Xuyên Qua Chi Phu Phu


Dương Văn Tú vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dạng chật vật của a phụ và tiểu đệ, hắn ghét bỏ nhíu nhíu mày."Khóc cái gì mà khóc, đồ vô dụng, ngươi một người khỏe mạnh đang yên đang lành lại cứ như vậy bị người khác gài ngủ, còn có mặt mũi khóc."Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, Dương Ngọc đột nhiên đứng lên tới trước mặt Dương Văn Tú oán giận: "Ta bị như vậy còn không phải do chính ngươi ra chủ ý ngu ngốc! Dương Văn Tú, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế."Dương Văn Tú hừ một tiếng: "Nếu chính ngươi không có suy nghĩ kia, ngươi sẽ đáp ứng sao, ngươi cũng đừng quên, lúc trước chính là các ngươi đều đồng ý.""Ngươi...ngươi..." vừa nói vừa muốn nhào lên đánh nhau với Dương Văn Tú.Đường Phương vội vàng ôm lấy Dương Ngọc, đối Dương Văn Tú nói: "Văn Tú, Ngọc ca nhi đang nổi nóng, ngươi đừng tranh cãi với hắn, mau đi đi."Dương Văn Tú lúc này mới rời đi.Rất nhanh liền đến ngày đính hôn của Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm.Lưu Triển Tu còn cố ý thuê đầu bếp ở khách sạn trên trấn đến làm đồ ăn.Trong thôn người già dìu dắt người trẻ đều đi tham dự, việc mời đầu bếp trên trấn làm tiệc rượu đại đa số mọi người đều là lần đầu tiên được nếm thử, tự nhiên là hiếm lạ không đến không được.Lưu Triển Tu mời toàn bộ tộc lão trong thôn cùng Lý chính tới, sắp xếp chỗ ngồi ở bàn trên.


Nhóm tộc lão thấy Lưu Triển Tu chu đáo như vậy, đối với y cũng hòa nhã hơn rất nhiều.Tuy nói Lưu Triển Tu là người có năng lực, nhưng Cẩm ca nhi cũng rất tốt, hiện tại người trong thôn có ai đau đầu nhức óc, Cẩm ca nhi chưa bao giờ chối từ.Chỉ có Lý chính sắc mặt không vui, trong nhà Đường Phương xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể vui mừng mới là lạ.Phu lang nhà Lý chính thấy sắc mặt của hắn, thầm hận hắn không hiểu chuyện, mấy năm nay, vì Đường Phương, bọn họ phải đi theo phía sau giúp hắn dọn dẹp không biết bao nhiêu phiền toái hắn gây ra.

Khiến cho tộc lão không vui, thôn dân cảm thấy bất công.Hắn đi đến phía sau Lý chính, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Ngươi còn như vậy, chính là không cho tộc lão mặt mũi."Lý chính ngẩng đầu, thấy tộc lão quả nhiên nhìn hắn chằm chằm, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, đối với nhóm tộc lão kính rượu.Lưu Triển Tu hôm nay cũng không có nhiều tinh lực để chú ý những chuyện như vậy.Về phía Lưu phủ, y cũng làm tượng trưng gửi lời mời, bất quá tám phần mười là bọn họ sẽ không tới.Tại Lưu phủ.Lưu Tế đang ngồi trong thư phòng luyện chữ.Lưu Triển Đồ đi vào nói: "Phụ thân, vừa rồi đại ca sai người tới báo, hắn hôm nay sẽ đính hôn, chúng ta có cần đi không?"Lưu Tế giật mình: "Không đi."Lưu Triển Đồ áp xuống khóe miệng đang nhếch lên, rời khỏi thư phòng.Ra khỏi cửa, trên mặt Lưu Triển Đồ mới hiện lên vẻ đắc ý, hắn liền biết phụ thân quả nhiên không đem đại ca kia đặt ở trong mắt.Cái người đại ca ma ốm kia...Lưu Triển Đồ cũng biết Lưu Triển Tu không phải người dễ chọc, nếu không phải vì nguyên nhân thân thể bệnh tật, còn chưa nói trước được Lưu phủ này sẽ thuộc về ai a.Nhưng hiện tại Lưu Triển Tu đã bị đuổi khỏi Lưu phủ, phụ thân cùng hắn y vẫn luôn không thân cận, nói thẳng ra là ghét nhau như chó với mèo cũng không quá, cho nên y tuyệt đối không trở về được.Nghĩ đến đây, Lưu Triển Đồ mới bước đi nhẹ nhàng đi kết giao bạn bè.Thôn Liễu Nguyệt.Đứng ở cửa nhà mới của Lưu Triển Tu, một đôi bích nhân đang đón khách, hôm nay Lưu Triển Tu và Dương Cẩm mặc đều là một thân đỏ thẫm.

Thiết kế làm cho dáng vẻ Lưu Triển Tu phong trần tuấn lãng, Dương Cẩm đứng ở bên cạnh cũng phá lệ tuấn tú.


Trong lồng ngực Dương Cẩm ôm Bối Bối cũng một thân quần áo màu đỏ, nhóc được Dương Cẩm dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, một đôi mắt to tròn linh động, trông cực kỳ đáng yêu.Khách nhân vừa vào cửa nhìn thấy bộ dáng một nhà ba người bọn họ, đều nhịn không được mà hâm mộ.Đường Phương cũng mang theo Dương Ngọc tới, trên đường còn gặp Phùng Xuân Mai mang theo Dương Kim Tú.Dương Kim Tú dáng vẻ cũng không tồi, nhưng là thường xuyên bị Dương Ngọc đè ép trên đầu, cho nên nhìn hắn không thể nào thuận mắt, trước đó Dương Ngọc gây ra chuyện gièm pha như vậy, khiến cho hắn cực kỳ mừng rỡ nên đối với chuyện Dương Cẩm muốn cùng Lưu Triển Tu đính hôn đều không có chút nào bực tức.Hiện tại nhìn thấy Dương Ngọc, tự nhiên là muốn đi lên chế nhạo một phen."Nha, này không phải là Ngọc ca nhi sao, ngươi không cần ở nhà dưỡng thai sao, thế nào lại theo Đường a phúc ra ngoài vậy."Phùng Xuân Mai cũng ở một bên phụ họa, khiến cho Dương Ngọc tức giận đến mức móng tay bấm vào da chảy máu.Dương Kim Tú lúc này mới thỏa mãn cùng Phùng Xuân Mai cao hứng rời đi.Vào bên trong nhà, mới phát hiện nhà này xây có bao nhiêu lớn, thật đẹp.

So với phủ những lão gia nhà giàu trên trấn cũng không thua kém đâu.Dương Ngọc nhìn đến nơi này, ghen ghét đến đôi mắt đều đỏ, hết thảy những thứ này lẽ ra đều phải là của hắn, đều do tên ngốc tử đáng chết kia cướp mất.Chúng tôi là kẻ ăn cắp truyện, xin lỗi độc giả, xin lỗi editorÁnh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Dương Cẩm.Dương Cẩm như có cảm giác, theo hướng bên này nhìn lại, còn đáp lại một cái mỉm cười.Dương Ngọc nhìn hai người ở trong đám người kính rượu, lửa giận trong ngực làm cách nào cũng không áp chế được.


Khiến cho nét mặt hắn nhìn có chút vặn vẹo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận