Đến khi phải về đi ngủ, Bối Bối ôm chặt Dương Cẩm sống chết không chịu buông tay, nhóc đem mặt chôn ở cổ Dương Cẩm, quay mông lại phía cha nhóc.Lưu Triển Tu nhìn thấy nhóc như vậy, bất chợt nói một câu: "Nếu không thì đêm nay ngươi cho hắn ở chỗ ngươi ngủ được không?"Thấy Dương Cẩm bộ dáng kinh ngạc nhìn mình, y vội giải thích: "Ta lo hiện tại nếu đem hắn ôm trở về, buổi tối khẳng định sẽ lại khóc nháo."Dương Cẩm vừa nghĩ đến bộ dáng nhóc con khóc đến vô cùng đáng thương, liền đồng ý.Thời điểm đi ngủ, Bối Bối còn muốn Dương Cẩm đem con lật đật lên giường cùng nhóc chơi.
Rốt cuộc chơi đến khi nhóc buồn ngủ, Dương Cẩm cũng không còn hơi sức nằm mà bẹp ra giường, cái này quả thật so với việc làm một ca giải phẫu còn khiến người mệt hơn.Dương Cẩm cả đêm đều cảm thấy như có khối đá lớn đang đè ép trên ngực mình, buổi sáng đến thời điểm Dương Cẩm tỉnh lại mới phát hiện thì ra là do nhóc con đang ghé vào trên ngực hắn ngủ đến nước miếng chảy ròng.
Nhìn tiểu hài tử mềm mại trong ngực, cơ thể nhỏ ấm áp, theo hơi thở còn nhìn thấy cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, chỉ còn thiếu nước phun ra mấy cái bong bóng.
Dương Cẩm nhìn nhóc con ngủ ngon lành như vậy, liền vẫn luôn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, làm đệm lưng cho tiểu hài tử.Quý Anh sau khi làm cơm sáng xong còn chưa thấy Dương Cẩm ra khỏi phòng, liền tới định kêu hắn, nhìn thấy một lớn một ngủ rúc vào nhau ngủ say sưa trên giường, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.Thời điểm Lưu Triển Tu tới, không nghĩ đến hai người kia vậy mà còn chưa có rời giường.
Dù sao đó cũng là phòng của ca nhi, y không tiện đi vào, liền ở bên ngoài chờ.Quý Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của y, rất là đau lòng: "Triển Tu, bệnh tình này của ngươi liền không thể trị sao?"Lưu Triển Tu thầm cười khổ, nếu là có thể trị thì y sẽ như hiện giờ sao? Bởi vì thân thể không tốt, công danh cũng đều không thể khảo, cha y vốn dĩ đã bạc tình, thấy y như vậy không có tiền đồ càng không niệm chút tình phụ tử nào."Bệnh của ta liền kéo dài được ngày nào hay ngày đấy, chỉ mong có thể sống đến lúc Bối Bối tìm được một người đáng tin cậy gả đi.""Vậy sao ngươi không tính toán tìm một người, như vậy cũng có thể chiếu cố tốt cho ngươi và Bối Bối."Trong đầu y chợt hiện lên bóng dáng của Dương Cẩm, sau đó liền thở dài: "Ta đa như vậy rồi, cần gì phải đi gây họa cho ca nhi khác đâu."Quý Anh nghe xong, cũng yên lặng không nói gì, nếu không phải thân thể Triển Tu không quá tốt, thì trông y cùng Cẩm ca nhi rất xứng đôi a.
Đột nhiên đầu óc chợt lóe, ai nha, Cẩm ca nhi nhà mình không phải biết chữa bệnh hay sao, nói không chừng có thể giúp Triển Tu chữa khỏi nha! Hắn đập tay một cái, hưng phấn nói: "Triển Tu, nếu không để cho Cẩm ca nhi nhà ta chữa trị cho ngươi thử đi, y thuật này của hắn là được phụ thân cùng ca ca hắn phù hộ cho khả năng trị bệnh a."Lưu Triển Tu nghe vậy liền thấy nghi hoặc, Dương Cẩm này nghe nói trước kia là một ngốc tử, mới thanh tỉnh lại mấy ngày liền cầm đao muốn chém người, càng tiếp xúc với người này thì y càng cảm thấy Dương Cẩm là một người có tâm nhãn, chẳng lẽ thật sự là được phụ thân cùng ca ca đã chết đi của hắn phù hộ?Tuy nghĩ vậy nhưng y cũng không ôm ấp hy vọng gì, bệnh tình của chính mình đã tìm rất nhiều danh y, nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự kiến, y biết rõ bệnh của y là không có cách nào trị khỏi.Nếu y có một thân thể khỏe mạnh.....Trong phòng truyền ra tiếng cười hì hì của Bối Bối, xem ra là đã tỉnh ngủ.
Quả nhiên không đến một lúc sau liền thấy Dương Cẩm ôm Bối Bối ra ngoài, hắn một tay ôm Bối Bối, một tay còn lại xoa ở bả vai.Thức ăn buổi sáng Quý Anh nấu gồm có một nồi cháo và hai bát dưa muối, cháo kia trong đến mức có thể chiếu ra được bóng người.
Dương Cẩm thở dài một hơi: "A phụ, sau này con có thể kiếm được rất nhiều tiền, người không cần phải tiết kiệm như vậy."Quý Anh dừng một chút: "Năng lực chữa bệnh của con tới bất chợt, vạn nhất về sau phụ thân cùng đại ca con đi rồi, không ai phù hộ thì con làm sao bây giờ? Ta phải vì tương lai sau này con mà tính toán a."Dương Cẩm nghe xong, liền không biết nói gì.
Lưu Triển Tu cúi đầu uống cháo, nhìn không ra trên mặt y đang suy nghĩ gì.Một bên là Bối Bối a a a cùng Dương Cẩm nói ngôn ngữ hỏa tinh.
Dương Cẩm cũng ân ân ứng phó nhóc, một lớn một nhỏ nói đến hăng hái.Ăn cơm sáng xong, Dương Cẩm liền mang theo biển hành nghề đi ra ngoài.Tới trấn trên."Tiểu thần tiên tới nha!""Tiểu thần tiên hảo."Hiện tại ở trên trấn mọi người đều biết gần đây có xuất hiện một vị ca nhi trẻ tuổi, một tay y thuật càng xuất thần nhập hóa.
Hiện giờ Dương Cẩm đã có quầy hàng cố định, ở ngay bên cạnh tiệm bánh bao lần trước hắn ghé qua.
Thời điểm mỗi ngày hắn vừa đến, nơi đó đều đã có người đang đợi..