Mỗi lần cùng a phụ cãi nhau, thường ồn ào đến trời đất u ám, hắn bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu.
Nhưng chuyện lúc trước là hắn có lỗi với Dương Ngọc, cho nên vẫn luôn chịu đựng."Ngọc ca nhi, ngươi đừng nóng giận, ngươi tiếp tục sinh khí sẽ ảnh hưởng đến con của chúng ta, chính thân thể của ngươi cũng chịu không nổi."Dương Ngọc đem đầu nghiêng sang chỗ khác, không để ý tới hắn.Quan lão nhị mờ mịt nhìn Dương Ngọc một cái, kiên nhẫn của hắn cũng sắp bị mài sạch rồi.Lưu phủ,Lưu Triển Đồ ngồi trong thư phòng đọc sách, sang năm phải tham gia thi hội, lão sư nói chính mình lúc này đây rất có thể sẽ thi đậu, nghĩ đến đây, trên mặt hắn mang theo nụ cười chắc chắn.Hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay nghe được tin Lưu Triển Tu cũng trúng cử nhân, ánh mắt của hắn lại ám ám, ngay sau đó lại nghĩ, thi hương còn có khả năng tự mình thi đậu, nhưng muốn thi hội, nếu như không có lão sư giỏi dẫn dắt, chuyện thi đỗ còn khó hơn lên trời, nghĩ vậy Lưu Triển Đồ mới yên tâm trở lại."Ngươi nói cái gì?""Lão gia, nô tài nghe được là sự thật, kia là nha dịch báo tin vui, vẫn luôn xướng từ trong trấn đến thôn Liễu Nguyệt a."Lưu Tế áp xuống tâm tư quay cuồng trong lòng, đem hạ nhân đuổi ra.Triển Tu trúng cử nhân vị trí Giải nguyên, lúc trước thứ tự của Triển Đồ cũng chỉ ở trung đẳng.
Nhi tử vẫn luôn bị chính mình bỏ qua, hiện tại lại lấy tư thái như vậy đi vào trong mắt hắn, khiến hắn trở tay không kịp.
Nhớ tới khi còn nhỏ y vẫn ánh mắt trông mong nhìn mình, đến sau này phụ tử gặp nhau lại như không quen biết.Hay là nên thay đổi sách lược, nhưng hiện tại muốn kéo gần quan hệ cha con sợ là đã muộn.
Lưu Tế cau mày suy tư.Lưu Triển Tu tự nhiên không biết Lưu Tế đang nhớ thương muốn cũng y kéo lại quan hệ, y hiện tại đang bận chuẩn bị hôn lễ.Sớm ngày thành hôn, sớm đem Cẩm ca nhi đón vào nhà.Lưu Triển Tu quyết định lần này nhất định phải làm thật lớn, vốn dĩ tốt nhất là chờ y đỗ thi hội thi đình, dẫn theo thiên mã tới đón Cẩm ca nhi, nhưng là y chờ không kịp.Đường Tử Thư vừa nghe Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm muốn làm hôn lễ, vội tiến lên đối Lưu Triển Tu nói: "Triển Tu huynh, giao cho ta làm đi, bảo đảm cho các ngươi một cái hôn lễ thật xinh đẹp.""Ngươi không phải nói muốn làm sinh ý sao, giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, làm cách nào dùng số tiền ít nhất mua được đồ tốt nhất, đợi chút ta viết danh sách đồ vật cần mua cho ngươi, lại cho ngươi một cái hạn mức, nếu ngươi chi tiêu phí được dưới hạn mức này, liền chứng minh ngươi có thể làm kinh thương."Đường Tử Thư rất là hưng phấn tiếp nhận nhiệm vụ, trong lòng âm thầm thề nhất định phải đem chuyện này làm thật tốt.Mọi chuyện đều đã có người làm, việc của Dương Cẩm vẫn như cũ là chơi đùa cùng Bối Bối.
Trong lúc mọi người đang vui mừng chuẩn bị hôn lễ, một người không tưởng tượng được lại bất ngờ xuất hiện.Người đó chính là cháu trai Trịnh Dạ Mai, a phụ thân sinh của Bối Bối.Trịnh Tú này chỉ có thể được tính là dòng thứ của Trịnh gia, phụ thân là con kế thiếp (= vợ lẽ), bản thân lại vô dụng, phải dựa vào việc nịnh bợ ca ca con chính thất để sinh hoạt.
Huynh trưởng Trịnh Dạ Mai cùng gia gia của Trịnh Tú là huynh đệ, cho nên Trịnh Dạ Mai xem như là thúc thúc của Trịnh Tú.Lúc ấy Trịnh Tú một lòng nghĩ gả cho nhà giàu, thoát khỏi hố lửa, không nghĩ tới cuối cùng Trịnh Dạ Mai cho cha Trịnh Tú chỗ tốt, muốn đem Trịnh Tú đính hôn cho Lưu Triển Tu.Trịnh Tú từ trong miệng Trịnh Dạ Mai vẫn luôn biết, đại nhi tử của Lưu gia là một con ma ốm, sống không được lâu.
Một ma ốm như vậy mà thúc thúc muốn mình gả cho y, chẳng qua là vì để dễ khống chế Lưu Triển Tu mà thôi.Ban đầu Trịnh Tú sống chết không đồng ý, Trịnh Dạ Mai liền hứa hẹn với hắn đợi sau khi Lưu Triển Tu chết, liền phân cho hắn một phần gia sản Lưu gia, sau đó tìm cho hắn một gia đình giàu có gả đi.
Cứ như vậy, Trịnh Tú liền đồng ý theo kế hoạch Trịnh Dạ Mai sắp xếp, thực hiện một màn kịch để Lưu Triển Tu đồng ý hôn sự này..