Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Mẫu thân tuy nhỏ nhắn nhưng thật ra là một người vô cùng cường hãn, bởi vì mỗi lần phụ thân cùng mẫu thân VS (đối đầu 1 chọi 1), thường xuyên là mẫu thân giành được chiến thắng. Như lúc này, sau một trận đấu mắt, phụ thân là người bại trận trước, khẽ thở dài một hơi.

Phụ thân nắm tay mẫu thân, nói : “Ta biết nàng đau lòng nhi tử, nhưng là nam tử và nam tử cùng một chỗ là không hợp pháp lý, nàng cũng biết câu mẹ hiền sinh con hư.”

“Nhưng là…” Mẫu thân nhìn nhìn phụ thân, rồi lại liếc liếc ta, chủ ý bất định.

Được rồi, mẫu thân là người không thể kiên trì, tam ngôn lưỡng ngữ vài câu liền bị phụ thân lay động. Tình huống phát triển hiện giờ với ta mà nói là có phần bất lợi, ta quyết định nghịch chuyển tình huống. Tiến lên một bước, giữ chặt tay mẫu thân áp lên mặt mình, thanh âm mang đầy ủy khuất nói: “Nương… Nữ tử đều không thể tin, Lưu cô nương nàng… Cùng nữ tử ở chung cả đời, còn không bằng cùng nam tử…”

Ta cố ý nói đứt quãng, muốn nói lại thôi, như vậy khiến cha mẹ càng thêm thương tiếc ta, chỉ là làm vậy khiến thanh danh Lưu cô nương càng xấu hơn. Kỳ thật trước kia quyết định khiến Lưu cô nương bỏ trốn cùng người khác chính là để làm tiền đề cho hôm nay — ta bị nữ tử vứt bỏ, cho nên mất đi lòng tin vào nữ tử, khiến cha mẹ thương tiếc, lúc đó để bọn họ tiếp thụ Ngả Á không phải là chuyện khó.

“Phong nhi ngoan nga, không nên khổ sở như vậy… Viễn đại ca, ngươi đừng bức Phong nhi thêm nữa…”

“Cùng nam tử tương luyến là không hợp pháp lý đạo đức.”

Mẫu thân tức giận trừng phụ thân, “Pháp lý đạo đức là do người định ra, người định thì có thể được người sửa chữa.”

Mẫu thân từ trước đến nay mềm lòng, qua một phen biểu diễn của ta, rất nhanh đã tiếp nhận Ngả Á, nhưng như vậy vẫn không đủ, bởi vì cha mới là nhất gia chi chủ…. Cuối cùng, phụ thân rời đi, cũng không có nói nhận hay là không nhận.

———–

Mấy ngày sau, mỗi ngày ta đều đi vấn an phụ thân cùng mẫu thân, cố ý bày ra một bộ buồn bực không vui nhưng lại miễn cưỡng nói cười, cố ý khiến cha mẹ bận tâm, khụ… Ta biết mình làm như vậy là có chút bất hiếu.

“Ca…” Ny Ny cùng đi ra, nhìn ta làm một bộ muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy, Ny Ny? Ai khi dễ ngươi?”


“Ai dám khi dễ ta… Ca… cái kia, nếu không phải ta mau miệng, phụ thân hắn cũng sẽ không… Ca, thực xin lỗi.” Ny Ny khoa trương cúi đầu chín mươi độ.

Ta cười nhạt, vò rối tóc Ny Ny, nói : “Không sao, có câu giấy không thể gói được lửa, phụ thân sớm muộn gì sẽ biết, hơn nữa ta còn muốn cảm tạ ngươi đã nói cho phụ thân, bởi vì ta cũng không biết nên cùng phụ thân mở miệng như thế nào, dù sao nam tử cùng nam tử chung một chỗ…”

“Ca, không được nói như vậy. Phụ thân nhất định sẽ nhận thôi, hắn không tiếp thụ ta sẽ phiền chết hắn.” Nói xong kéo tóc của mình, xoay người chạy tới thư phòng.

Ny Ny chạy xa, ta thở dài một hơi, che mặt, thật sự là tội lỗi a, ta giống đã lừa hết cả nhà vậy.

“Ngươi đang làm gì?” Ngả Á đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh dị nhìn ta.

Ta buông tay xuống, khụ một tiếng nói : “Không có gì, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta thấy ngươi vẫn chưa quay về nên mới tới nhìn xem… Cha mẹ ngươi vẫn không thể nhận chúng ta sao?”

“Mẫu thân cùng Ny Ny đã đứng về phe chúng ta, nhưng phụ thân thì còn cần một chút thời gian.”

“Nga.”

“Hôm nay thân thể thế nào? Bảo bảo có gây sức ép cho ngươi không?”

“Không có, ta muốn ăn túy áp (vịt nấu rượu).” Ngả Á liếm liếm khóe miệng, nhìn ta đầy mong chờ.

Vì lo lắng cho thân thể hắn, ta quyết định coi thường biểu tình khả ái này.


Hiện tại ta đang ở đi theo một lão bá chuyên trồng hoa học tập — phải làm như thế nào để làm tăng độ tinh khiết của sương hoa hồng. Kỳ thật ta đã sớm muốn học rồi, nhìn thấy Ngả Á uống mấy thứ sương sớm không sạch sẽ, trong lòng luôn không thoải mái, nhưng trước kia điều kiện không cho phép, mỗi ngày đều bôn tẩu khắp nơi nên không có điều kiện thực hiện. Hiện tại tạm định cư Vân Vụ sơn cốc, thời gian nhàn hạ dư thừa, lập tức bắt tay vào sự nghiệp làm sạch hoa lộ.

“Đi, đi xem hoa lộ ta tịnh hóa.”

“Xem cái đó làm gì, ta muốn ăn túy áp.” Ngải á nhíu mày, giận dỗi.

“Không được.”

Trong lúc này cho dù ái nhân có khó chịu cũng không thể nuông chiều, vì thân thể hắn cùng bảo bảo trong bụng suy nghĩ, trừ linh chi ra, những thứ khác thì miễn bàn.

“Tiểu Phong… Ta thật sự có thể ăn thực vật bình thường mà.”

“Vậy đêm qua là ai bị tiêu chảy.”

Ngải á cúi đầu, nhăn nhó lôi kéo y tụ của ta, thỉnh thoảng ngước mắt lên da, làm bộ dạng tiểu tức phụ, “Đó là…”

“Ân?” A, hiện tại ái nhân làm sao còn chút nào lãnh lệ thuở mới gặp gỡ, bộ dạng nhăn nhó lúc này thật là làm cho người vừa thương lại vừa yêu.

“Đó là… Ngày hôm qua ta ăn cua hấp sau lại cảm thấy khát, trộm ăn hai trái lê.”

Cua hấp phối cùng lê, chẳng phải là thuốc xổ thiên nhiên sao, chẳng trách hắn cả đêm chạy tìm mao phòng. Không nghĩ tới ái nhân mang hài tử, tính tình lại càng lúc càng trẻ con, thật sự là… Ai mà nghĩ được nam tử trước mắt này kỳ thật đã sắp ba mươi đâu.


Ta bất đắc dĩ không nói gì nhìn ngắm hắn một lúc lâu mới lên tiếng: “Xem ra từ hôm nay trở đi, ta phải chiếu cố hai bảo bảo.”

“Sao lại là hai bảo bảo?”

Ta vuốt ve bụng hắn nói : “Nơi này là tiểu bảo bảo, nương của tiểu bảo bảo là đại bảo bảo.”

“Ta làm sao là đại bảo bảo, nói bừa. Tiểu Phong, ta muốn ăn túy áp.”

Còn nói không phải? Ngay cả thủ đoạn làm nũng đều đem ra hết.

Xem ra từ hôm nay trở đi ta phải dốc hết mười hai vạn phần tinh thần, không chừng ngày nào đó chớp mắt một cái, ái nhân đã chạy đi ăn vụng. Còn có, lát nữa phải đến trù phòng phân phó một chút, bảo bọn hắn biết nếu thấy Ngả Á mon men lại gần thì lập tức khóa cửa trù phòng ngay lập tức.

———

Vào vườn hoa, trừ phía đông có một luống hoa hồng nộ phóng, những nơi khác đều là trụi lủi, nơi này vốn là trồng hoa sơn trà, nguyệt quý, đỗ quyên chẳng hạn, nhưng đều bị ta yêu cầu nhổ hết.

Hiện tại trên phần đất trống ấy đã gieo hạt hoa hồng. Hiện giờ đã là giữa hạ, không biết chúng còn có thể nẩy mầm được hay không.

“Hoa bá, đám hoa hồng ấy có thể mọc lên sao?”

“Hừ.” Hoa bá hừ lạnh một tiếng không để ý ta.

Hoa bá yêu hoa như mạng, yêu thích lớn nhất chính là trồng hoa, trong mắt hắn, hoa cũng giống như là hài tử của hắn, vì ta sai người nhổ sạch hoa trong vườn, bây giờ hắn thấy ta thì giống như nhìn thấy cừu nhân vậy.

Nhìn thấy khoảnh đất trụi lủi, ta muốn biết tiến độ trưởng thành của hoa. Hoa bá không để ý đến ta, dù thế ta cũng có rất nhiều phương pháp để hắn phải phản ứng. Hoa bá đầu đội mũ rơm, bận rộn làm việc. Ta đến gần, khụ một tiếng để hắn chú ý, cười nói : “Nếu trồng hoa không đúng mùa, để hạt giống nằm trong đất cũng lãng phí, không bằng tìm người đào chúng lên.”

Ta lôi kéo Ngả Á ra bộ phải đi. Hoa bá vụt đứng lên, xông tới bắt lấy cánh tay ta, tức giận nói: “An oa tử, ngươi là xú tiểu tử gian trá. Dám động đến hoa của ta nữa đi, cẩn thận ta liều mạng với ngươi.”


Ta ha ha cười, “Hoa bá, hoa hồng kia khi nào mới có thể nẩy mầm?”

“Đã nẩy mầm rồi.”

“Nhanh như vậy?” Ta giật mình, hình như hạt giống như mới gieo xuống không đến hai ngày.

“Không nhanh không được, vụ mùa không đúng, nếu hạt giống không nẩy mầm trong ba ngày sẽ thối rữa trong đất. Hôm trước ta dùng nước ấm thúc hạt giống, hạt giống nảy mầm mới gieo xuống đất. . .”

Không nghĩ tới trồng hoa lại phải học tập nhiều thứ như vậy, ta càng nghe càng cảm thấy thú vị, nghĩ sau này chính mình trồng hoa, như vậy mới yên tâm thu thập sương cho Ngả Á uống , bất tri bất giác cùng Hoa bá thảo luận một hồi.

Thẳng đến lúc sắc trời đã tối bụng thầm thì kêu mới giật mình. Nhìn lại, Ngả Á chẳng biết đã đi đâu.

“Di, Ngả Á đâu?”

“Ngươi là nói vị tiểu huynh đệ vừa rồi đến cùng ngươi à?”

“Ân.”

“Sớm đi rồi.”

“Cám ơn Hoa bá, ngày mai có thời gian lại đến thỉnh giáo.”

“Hảo.”

Ta đứng lên, phất phất vạt áo, đi đến trù phòng. Không biết hắn lại trộm ăn vụng cái gì, với lại liệu có bị lạc đường hay không. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận