Lưu Triển Tu trào phúng nói: "Nghĩ từ trên người hắn lấy bạc thì không khác nào cắt thịt của hắn, trừ việc bỏ tiền giúp Lưu Triển Đồ thi khoa cử, thì những người khác đừng hòng mơ tưởng hắn sẽ ra bạc."Dương Cẩm gật gật đầu: "Người nhị đệ kia của ngươi thì như thế nào?""Hắn đọc sách cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc, lại thừa kế mười phần keo kiệt của Lưu gia, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng."Dương Cẩm liếc nhìn y một cái: "Nghe ý tứ này của ngươi, thì người Lưu gia các ngươi đều không phải thứ gì tốt a."Lưu Triển Tu sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Bọn họ khẳng định không phải thứ tốt, còn về phía ta, Cẩm ca nhi đều đã nhìn thấy hết rồi, liền biết là có tốt hay không, đúng không?" Âm cuối mang theo vài phần trêu đùa, nghe được ý tứ khiến trong lòng Dương Cẩm nhảy dựng, tim đập loạn nhịp, cái tên hồ ly đáng chết này!Lưu phủ sau một hồi gà bay chó sủa cũng phải đồng ý cấp bạc cho Lưu Song chữa bệnh, không đến hai ngày sau, vẫn là Trịnh Dạ Mai tự mình tới thỉnh, Dương Cẩm liền đi theo hắn.Sau khi xem xong bệnh tình của Lưu Song, Dương Cẩm khẳng định nói: "Có thể trị." Nghe được đáp án này, Lưu Song mừng rỡ như điên, Trịnh Dạ Mai cũng rất cao hứng, còn sắc mặt mấy người khác của Lưu gia thì không quá vui vẻ.Sau một tháng liên tục trị bệnh cho Lưu Song, bệnh tình của hắn cũng nhanh chóng chuyển biến tốt, Lưu gia dù không tình nguyện cũng phải mang một vạn lượng bạc tới.Trong khoảng một tháng này dù bận rộn giúp Lưu Song chữa trị, nhưng Dương Cẩm cũng không có trì hoãn việc trị liệu cho Lưu Triển Tu.
Trải qua một tháng điều trị, thân thể Lưu Triển Tu quả nhiên tốt hơn rất nhiều, trước đây chỉ đi bộ vài bước liền thở gấp, hiện tại dù chưa thể chạy, nhưng đối với việc đi đường đã không thành vấn đề, cùng người bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt, trên mặt cũng đã có huyết sắc hơn, tầm tình của y cũng rất tốt, khiến cả người đều mang theo một cỗ khí phách hăng hái, làm cho một đám ca nhi thôn Liễu Nguyệt nhìn không chớp mắt.Hôm nay, Dương Cẩm đang ở trong nhà Lưu Triển Tu cùng Bối Bối chơi đùa, liền nhìn thấy một hán tử trung niên thoạt nhìn rất là khôn khéo đi đến, Lưu Triển Tu đối hắn gật gật đầu, hán tử kia ôm quyền kêu một tiếng: "Chủ nhân."Hắn tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy Dương Cẩm bên cạnh, lại do dự không mở miệng: "Có chuyện gì ngươi cứ nói đi."Hán tử kia minh bạch, từ trong ngực lấy ra sổ sách, lại lấy ra một chồng ngân phiếu dày: "Chủ nhân, đây là sổ sách cùng tiền thu được từ cửa hàng tháng này, mời ngài xem qua."Lưu Triển Tu cầm sổ sách lên xem, hán tử kia đối với Lưu Triển Tu rất là tôn kính, vẫn không nhúc nhích nhìn Lưu Triển Tu.
Một lát sau, Lưu Triển Tu buông sổ sách: "Ngươi làm rất tốt."Hán tử lúc này mới lộ ra dáng vẻ vui mừng, cung kính cáo từ rồi đi.Lưu Triển Tu giải thích với Dương Cẩm: "Đó là Trương Khải Hoa, quản gia Nam Bắc Hóa bên này.
Trong tay ta trừ bỏ Nam Bắc Hóa, còn có mấy cửa hàng khác nữa.""Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?""Ta tự nhiên là không muốn giấu giếm ngươi chuyện gì." Nói xong còn bình tĩnh nhìn Dương Cẩm, Dương Cẩm bị hắn nhìn như vậy, liền cảm thấy trên mặt nóng phát hoảng, đáng chết, kiếp trước cũng không phải chưa nói qua chuyện yêu đương, dù là mối tình đầu cũng không xấu hổ như vậy a.
Dương Cẩm thật sâu khinh bỉ chính mình, Bối Bối cảm thấy không khi giữa hai người lớn rất quái lạ, ê ê a a tỏ vẻ tò mò.Dương Cẩm đem Bối Bối nhét vào trong lồng ngực Lưu Triển Tu, liền nhanh chóng bỏ chạy, để lại Lưu Triển Tu cùng Bối Bối mắt to trừng mắt nhỏ.Không đến mấy ngày sau, trong nhà Lư Triển Tu lại tới một chiếc xe ngựa nữa, người đến lần này chỉ khoảng 20 tuổi, thoạt nhìn rất hàm hậu, nhưng nếu để ý kỹ vẫn thấy sự khôn khéo chợt lóe qua trong ánh mắt, điều này cũng khôn tránh khỏi được đôi mắt của Dương Cẩm.Trừ bỏ việc mang đến sổ sách từ cửa hàng cho Lưu Triển Tu, còn đưa đến rất nhiều vật dụng hàng ngày.
Thôn dân thôn Liễu Nguyệt lại tiến tới vây xem, nhìn một xe đồ vật tràn đầy dọn vào trong nhà, các thôn dân đều hâm mộ mở to hai mắt.Dương Kim Tú nhìn hết thảy cảnh này, lại suy nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn của Lưu Triển Tu, không nhịn được đỏ mặt.
Bên kia, Dương Ngọc cũng đứng bên người Đường Phương, Đường Phương đối với Dương Ngọc đưa mắt ra hiệu, hai người liền xoay người trở về.
Sau khi về nhà, Đường Phương mới nói với Dương Ngọc: "Ngọc ca nhi, con thấy Lưu Triển Tu người này thế nào?" Dương Ngọc đương nhiên hiểu ý tứ của a phụ, ngượng ngùng xoắn xuýt gật đầu.Đường Phương liền cười với hắn: "Lưu Triển Tu này nhìn qua là người tốt, tuy nói là tay không rời khỏi Lưu gia, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa a, con nhìn xem kia một xe đồ vật, chúng ta cũng còn chưa bao giờ thấy qua nha, thân thể y không phải cũng sắp được Dương Cẩm trị khỏi rồi sao." Nói đến đây, Đường Phương nhíu nhíu mày, thằng nhãi ranh kia không biết là gặp được vận khí gì, lại may mắn như vậy, không những người hết ngốc, còn có một thân y thuật tốt, Dương Cẩm vẫn luôn nói là nhờ phụ thân và ca ca hắn phù hộ, nghĩ vậy, Đường Phương cũng cảm thấy chột dạ, liền không đề cập tới nữa: "Con ở thôn Liễu Nguyệt chúng ta là người lớn lên đẹp nhất, nếu y muốn nói chuyện cưới xin, khẳng định cũng là chọn Ngọc ca nhi nhà chúng ta a.".