô cởi ra trước giường:
– Ta chính là Bùi Trường Thanh.
– Thiếp biết.
Mai Cẩm vén chăn xuống giường, đi đến bên bàn, rót một tách trà uống một hơi, sau đó nhìn Bùi Trường Thanh đang đi theo cô:
– Chàng uống không? Thiếp rót cho chàng.
Bùi Trường Thanh vội vàng lắc đầu.
Mai Cẩm để ý tới, động tác của hắn khiến vài giọt nước từ trên tóc rơi xuống, để lại vài vệt nước ướt trên vai.
Hắn nói không uống, Mai Cẩm cũng không miễn cưỡng, đặt cốc mình xuống, chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Bùi Trường Thanh chậm rãi đi tới ngồi xuống, trên mặt có chút mê man không hiểu.
Giữa bọn họ có một ngọn nến đỏ, xuyên qua ánh nến nhảy múa, Bùi Trường Thanh lén lút liếc nhìn cô, ngập ngừng hỏi:
– Nàng… Nàng không giận à?
Mai Cẩm mỉm cười:
– Vì sao thiếp phải giận chàng?
– Ta…không đi đón dâu, còn… – Hắn dừng lại.
– Vậy thì chàng có thể nói ngày hôm nay chàng đã đi đâu không?
Bùi Trường Thanh yên lặng.
– Có liên quan đến phụ nữ, có đúng không? – Mai Cẩm đột nhiên hỏi.
Bả vai Bùi Trường Thanh bất an khẽ động đậy, ngước mắt lên, nhanh chóng nhìn cô một cái.
Thấy hắn như vậy, Mai Cẩm biết suy đoán của mình là thật, liền nói:
– Nếu như chàng không muốn nói, thiếp cũng không ép chàng.
Vừa nãy chàng hỏi vì sao thiếp không tức giận, thiếp có thể nói với chàng là, tuy hai chúng ta là phu thê, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.Trước đêm nay thiếp không hề biết chàng là ai, chàng cũng không biết thiếp.
Mà trước đó chàng đã có người trong lòng rồi, thiếp đương nhiên không thể trách gì chàng được.
Bùi Trường Thanh mở to hai mắt, yên lặng nhìn cô, mới đầu rất ngỡ ngàng, nghe cô nói xong, biểu cảm dần trở nên xấu hổ lúng túng.
– Trường Thanh, nhờ chàng giúp thiếp một chuyện được không.
– Mai Cẩm lại nói tiếp.
Bùi Trường Thanh lên tiếng ngay:
– Nàng nói đi, cái gì ta cũng đáp ứng hết.
Mai Cẩm mỉm cười gật đầu.
– Tuy hai chúng ta từ nay về sau là phu thê, nhưng thiếp đoán trong lòng chàng đã có người khác.
Chờ một ngày nào đó trong lòng chàng không có người nào nữa, thật lòng muốn sống với thiếp, khi đó chúng ta hẵng viên phòng, có được không?
Bùi Trường Thanh sửng sốt, nhìn vào mắt Mai Cẩm, thấy biểu cảm của cô trịnh trọng, không giống như nói đùa, chần chừ một lát nói:
– Vậy…vậy cứ nghe theo lời nàng…
Mai Cẩm gật đầu, nhìn về phía giường.
– Về sau nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất là được! – Lần này phản ứng của Bùi Trường Thanh rất nhanh, – Chỉ là đừng để mẹ ta biết được.
Hắn liếc mắt ra phía cửa, thì thào.
– Cảm ơn chàng.
– Mai Cẩm nói, – Chúng ta vốn dĩ không biết nhau, giờ ở chung một phòng cũng chưa chắc không phải duyên phận.
Chàng rất tốt, thiếp rất quý mến chàng.
Thiếp nghĩ sau này chúng ta chắc sẽ sống chung rất tốt.
Nghe cô nói như vậy, Bùi Trường Thanh càng lúng túng hơn, sờ sờ đầu, không nói gì.
– Cứ thế nhé, đi ngủ sớm đi.
Hôm nay thiếp hơi mệt rồi.
– Mai Cẩm đứng lên trở lại giường buông màn nằm xuống.
Bùi Trường Thanh dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cảnh tượng này, đứng một mình tại chỗ một lúc, cuối cùng bước tới chuyển một chiếc ghế khác đặt hai ghế lại với nhau và nằm xuống..