Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Bầu không khí trong đội ngũ có chút cổ quái, đại sư huynh một bộ áy náy vì đã làm sai muốn cùng ta nói chuyện, mà ta lúc nào cũng tỉnh bơ đổi đề tài không hề đá động tới, điều này làm cho mọi người nghĩ rằng ta không muốn tha thứ cho đại sư huynh.

Mọi người lo lắng liếc trộm hai người chúng ta, đây là trí tưởng tượng có hại cho sức khỏe, một chút cũng không liên can đến ta, ta vô lương nghĩ.

Tam sư huynh: “Tứ sư đệ, đại sư huynh hắn….”

“Tam sư huynh, cá nướng chín rồi đây, huynh muốn ăn không?”

“Ăn.”

Tam sư huynh lui ra, Ngũ sư đệ lên sân khấu, Ngũ sư đệ từ trước đến nay trầm mặc ít lời, nhìn ta nửa ngày không nói lời nào, ta hoàn toàn phớt lờ hắn, cuối cùng hắn cầm một con cá đi qua chỗ khác ngồi ăn.

“Ngũ sư ca ngươi thật không có tiền đồ, cả nửa ngày trời cũng không bật ra được cái rắm.”

Ngũ sư đệ: “…”

“Nói chuyện với ngươi có thể chết a.”

“Ăn ngon.”

“A!!” Tiểu sư đệ tức giận vò đầu bứt tai.

“Phốc xuy!” Ta nhất thời nhịn không được, bật cười.

Ngả Á hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng như thế?”

Ta cúi xuống, cắn cắn con cá nướng trên tay hắn, đầu ngón tay hắn bóng loáng mỡ cá, ta theo bản năng liếm liếm, chỉ về hướng tiểu sư đệ cùng ngũ sư đệ.

Ngả Á nhìn qua hai người bọn ngũ sư đệ, ngay sau đó liền bị cảm xúc trên đầu ngón tay kéo trở về.

Ta cười híp mắt: “Mặt của ngươi sao lại đỏ như thế.”

“Còn không phải do ngươi gây ra.” Hắn liếc ta, nghiêng qua một bên, đầu ngón tay thỉnh thoảng động động.

Ta cúi đầu, trên ngón tay hắn lại liếm cắn một chút làm mặt hắn càng thêm đỏ bừng, xem ra ta đoán không lầm. Hắn đôi khi can đảm chủ động dâng lên đôi môi, chơi trò câu dẫn, giờ chỉ liếm đầu ngón tay hắn một chút mà thôi liền thẹn đến không dám ngẩng đầu.

Ngón tay trong miệng đột nhiên rút ra, ta vừa muốn nói chuyện thì tiểu sư đệ vọt tới, một tiếng sư tử rống vang lên sát bên tai, “Tứ sư ca!”

“Làm sao vậy? Muốn cùng ta nói chuyện cũng không cần làm ra bộ dạng xông pha chiến trường như vậy chứ.”

“Ngươi cùng đại sư huynh vì sao không nói chuyện với nhau?”

“Không có a.” Ta ngẩng đầu hướng về chỗ đại sư huynh ngồi kêu một tiếng, “Đại sư huynh!”

“Có ta!” Đại sư huynh kinh hỉ đáp lại, “Có việc gì?”

“Không có gì.” Ta phất phất tay với tiểu sư đệ, “Xem, chúng ta có nói chuyện với nhau.”

“…”

“Trên người ta có gì cổ quái sao?” Thấy ánh mắt tiểu sư đệ cứ quét lên quét xuống trên người ta, ta không khỏi tò mò.

“Tứ sư ca, ngươi thật ra là hồ ly đúng không a.”

“Ha ha… Ngươi cứ nói đi?” Ta cười tủm tỉm.

“Được rồi, ta mặc kệ!” Tiểu sư đệ vùi đầu mãnh liệt ngoặm cá.

Ngả Á cướp lại hơn phân nửa.

“Sao cướp cá của ta!” Tiểu sư đệ rống lên.

Ngả Á thản nhiên nói: “Cá này là ta nướng cho Tiểu Phong, ngươi muốn ăn, bên kia vẫn còn cá sống, tự mình nướng.”

“… Ta thèm vào.”

Ngả Á xòe tay, nói: “Đưa phần trong tay ngươi trả cho ta.”

Tiểu sư đệ: “…”

“Chẳng phải ngươi nói không thèm sao?”

“… Ngươi lầm rồi, ý ta là ta không thèm mớ cá sống kia.” Tay nghề của Ngả Á thực không tồi, tiểu sư đệ rõ ràng là luyến tiếc mà.

“Cá ta nướng cũng từ mớ cá sống đó mà ra đấy.”

“Ta đều thèm, ngươi nghe lầm rồi.”

Ngả Á híp mắt: “…”

Tới Thanh Thành, cưỡi ngựa thì mất hai ngày, chúng ta cứ ngốc lăng lăng đi bộ đến bốn ngày. Xa xa nhìn Thanh Thành nguy nga sừng sững, chúng ta ai cũng thở dài nhẹ nhõm.

Đại sư huynh cảm thán: “Thanh Thành gần ngay trước mắt, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.”

“Hảo!”

“Có mệt không?” Ta niết niết tay Ngả Á.

Ngả Á không có võ công, chúng ta đi hắn cũng đi, chúng ta dừng hắn cũng ngừng, cho tới bây giờ chưa từng mở miệng đòi nghỉ ngơi, hẳn so với chúng ta hẳn còn mệt mỏi hơn.

Hắn lắc lắc đầu.

“Tới Thanh Thành rồi chúng ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Ân.”

Người luyện võ đối với sát khí đều rất mẫn cảm, chung quanh đột nhiên tràn ngập khí tức băng lãnh xơ xác, chúng ta rùng mình, vây Ngả Á vào giữa, tập trung quan sát về phía trước.

Dọc đường đi chỉ gặp mấy người của Thượng Quan gia, cũng chỉ có bọn hắn thấy chân diện mục của chúng ta, không biết có phải bọn họ truyền tin tức ra ngoài hay không, hoặc phụ cận Thanh Thành có mai phục? Bất kể thế nào, kế tiếp hẳn là một hồi ác chiến.

Một đám hắc y nhân vây quanh chúng ta, phỏng chừng không dưới hai mươi người.

Thủ lĩnh hắc y nhân bước ra, cười âm vụ, “Tìm được các ngươi quả thực khó khăn.”

Ta lạnh lùng nói; “Ngươi có thể không tìm.”

“Hanh! Chỉ cần giao người ra đây, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”

Tiểu sư đệ xuất thanh: “Chỉ cần các ngươi lui ra, chúng ta tha cho các ngươi một mạng.”

“Quả nhiên mạnh mồm, chỉ là không biết mạng các ngươi có cứng như lời nói hay không. Lên cho ta, trừ mục tiêu, còn lại giết không tha!”

Hắc y nhân tiến lên, hai phe chúng ta lập tức lao vào giao chiến. Võ công của nhóm người này so với những kẻ đã truy sát chúng ta cao hơn không ít, xem ra bọn chúng phải có được Ngả Á bằng mọi giá, nhưng là… Trong lòng ta hừ lạnh. Muốn mang người đi, không dễ như vậy.

Mở tiêu cục, vốn là sống những ngày lưỡi đao nhuốm máu, đối với một tiêu cục, không có gì trọng yếu hơn danh dự, nên tất cả mọi người quyết đấu không màng sinh mạng. Xét tình hình này, cho dù đối phương có thể sẽ thắng, nhưng nhất thời cũng không thể chiếm thế thượng phong. Thời gian chậm rãi trôi qua, trên thân mọi người đều xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ.

Cánh tay ta lại trúng một đao, Ngả Á nhào lên, ôm lấy cánh tay ta, sắc mặt trắng bệch nói: “Để ta đi theo bọn họ đi.”

“Những kẻ này vốn là tử sĩ, cho dù mang được ngươi đi, mọi người cũng không sống được, chi bằng liều mạng, trước khi chết ít ra còn bảo hộ được ngươi không phải sao? Cẩn thận, theo sát ta, không được thất thần.”

Ngả Á lẳng lặng tránh phía sau ta, dùng hết khả năng ngăn trở những đòn công kích phía sau, những người này vốn được lệnh không được thương tổn Ngả Á, như thế hắn nghiễm nhiên trở thánh lá chắn bảo hộ, ta chỉ công không thủ, tranh thủ đột phá vòng vây.

“Ngô!” Ngả Á chợt kêu lên một tiếng đau đớn, ta đánh lui địch nhân bên trái, tay vươn về phía sau chụp người kéo vào lòng, chỉ thấy tay Ngả Á máu chảy đầm đìa. Ta đỏ mắt, những kẻ này thực sự muốn chết.

Sau đó chuyện gì xảy ra, ta không rõ ràng lắm, trong đầu trống rỗng, trước mắt trừ màu đỏ vẫn chỉ là màu đỏ, trên người một chút khí lực cũng không có, kiếm vung lên cũng vô lực bất động, ta bị một mảnh hắc ám cắn nuốt.

—–

“Lăng Phong!” Ngả Á hét lên một tiếng, xông tới ôm lấy cả người đẫm máu của Lăng Phong. Từ Chính, Âu Dương Vũ, Lãnh Tĩnh, Vân Kỳ cũng tranh nhau chạy tới.

“Tứ sư đệ!”

“Tứ sư ca!”

Mọi người kinh hoảng gọi to.

“Trúng độc rồi.” Kiểm tra qua một lần, Từ Chính nói.

“A! Ngươi làm gì?” Chỉ thấy Ngả Á đột nhiên cắt một nhát lên tay mình, Vân Kỳ kêu lên sợ hãi.

Ngả Á không nói gì, đem cánh tay đầm đìa máu đặt bên miệng Lăng Phong, hiện tại Lăng Phong đã hôn mê, không thể nuốt xuống, thấy thế, Ngả Á trực tiếp ngậm một búng máu của mình, cúi đầu mớm vào miệng Lăng Phong.

Ngả Á không ngừng uy máu cho Lăng Phong, Âu Dương Vũ bắt lại cánh tay tái nhợt của hắn, “Ngươi muốn chết à?”

Ngả Á mặt trắng như tờ giấy, lung lay rồi ngã xuống trên người Lăng Phong.

“Không liên quan đến ta.” Âu Dương Vũ vội vàng rút tay ra khỏi cánh tay Ngả Á.

“Phải mau chóng vào thành.” Đại sư huynh cõng Lăng Phong trên lưng, chạy về phía Thanh Thành, Vân Kỳ cùng Lãnh Tĩnh theo sau, Âu Dương Vũ thở dài một hơi, xoay người đỡ Ngả Á lên lưng cũng vội vàng đuổi theo, trước khi đi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh đồng đầy xác người như trên chiến trường Tu La, lòng vẫn đầy sợ hãi cùng kinh ngạc. Vừa rồi, bộ dạng Lăng Phong thật sự là dọa người.

————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui