Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Phụ thân hỏi: “Đã đưa tiêu đến nơi?”

Ta lắc đầu, “Không có, bản đồ là giả.”

Phụ thân hơi hơi nhướng mi, nghĩ nghĩ nói: “Bách Hiểu Sinh cố ý bán đồ giả cho ngươi?”

“Chắc không phải.” Theo tính cách Bách Hiểu Sinh hắn khinh thường bán đồ giả, hơn nữa lúc ấy hắn còn nói muốn xác minh tính thật giả của bản đồ nhưng lại không có phương tiện đấy thôi, nhưng mà… người chết vì tiền chim chết vì ăn, cũng không thể loại trừ việc hắn vì một vài lợi ích mà cố ý bán bản đồ giả cho ta.

“Tiêu đâu.”

Ta nhấp một ngụm trà, nói: “Con đã giấu hắn ở một nơi rất an toàn.”

Ta đã nói như vậy, phụ thân cũng không tiếp tục hỏi về việc chuyển tiêu, ngược lại quan tâm đến những nguy hiểm đã gặp trên đường đi.

“Phong Diệp sơn trang đột nhiên dừng tay thực sự làm cho người ta suy nghĩ.”

Phụ thân có mạng lưới tin tức của mình, cho dù chúng ta không kể hết mọi chuyện phát sinh trên đường cho hắn biết, phụ thân cũng biết Phong Diệp sơn trang chú ý đến Ngả Á, cũng như rõ ràng chuyện Phong Diệp sơn trang đang truy tung chúng ta lại đột nhiên mất sạch không còn bóng dáng.

“Con cũng không rõ, con quyết định mấy ngày nữa lấy danh nghĩa tham gia đại hội võ lâm đi Phong Diệp sơn trang xem một chuyến.”


“Cũng tốt, nhớ chú ý an toàn. Lúc đó mang cả Ny Ny đi.”

Ny Ny hưng phấn ôm lấy cánh tay phụ thân, chắc chắn nha đầu kia đã dùng không ít lời ngon tiếng ngọt với phụ thân. Ny Ny thuận thế thêm mắm dậm muối mách phụ thân ta khi dễ nàng như thế nào, nha đầu kia thật sự là ngày càng giỏi. Phụ thân tin là thật, giáo huấn ta một lúc. Mọi người sủng ái Ny Ny như thế, lời nói của nàng dĩ nhiên là tin tưởng vô điều kiện rồi. Đương nhiên, đối với chuyện thú vị như khi dễ nàng, ta không hề có ý định thay đổi.

Sau đó chúng ta hai người bên hỏi bên đáp, ba người khác hoặc nghe hoặc ngẫu nhiên cho biết họ hứng thú với vấn đề đang bàn luận, trong lúc đó thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi qua. Bởi vì lâu rồi không có cùng phụ thân trao đổi, nhất thời ngừng không được, khi tinh thần phục hồi lại thì mẫu thân, Ny Ny cùng Ngả Á đã biến mất, mà ta và phụ thân đang ở thư phòng bàn luận về sơn cốc này.

Phụ thân nói trước kia sơn cốc này có chủ, nhưng đã không dùng hơn trăm năm, bởi vì kiến trúc trong cốc không thuộc về triều đại này mà là dạng lưu hành ở tiền triều. Ta nghĩ nghĩ, cân nhắc lợi hại của việc này, liền đề nghị phụ thân tháo dỡ nhà cửa xuống xây dựng lại, tuy rằng sơn cốc ở nơi bí mật, nhưng không đảm bảo chắc chắn sẽ không có ngoại nhân tiến vào, nếu người nọ bụng dạ khó lường, lại có quan hệ với triều đình, nếu có người bên tai kẻ có thế lực khẽ thổi gió, nói không chừng sẽ gán cho phụ thân bọn hắn danh nghĩa dư nghiệt tiền triều, đến lúc đó có miệng cũng không nói được gì.

Phụ thân gật đầu, “Ngươi lo lắng toàn diện, chuyện đó không thể không phòng, ngày mai ta sẽ bắt tay vào phá hủy.”

Cuối cùng đề tài chuyển đến chuyện ‘đại sư huynh bỏ trốn cùng Lưu cô nương’. Phụ thân vốn không phải người biết an ủi nên rất không tự nhiên, ta vô lương cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, cố ý nhìn bộ dạng xấu hổ của phụ thân nhiều một chút. Phụ thân tuy không được tự nhiên, nhưng vẫn khó khăn đem lời an ủi nói hết, nói xong còn thở phào nhẹ nhõm thật dài nữa, xem ra mẫu thân đã giao cho người một nhiệm vụ gian khổ.

Mắt đầy ý cười, ta nói: “Phụ thân, chúc mừng người hoàn thành nhiệm vụ, người có thể an toàn thông qua cửa của mẫu thân.”

“Ân… khụ.. tuy rằng đại sư huynh của ngươi mang Lưu cô nương đi là chuyện không đúng, mất đi tình nghĩa huynh đệ, nhưng ngươi tuyệt đối không thể quên hắn vĩnh viễn là đại sư huynh của ngươi.”

Ta nhìn thẳng về phía phụ thân để người thấy kiên định trong mắt ta, tiếp tục gật đầu.

“Ân.” Xin lỗi đại sư huynh, nỗi oan ức này ngươi phải tự gánh rồi.


“… Ngươi, nên quên Lưu cô nương đi.” Phụ thân đi đến bên cạnh khoác tay lên vai ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Thấy phụ thân lộ ra biểu tình thương tiếc, trong mắt ta hơi phát sáng, lập tức cúi đầu, thu lại quang hoa trong mắt, chỉ chờ lúc này thôi. Hai vai hơi rũ, mắt cụp xuống, khóe miệng cứng ngắc nhếch một cái, hạ giọng, biểu hiện một bộ buồn bực không vui nhưng lại cố chấp chống đỡ, “Phụ thân, ngài không cần lo lắng, ta… sẽ cố gắng. Lưu cô nương không có lỗi… Hô, thiên nhai hà xứ vô phương thảo…” Cố ý nói đến một nửa rồi ngừng lại, đặc biệt làm tăng hình tượng cố chấp chống đỡ của mình trong mắt phụ thân. Thấy thương tiếc trong mắt phụ thân càng sâu, ta biết mình đã đạt được mục đích rồi.

Phụ thân thở dài một hơi, nói: “Tốt lắm, đi cả ngày cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

“Hảo, phụ thân cũng nghỉ ngơi sớm.”

Thả lỏng vai rời khỏi thư phòng, chậm ra đi qua hành lang gấp khúc, rời khỏi tầm mắt phụ thân mới ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh về khách cư.

—-

Khấu khấu khấu!

“Cửa không khóa.” Trong phòng truyền ra thanh âm của ái nhân.

Ta đẩy cửa bước vào, giương mắt liền thấy một hình ảnh xúc động đến mức khiến người ta máu mũi chảy ròng ròng, bình phong trong phòng đã được chuyển đi nên liếc mắt một cái là thấy hết cảnh trí phía sau. Ái nhân đứng trên ghế gỗ cạnh dục dũng, một chiếc đùi thon dài nâng lên, bộ vị giữa hai chân dưới tác dụng của ánh sáng như ẩn như hiện. Ta xoa nhẹ khoang mũi có xu hướng nóng lên, dời tầm mắt, vì ta không dám cam đoan nếu nhìn nữa thì có thể trực tiếp nhào đến mà làm ra một số chuyện tình không nên hay không.


“Hanh..!” Nghe một tiếng hừ lạnh mang theo rất nhiều cảm xúc, ta nhìn về phía ái nhân. Rõ ràng sâu trong ánh mắt hắn là cảm xúc mất hứng.

Ta tiến lên, kiểm tra nước trong dục dũng, ấm áp vừa phải, đưa tay về đỡ hắn bước vào thùng tắm, từ đầu đến cuối tầm mắt ta không hề đặt lên người hắn.

“Đói bụng không, ta đi gọi người mang thức ăn đến.” Xoay người muốn chạy.

“Đứng lại.”

“Bảo bối, làm sao vậy?”

Hắn vươn hai tay ướt át giữ chặt mặt ta, đè thấp để ta nhìn thẳng hắn, “Sao không dám nhìn ta, có phải ghét bỏ vóc người ta bất hảo hay không?”

“Sao lại thế a?” Này thật sự là oan uổng lớn mà, thân thể ái nhân mặc kệ lúc nào đều có lực hấp dẫn trăm phần trăm, hơn nữa thân hình của hắn khi nào lại bất hảo. Ta đưa tay nhéo nhéo lên eo hắn, quả thật… cơ bụng mềm dẻo trước kia đã không thấy, bây giờ thịt lại mềm mềm, xúc cảm thay đổi nhưng sờ vẫn thích như trước, tay ta lưu luyến trên eo bụng hắn.

Thân thể có chút biến hóa, chẳng lẽ do thường xuyên ăn thức ăn bình thường sao. Khi thấy trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng, ta cũng không thể đem những biến hóa này nói cho hắn biết, “Bảo bối, thân thể ngươi một chút cũng không thay đổi.”

“Thật chứ?”

“Thật mà.”

Hắn trở mình liếc ta một cái, “Lại mở to mắt nói lời bịa đặt.” Tuy nói như vậy nhưng khóe miệng lại nhếch lên biểu đạt tâm tình, xem ra lời nói dối thiện ý này làm hắn vừa lòng.


Xối nước xuống thân ái nhân, đứng dậy ra ngoài đem bình phong chuyển về vị trí cũ.

Cửa bật ra, một bàn tay hướng thẳng đến trước mặt ta, ta bắt lấy, cười dài nhìn Ny Ny, “Ny Ny, nghĩ như thế nào mà lại đánh ca ca?”

“Hanh, đánh ngươi là đúng.”

“Ny Ny thật ác nha.” Thân thủ tiếp nhận khay thức ăn trên tay nàng, nói: “Ny Ny thật là một cô nương khiến người yêu thương, sau này ai cưới được Ny Ny nhà chúng ta đích thị người đó có phúc khí.”

“Ca! Như thế nào đi ra ngoài một lần liền biến thành kẻ ăn nói nhảm nhí như thế.” Ny Ny tức giận dậm chân, khuôn mặt non nớt tức giận đến đỏ hồng.

Ý cười trong mắt ta càng sâu, khi dễ Ny Ny lúc nào cũng đầy thú vị nha.

“Ny Ny có thể đi tìm mẫu thân cáo trạng.”

“Ta mới không đi.”

Loảng xoảng!

Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, ta cả kinh, đá văng cửa chạy như bay vào phòng. Sau tấm bình phong, Ngả Á sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất… Một dòng máu xông thẳng lên đại não, đầu óc trống rỗng.

——————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận